Tôi đã làm một việc tày trời trong ngày vợ sinh
Tôi nhận một bé trai mới sinh trước đó 5 ngày bị mẹ bỏ rơi ở bệnh viện làm con trai thay thế đứa con trai xấu số mà vợ chông tôi bị mất. Nhưng không ai biết chuyện này.
Suốt chục năm nay, tôi phải chịu cảnh cắm mặt ngồi mâm dưới, rồi tiếng bấc tiếng chì.
Tôi là con trai cả trong một gia đình truyền thống ở ngoại thành Hà Nội. Dưới tôi có một em trai và một em gái. Em trai tôi đã lập gia đình với một phụ nữ người Úc và định cư ở đó. Còn em gái đang học đại học. Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã gánh trọng tránh là cháu đích tôn, nối dõi tông đường. Năm 24 tuổi, tôi kết hôn với người con gái tôi yêu. Lúc dẫn bạn gái về nhà ra mắt, người nhà tôi có vẻ không thích với lý do nhìn người là biết chỉ đẻ được con gái. Lúc ấy, tôi phải mang hết lý lẽ khoa học, cộng với năn nỉ, giận dỗi, nhà tôi mới đồng ý cho cưới.
Lấy nhau rồi, chúng tôi ở cùng bố mẹ. Vợ tôi là một phụ nữ hiền làn, dịu dàng hết mực. Chính vì điều đó đã xóa đi thành kiến ban đầu của mẹ tôi. Mọi việc trong nhà, đặc biệt nhớ các ngày cũng giỗ, làm cỗ, đối nhân xử thế, cô ấy rất khéo léo, không ai chê vào đâu được. Cô ấy cũng hiểu chúng tôi cần sớm có con trai để ông bà yên lòng.
Thế nhưng 2 lần vợ tôi sinh đều là 2 cô công chúa. Bản thân tôi mong có con trai nhưng không đến mức quá đặt nặng vấn đề. Tôi chỉ mong các con ngoan ngoãn, học giỏi, thành tài. Thế nhưng còn mong mỏi của cả gia đình về thằng cháu đích tôn và họ hàng trông vào nữa…
Suốt chục năm nay, tôi phải chịu cảnh cắm mặt ngồi mâm dưới, rồi tiếng bấc tiếng chì. Tâm trạng tôi rối bời thì vợ tôi cũng chẳng được thanh thản. Hai vợ chồng tôi muốn ra ở riêng cũng phải đợi các cụ chia cho miếng đất. Nhưng vì quan điểm các cụ là không làm “công đức suông” cho nhà người ta. Ý là, chia cho hai cô cháu gái rồi sau này chúng nó vác hai thằng rể về chiếm nhà. Bố tôi thì thở ngắn than dài, bảo tôi không có được thằng cu thì nhắm mắt không yên.
Video đang HOT
Khổ nỗi vợ chồng tôi cũng đã chạy chữa khắp nơi, ai nói thầy tốt là đến khám, bốc thuốc ngay. Chỉ tội cho vợ tôi, vừa tất bật chăm sóc hai đứa con nhỏ, vừa vất vả chuyện nhà, lại đôn đáo khắp nơi tìm thầy tìm thuốc. Chưa kể cô ấy còn phải chịu áp lực về tinh thần. Nhìn vợ mà tôi xót cả lòng.
Thế rồi tin vui đến với vợ chồng tôi như mặt trời ló rạng sau cơn mưa. Vợ tôi có thai lần thứ 3. Hôm đi siêu âm, bác sĩ bảo đích thị là thằng cu, vợ chồng tôi mừng rơi nước mắt. Khỏi phải nói cả họ tôi vui thế nào. Bố tôi thì đang ốm nằm bẹp giường bỗng bật dậy đi dọn dẹp bàn thờ, thắp hương.
