Tôi đã lạc lối chỉ vì quá cô đơn
Có nhiều lúc anh nói xa nói gần rằng, giá như anh gặp tôi sớm, giá như cho thời gian quay trở lại, anh sẽ có những sự lựa chọn sáng suốt hơn. Tôi lãng sang chủ đề khác, nhưng trong lòng nhói lên một thứ tình cảm lạ kỳ.
Chắc mọi người sẽ cho tôi đang ngụy biện cho hành vi sai lầm của mình. Nhưng có ở trong chăn mới biết chăn có rận. Tôi cũng đã quá ân hận với hành vi tồi tệ của mình.
Lấy nhau đã 8 năm nhưng thời gian vợ chồng tôi ở bên nhau rất ít ỏi. Anh là kỹ sư xây dựng, luôn phải đi xa. Lúc yêu, hiểu rõ công việc của anh, tôi vẫn rất quyết tâm và thật sự hạnh phúc khi ngày cưới đã được định. Nhưng lấy nhau rồi, xa giảng đường đại học, xa những hôm tụ tập thâu đêm với bạn bè, một mình trong căn phòng trọ nhỏ, tôi mới cảm thấy thật sự cô đơn.
Anh mỗi tuần về một lần, theo kiểu đi không ai biết về cũng không ai hay. Có người hàng xóm còn độc mồm độc miệng nói bóng gió rằng, chắc hẳn chúng tôi là bồ bịch gì đấy, thỉnh thoảng thằng trai ấy trốn được vợ đến ăn vụng chốc lát rồi về. Những ngày cuối tuần, những lần nghỉ lễ, tôi một mình đi dạo, một mình làm cơm, rồi vùi vào chăn mà khóc.
Chúng tôi có con. Ngày có thai, tôi nghén đến phờ phạc chỉ có thể ăn được đồ nguội, không thể ngửi được mùi thức ăn còn nóng. Chồng biết, nhưng công trình đang cần tiến độ, anh không thể về. Một mình tôi chống chọi, ăn uống thất thường nên ốm lên ốm xuống. Rồi nhóc con ra đời, bố chỉ ở nhà được 3 ngày rồi lại đi, để lại việc chăm con cho bà ngoại.
Một mẹ một con trong căn phòng trọ nhỏ. Đêm đêm nằm nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn, tôi thèm đươc như những gia đình xung quanh. Sáng chồng dắt xe ra cho vợ đi làm. Chiều hai vợ chồng về cùng ăn cơm rồi đi ngủ. Tôi mỏi mòn trong chờ đợi chồng. Bé con trông bố còn hơn mẹ. Ngày nào cũng nhắc, nhưng đến hôm bố về, thì con đã buồn ngủ quá mà thiếp đi. Thi thoảng, cũng có một ngày, anh được nghỉ làm. Những hôm như thế, mẹ con tôi tận dụng hết mỗi giây mỗi phút, làm hết mọi việc chỉ để dành thời gian bố về để cả nhà chơi cùng nhau. Anh quá hiểu nỗi lòng của tôi, nhưng công việc của anh không thể khác được. Tôi chưa có việc làm, anh phải nai lưng ra mà kiếm tiền trang trải.
Rồi tôi gặp Khang trong lần đưa bé con đi khám bệnh. Anh cũng đưa con đến đó khám. Tình cờ hỏi về việc học của bọn trẻ, rồi khi thấy tôi lo lắng khi không biết nên gửi con vào nhà trẻ nào, anh liền bảo anh sẽ giúp vì anh có cổ phần trong một trường tư thục uy tín. Anh cho địa chỉ facebook rồi bảo liên lạc với anh nếu cần.
