Tôi đã làm mẹ mà không được làm vợ
Tôi thèm được một lần làm đàn bà nhưng lại sợ không vượt qua được những tự kỷ ám thị ngày xưa. Tôi thèm được làm đàn bà, bởi chưa một lần làm vợ mà làm mẹ hai con…
Thế là anh đã mất tròn 2 năm. Thời gian đó không dài cũng không ngắn với một bà mẹ có con mọn, nhưng sao những lời trăn trối của chồng làm tôi nhớ tới là rơi nước mắt:
- Nhớ… nuôi con… tốt… nhưng có ai thương… thì đừng bỏ qua… để được làm vợ… nghe em… Anh xin lỗi… xin… lỗi…
Tôi khóc ngất. Chồng ra đi trên tay tôi, chúng tôi đã có 12 năm bên nhau nhưng tôi chưa một đêm được làm vợ. Có ai tin không?
Ảnh minh họa
Chúng tôi là đôi bạn “thanh mai trúc mã” bởi ba mẹ tôi làm bảo vệ cho nông trường cao su của gia đình anh. Từ đầu cấp hai, chúng tôi đã đi học chung từng ngày. Tình cảm dần nảy sinh, và khi biết mình đã yêu nhau thì cũng là lúc chúng tôi học lớp 12.
Thời điểm năm 2000, chúng tôi còn nhút nhát lắm, chỉ nhìn nhau hoặc đi chung xe mà thôi. Biết mua cho nhau từng món ăn vặt, biết nhường áo mưa cho nhau để cuối cùng cả hai cùng ướt vì không ai chịu mặc khi người kia chịu lạnh.
Anh chỉ nắm tay tôi, chứ không dám hôn. 18 tuổ.i, đọc ít nhiều sách báo, tôi nghe tả nụ hôn đầu nó vụng về nhưng đáng nhớ cả cuộc đời. Thế mà anh không chủ động, sao tôi dám…
Rồi anh thi đậu đại học. Tôi cũng đậu nhưng với thu nhập của cha mẹ không thể nuôi tôi suốt bốn năm ở Sài Gòn, vì sau tôi nhà còn 3 em nữa.
Video đang HOT
Tôi chọn học trung cấp kế toán tại tỉnh nhà. Anh đi đại học được một năm thì quyết định trở về tỉnh học lại chương trình cao đẳng vì “xa em không chịu nổi”. Cha mẹ anh cũng mất một phen khóc lóc hăm họa, rồi cũng chiều lòng “cục cưng” mà cho về học tại tỉnh.
Rồi chúng tôi cưới nhau khi cả hai ra trường. Mối tình vẫn trong sáng và dừng lại ở những cái nắm tay. Tôi cho rằng anh trân trọng mình để để dành cho đêm tân hôn. Thế nhưng sau tân hôn mới biết anh bị bệnh về nam khoa khá nặng.
Vậy là lao vào chạy chữa, hết hàng trăm triệu, kết quả vẫn còn may mắn là anh có thể làm cha, nhưng không chắc là có thể làm chồng.
Nỗi khổ này ai thấu. Ảnh minh họa
Vậy là thuố.c men, sâm nhung bổ thận, thầy bà, chín phương trời mười phương Phật tôi đều đi cầu khẩn. Tốn không biết bao nhiêu tiề.n nhưng chồng tôi không thể làm “đàn ông”. Có nghĩa là sau cưới 4 năm, tôi vẫn chưa một đêm được làm đàn bà. Rồi chúng tôi quyết định đi thụ tinh nhân tạo.
Lần 1, lần 2 đều không đạt, tốn hết bao nhiêu tiề.n dành dụm. Anh bảo thôi, con cái là phúc trời cho, không con chưa chắc là vô phúc. Nhưng tôi nghĩ, thôi đời mình xem như bỏ, không được làm vợ thì cũng phải làm mẹ. Vậy là năn nỉ cha mẹ chồng mượn tiề.n. Ông bà cho hẳn hai trăm triệu, may mắn thay lần thứ ba thì được một b.é gá.i.
Khi con hai tuổ.i chồng tôi phát hiện chứng suy thận. Chạy chữa và gửi bao nhiêu thông tin tìm một quả thận thay thế, nhưng duyên không tới. Bệnh của anh đã tới giai đoạn chạy thận 1tuần/lần.
Tôi không còn nước mắt để khóc. Con còn nhỏ, chồng bệnh nặng, rồi đây sẽ chỉ có hai mẹ con thôi. Cuộc đời sao quá éo le với tôi như thế? Vậy là tôi có một quyết định táo bạo là tới bệnh viện, lấy số tin.h trùn.g còn trữ lại của chồng để thụ tinh lần nữa.
Kết quả thật bất ngờ. Nhưng khi cái thai trong dạ tôi được sáu tháng rưỡi, cũng là lúc anh từ giã cõi đời.
Tôi đã làm mẹ một mình. Ảnh minh họa
Tôi đội tang chồng xong thì vượt cạn một mình, bao nỗi cô đơn không ai thấu. May là nhà chồng thương tình nên giúp đỡ vật chất. Mẹ con tôi có nhà riêng, tài sản dư sống nhưng sao cứ đêm dài thăm thẳm, bản năng đàn bà trong tôi cuồn cuộn trỗi dậy, tôi chỉ biết mím môi cho nước mắt trôi nỗi cô đơn này, khi nước mắt không trôi được thì nước vòi sen sẽ giúp tôi…
Bây giờ có người tốt bụng muốn ghé vai vào gánh giúp tôi những tháng ngày chông chênh còn lại của cuộc đời, tôi lại băn khoăn.
Biết rồi có hạnh phúc? Hay bẽ bàng lần nữa? Hoặc vả người ta nhắm vào tài sản của tôi? Đàn bà mà, đôi khi nhỏ nhen trong tính toán, nhưng ai đoán được lòng người?