Nhưng niềm vui đến với vợ chồng tôi không trọn vẹn. Ngày sinh con, vợ tôi trong tình trạng nguy kịch, bác sĩ bảo chỉ được chọn hoặc mẹ, hoặc con. Tôi gần như suy sụp, phát điên trong bệnh viện. Đứa con trai – hi vọng cuối cùng của vợ chồng tôi không còn. Nếu biết được tin dữ, chắc vợ tôi sẽ chết mất.
Lúc ấy, tôi quyết định làm một việc làm tày trời. Tôi nhận một bé trai mới sinh trước đó 5 ngày bị mẹ bỏ rơi ở bệnh viện làm con trai, thay cho đứa con ruột xấu số của mình. Tôi tự nhủ, mình không có công sinh thành, nhưng có công dưỡng dục, chắc thằng bé không phụ lòng mình, trời không phụ lòng người.
Đến giờ, vợ tôi vẫn chưa biết đứa con trai mà cô ấy từng giây từng phút nâng niu chăm bẵm như “cục vàng”, lại không phải là giọt máu của chúng tôi…
Theo PNT
Cho ăn đủ thứ mà cứ ngủ khì khì...
Bà xã tôi năm nay 31 tuổi. Chúng tôi có 2 con, đứa lớn 8 tuổi, đứa nhỏ 4 tuổi. Hơn 1 năm trước, do công việc gặp trắc trở nên bà xã tôi bị stress, mất ngủ triền miên.
Tuy nhiên, sau đó tình hình được cải thiện và hiện nay mọi việc đã trở lại bình thường. Thế nhưng không hiểu vì sao "dư chấn" của thời gian trầm cảm vẫn kéo dài đến tận bây giờ. Bà xã tôi trở nên lười biếng trong chuyện vợ chồng. Nếu tôi không đòi hỏi thì cô ấy cũng không có nhu cầu.
Tôi đem chuyện hỏi mấy bà chị vợ là bác sĩ thì được bày cho cách trị chuyện nguội lạnh của bà xã bằng chế độ ăn uống với nhiều món bổ dưỡng. Nghe lời, tôi nấu đủ thứ món ngon, vật lạ cho bà xã thưởng thức. Nào là chim bồ câu hầm câu kỷ tử, ba ba nấu rượu vang, trứng cá, thịt bò hầm măng tây... Đặc biệt, bữa ăn nào tôi cũng cho bà xã uống một ly rượu vang đỏ, loại thức uống được cho là có tác dụng tăng cường sự hưng phấn, rất tốt cho chuyện gối chăn.
Phải công nhận là "toa thuốc" này rất công hiệu. Bà xã vui vẻ, phấn chấn thấy rõ. Thế nhưng... tất cả chỉ có chừng ấy! Sau khi ăn uống, tắm rửa, chơi đùa với con thì cô ấy... lăn ra ngủ khì khì. Nhiều khi tôi khó ngủ, muốn đánh thức vợ để "tâm tình" nhưng nhìn cái cách cô ấy ngủ, tôi không đành lòng. Tôi canh mãi không được nên cũng mỏi mệt... ngủ luôn. Đến sáng, khi tôi thức thì bà xã đã dậy từ lâu. Gần 1 tháng qua, thời gian biểu của hai vợ chồng cứ "trật chìa" như vậy. Kết cục là bao nhiêu cố gắng của tôi thành... công cốc. Bà xã vẫn cứ ăn ngủ tốt, vui vẻ cười nói suốt ngày. Còn tôi thì bứt rứt, khó chịu nhưng không biết phải làm sao...
Nhật Duy (quận 1, TP HCM)
Bạn thân mến,
Theo thăm dò ý kiến của tôi thì hình như trăm phần trăm các cặp vợ chồng ít nhiều đều có những giai đoạn "trật chìa" như vậy. Cũng giống như bệnh tật, thường thì bệnh cấp tính coi nặng vậy mà dễ trị hơn bệnh mãn tính vì các triệu chứng đồng thời bộc phát mạnh mẽ, dễ thấy, dễ chẩn đoán. Từ đó suy ra sự nguội lạnh... cấp tính cũng không phải là vô phương cứu chữa. Chỉ cần tìm đúng nguyên nhân, bốc đúng thuốc thì khả năng hồi phục là trong tầm tay.