Video đang HOT
Khi nói chuyện trên facebook một thời gian, anh thi thoảng tâm sự với tôi về gia đình, về công việc. Vợ anh đang làm việc ở Nhật, 2 năm chưa về thăm nhà. Anh cũng học cùng khoa, cùng trường đại học với tôi, trên tôi vài khóa. Chúng tôi cùng hoàn cảnh, lại có thêm chủ đề để nói chuyện về thầy cô trường lớp, nên có lúc “chat” đến 1, 2 giờ sáng. Tôi như được giải khuây, bớt đi nỗi cô đơn hàng đêm vắng chồng. Dần dần, tôi bàng hoàng nhận ra mình mong ngóng nói chuyện với Khang nhiều hơn là mong chồng về. Tôi cố không online nữa. Nhưng rồi nỗi nhớ cứ dày vò khiến tôi không thể kìm được, lại bật máy tính lên. Có nhiều lúc anh nói xa nói gần rằng, giá như anh gặp tôi sớm, giá như cho thời gian quay trở lại, anh sẽ có những sự lựa chọn sáng suốt hơn. Tôi lãng sang chủ đề khác, nhưng trong lòng nhói lên một thứ tình cảm lạ kỳ.
Sinh nhật tôi. Bé con gọi điện tíu tít bảo bố về nhưng anh xin lỗi vì hôm nay là không thể. Hai mẹ con đi chợ, nấu cơm rồi xem phim. Khi bé ngủ gật trên tay mẹ thì Khang gọi điện thoại chúc mừng. Tôi bật khóc. Khang hốt hoảng. Biết nguyên nhân, anh nhẹ nhàng: Anh đã đứng trước ngõ nhà em, em ra được không?
Sợ hàng xóm dị nghị nên tôi vội mở cửa để Khang vào. Trên tay anh là bó hoa hồng màu hồng, loại hoa hồng mà tôi rất thích, không hiểu sao Khang lại biết được. Tôi xúc động, và ngả vào vòng tay anh nức nở. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Niềm khao khát của hai kẻ cô đơn bỗng trào dâng mạnh mẽ không gì ngăn nổi. Khi giật mình tỉnh dậy, tôi đã quá sợ hãi. Không ngờ có ngày tôi lại làm cái việc tồi tệ đến thế. Xóa tài khoản facebook, và chặn số điện thoại, tôi tìm mọi cách cắt hết sự dây dưa với Khang.
Hôm qua, thấy có dấu hiệu khác thường, tôi đi kiểm tra và hốt hoảng khi thấy que thử hai vạch trước mắt. Chồng tôi đã 3 tháng chưa về. Cái thai này chắc chắn là của Khang trong cái đêm tôi đã lỡ lạc lối đấy. Tôi hoang mang không biết làm thế nào khi chỉ ngày mai thôi, chồng bảo, anh sẽ về.
Theo Nguoiduatin
Chồng sắp lìa xa cõi đời nhưng vẫn từ chối gặp mặt tôi
Khi người ta đồn ầm chuyện của chúng tôi, chồng tôi chỉ nói ngắn gọn: "Cả đời sống với nhau, có lẽ em chưa hiểu hết giá trị hai chữ "hôn nhân".
Thực ra khi viết những dòng chữ này cảm xúc của tôi vô cùng lẫn lộn, mọi thứ xảy đến với tôi mới như chỉ ngày hôm qua thôi. Những điều tôi làm, thật sự khiến tôi xấu hổ, đau đớn vô cùng. Người ta nói đúng, khi hạnh phúc ở cạnh chúng ta không biết trân trọng... để rồi khi tất cả trôi qua ta mới hối tiếc.
Tôi và chồng cưới nhau được gần 30 năm nay, trong quãng thời gian đó có những buồn vui, hờn tủi. Có những lúc chán chường bởi anh quá hiền lành, không dứt khoát, anh lúc nào cũng sống cho mọi người mà không nghĩ cho bản thân mình.
Mọi người ạ! Tôi nói vậy cũng có lý do của mình, nếu chỉ trong vài trang giấy tôi không thể nói hết được suy nghĩ của mình, nên tôi chỉ xin nói ngắn gọn thế này.