Tôi thèm được một lần làm đàn bà nhưng lại sợ không vượt qua được những tự kỷ ám thị ngày xưa. Tôi thèm được làm đàn bà bởi chưa một lần làm vợ mà làm mẹ hai con thì thật là… phi lý quá.
Nhưng tôi phải làm sao?
Theo Báo Phụ Nữ
Hoảng sợ vì chồng ghen quá bệnh hoạn
Ghen tuông là gia vị của tình yêu, ấy thế nhưng cái kiểu ghen tuông bệnh hoạn như của chồng tôi thì quả thực làm tôi thực sự hoảng sợ. Không lẽ chia tay cũng chỉ vì chồng... ghen.
Tôi quen biết anh qua sự mai mối của một người bạn. Nhắn tin, làm bạn một năm, chúng tôi mới chính thức yêu. Hai năm sau, tôi đồng ý theo anh về làm vợ, làm mẹ.
Chồng tôi thuộc tuýp người "phổi bò", làm được bao nhiêu đưa hết tiề.n cho vợ, thậm chí đi chơi tối còn cười hềnh hệch "xin" vợ tiề.n, rồi "nộp phạt" mỗi khi đi chơi về muộn nên chưa bao giờ tôi lo lắng về anh.
Thêm vào đó chồng tôi lại là người rất hay ghen. Có thể nói anh ghen tuông rất mù quáng, tôi vốn là cô gái xinh xắn, nói chuyện có duyên nên dù có chồng tôi vẫn có rất nhiều bạn. Chồng tôi thường tức tối khi tôi có điện thoại, anh không muốn tôi dùng điện thoại, không muốn tôi ăn mặc điệu đà và không muốn tôi làm đẹp. Tôi thấy chồng muốn chiếm đoạt và sở hữa tôi nhiều hơn.
Tôi mở một spa kinh doanh riêng. Chị em ở spa ai cũng mặc váy đồng phục, còn riêng tôi - là sếp thì phải... mặc quần bò. Vì chồng tôi không muốn tôi mặc váy ra đường. Nên cứ mỗi khi đi làm, tôi đều phải mang thêm một bộ đồ. Ra khỏi nhà, tôi mặc quần bò, áo sơ mi kín cổng cao tường để chồng yên tâm. Khi đến spa, tôi thay bộ váy mới.
Sự kìm kẹp của anh đẩy lên đến đỉnh điểm khi tôi đi ăn trưa cùng người bạn gái gần spa, anh cũng ghen tuông, to tiếng vô lý với tôi. Thấy tôi đi hát karaoke với đám bạn lớp cũ, anh sắm ngay một dàn karaoke hoành tráng về và bảo: "Thích hát thì về nhà mà hát, không phải kéo nhau ra quán rồi hú hí trong phòng kín". Anh cấm tôi đi hát karaoke với bạn, dù một năm, số lần tôi đi hát chỉ vỏn vẹn 1 lần trong buổi họp lớp cấp 3.
Lần này tôi có chuyến công tác Đà Nẵng, khi về chồng đã lộ.t hế.t á.o và kiểm tra xem trên người tôi có dấu vết gì không? Tôi thấy ghê sợ cách ghen tuông bệnh hoạn của chồng. Thật sự lúc này tôi rất sợ phải đối diện với chồng. Tôi tìm mọi cách để từ chối phải thân mật và quan hệ với chồng. Tôi cũng muốn cố gắng vì con nhưng mỗi lần chồng đến gần là cảm giác sợ hãi và ghê sợ lại hiện lên trong đầu khiến tôi rất sợ và không thể tiếp tục được nữa.
Tôi đã phải thực hiện nhiều giải pháp để xoa dịu cơn ghen của chồng. Ngọt ngào, sỗ sàng, khóc lóc, cãi vã... đủ cả. Những lúc "tỉnh táo", anh bảo chỉ do quá yêu tôi nên không điều khiển được cảm xúc. Anh hứa sẽ thay đổi để giữ gìn hạnh phúc gia đình.
Nhưng mỗi khi "lên cơn", anh lại biến thành một con ác quỷ. Tôi có học thức đàng hoàng, có công việc của riêng mình và chưa bao giờ làm điều gì trái với lương tâm, vậy mà anh ghen tuông đến nỗi xúc phạm nhân phẩm của tôi.
Từ hoàn cảnh của mình, tôi mới hiểu tại sao nhiều người khi ghen tuông có thể điên cuồng đi tìm chồng, rồi tìm cách trả thù tình địch vô cùng d.ã ma.n như xát ớt vào vùng kín, cắt tóc, cắt tai, tú.m tó.c lột đồ...
Tôi không biết lý do nào đã đẩy anh vào tình trạng này. Tôi cảm thấy hạnh phúc đang tuột dần khỏi tầm tay của mình. Người chồng tuyệt vời năm xưa của tôi giờ đã thành một kẻ chỉ nhăm nhăm tìm cách rình rập, kết tội vợ. Có lẽ, tôi phải đưa anh đến cầu cứu bác sĩ tâm lý để cứu vãn mái ấm gia đình này.
Theo Phunutoday
Hoảng sợ với thói GHEN TUÔNG BỆNH HOẠN của chồng: Ghen với cả bạn gái đi ăn cùng vợ Từ một người đàn ông yêu thương vợ con, tôi không hiểu sao chồng có thể ghen tuông đến mức đáng sợ, bệnh hoạn như vậy. Tôi quen biết anh qua sự mai mối của một người bạn. Nhắn tin, làm bạn một năm, chúng tôi mới chính thức yêu. Hai năm sau, tôi đồng ý theo anh về làm vợ, làm mẹ....