Về vấn đề trục trặc của bà xã bạn, nguyên nhân thì chính bạn đã nhận ra rồi. Do gặp khó khăn trong công việc nên cô ấy bị stress. Nếu hiện nay cái gốc sinh ra stress không còn nữa thì "bệnh" của vợ bạn sẽ từ từ khỏi thôi. Bạn nói rằng cô ấy rất vui vẻ, phấn chấn, ngủ ngon; vậy thì mừng rồi, những chuyện khác, từ từ tính.
Có thể thấy rằng, đối với người bị trầm cảm, không chỉ chuyện vợ chồng mà hầu như nhiều hoạt động khác của cơ thể cũng bị ảnh hưởng. Do vậy, quá trình hồi phục đòi hỏi phải có thời gian để cả bộ máy trở lại bình thường. Bạn đừng quên rằng một cái máy đã lâu không vận hành thì khi khởi động lại, không phải ngay lập tức máy đã nổ giòn, chạy êm, xăng nhớt xuống đều...
Đối với bà xã bạn cũng vậy. Giờ đây cái đầu đã thảnh thơi, vui vẻ; lại được chồng yêu thương chăm lo, tẩm bổ thì "chuyện kia" trước sau gì cũng trở lại bình thường. Tuy nhiên, bạn cần lưu ý là cái gì thái quá thì bất cập. Những món bạn nấu cho vợ ăn đều rất bổ dưỡng. Tuy nhiên, trong ăn uống quan trọng là điều độ, cân bằng dưỡng chất chứ không nên "nhồi nhét" chỉ một vài thứ mà chúng ta cho rằng "ngon, bổ, khỏe". Mặt khác, buổi tối không nên ăn quá no vì "căng da bụng, chùng da mắt", bạn quên rồi sao? Đã vậy, còn cho bà xã uống rượu vang thì cái chuyện vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ say như chết là đương nhiên!
Vấn đề của bạn, thật ra không khó giải quyết. Biết bà xã ngủ sớm, ngủ ngon và bạn không dám đánh thức thì chờ đợi làm gì? Chi bằng hãy cứ... ngủ sớm theo bà xã, sau đó cùng thức sớm để "tâm tình". Cam đoan với bạn là sau một giấc ngủ ngon, tinh thần thoải mái, cơ thể khỏe khoắn thì một người phụ nữ 31 tuổi sẽ thấy nhựa sống dâng tràn. Lúc đó, nếu bạn "rủ rê" thì chắc chắn bà xã sẽ chẳng tiếc gì mà không cho. Cứ làm như vậy đi, mới có 1 tháng thôi mà, can cớ chi mà nản lòng?
Nhắc lại với bạn là cái gì cũng phải cân bằng liều lượng. Tẩm bổ cho bà xã là tốt nhưng cũng khuyên cô ấy vận động, tập thể dục, làm việc nhà, không nên để cho tăng cân, béo phì. Nếu không, chuyện bạn chăm sóc bà xã sẽ có... tác dụng ngược vì người béo phì rất lười biếng trong chuyện gối chăn.
Cuối cùng, chúc bạn... ngủ ngon.
Theo VNE
Nếu cứ như vầy, chắc tôi phát khùng lên mất... "Trời ơi! Tôi là vợ chớ đâu phải ô shin? Không biết kiếp trước tôi làm điều gì ác mà kiếp này bị đày đọa như vầy, trời ơi là trời!". Mỗi lần nghe cái giọng cao vút như thế này của Lan, tôi phải bỏ ra chỗ khác chứ không thể nào chịu nổi. Tôi không hiểu từ bao giờ vợ tôi...