Vợ chồng tôi có 5 đứa con, hiện tại chúng đã khôn lớn. Hai đứa đầu hiện đang sống ở nước ngoài, còn đứa thứ 3 đang sống cùng gia đình chồng ở Thanh Hóa. Đứa con trai đã có vợ sống cùng chúng tôi và đứa con gái út. Vợ chồng tôi hiện đã về hưu, có cuộc sống khá dư giả. Cũng bởi các con tôi vẫn gửi tiền về hỗ trợ bố mẹ hàng tháng.
Chồng tôi là vậy, anh thật sự không muốn giao tiếp với mọi người chỉ chăm chăm lo cho gia đình mình mà thôi (Ảnh minh họa).
Biết gia đình tôi có điều kiện, nên từ xưa anh em phía chồng tôi thường hay cậy nhờ, vay mướn. Tôi không tới mức ki bo không hỗ trợ anh em nhà chồng nhưng vì họ sống không sòng phẳng nên sau một vài lần, tôi rút kinh nghiệm nói là không có. Nhưng chồng tôi tính tình cả nể, thấy anh em khó khăn nên cứ áy náy. Thậm chí anh còn dấu tôi đem tiền cho em trai vay. Để rồi khi tôi phát hiện ra số tiền đã lên tới hàng trăm triệu đồng.
Hai vợ chồng tôi cuống cuồng đi đòi nợ, nhưng rồi cũng chỉ gom về được hơn nửa. Từ lần đó, chồng tôi cũng buồn, anh cũng nói rút kinh nghiệm nghe lời vợ, nhưng nói rồi lại đâu vào đấy khi anh em nhà anh cần, anh lại đau đầu suy nghĩ, bàn tính,...
Trong quan điểm nuôi dạy con của tôi và chồng cũng có nhiều điểm va chạm nhau. Đôi khi tôi muốn các con theo học ngành này, anh lại muốn hướng nó đi ngành kia. Cãi nhau nhiều cũng đau đầu, cuối cùng vợ chồng tôi tôn trọng quyết định của chúng là học nghề và học tiếng rồi đi nước ngoài. Thế là hai đứa đầu đã có lựa chọn riêng của nó. Đứa thứ 3 thì nghe lời tôi học ngành sư phạm, hiện tại cháu đã có công việc ổn định. Đứa thứ 4 thì vâng lời bố theo học ngành y và cháu cũng đã thành công trong con đường sự nghiệp của mình.
Chồng tôi khép kín, không thích giao lưu bạn bè, anh hiện đã nghỉ hưu, chỉ quanh quẩn ở vườn trồng rau, thả gà. Xong việc anh nghỉ ngơi nằm xem ti vi, nghe đài. Còn tôi thì trái ngược, tôi thích văn nghệ đoàn thể, thích đi đây đi đó. Nhiều lần đi vận động mọi người ai cũng hào hứng, về nhìn chồng tôi đâm chán nản. Tôi cũng nói nhiều, nhưng anh kệ anh nói "Ai thích thì cứ tham gia, anh chỉ muốn nghỉ ngơi thanh thản thôi".
Đôi lần tôi mời chị em về nhà ăn cơm, anh vẫn tham gia nấu nướng, làm rất nhanh, ai cũng khen anh khéo tay, đảm đang. Nhưng chỉ mỗi nhược điểm là hiền, ít nói và không muốn giao tiếp với bạn của vợ.
Đến đây, mọi người đã có thể hình dung được sự trái ngược giữa vợ chồng tôi phải không ạ? Nhưng quả thật sống hơn nửa đời người, có 5 đứa con khôn lớn mà tôi đây vẫn chưa ngộ ra được giá trị hai chữ "hôn nhân". Tôi kể thật lòng mọi người đừng "ném đá" tôi nhé!
Rồi chính cái tính cách phóng khoáng, ham giao lưu của tôi đã đẩy tôi vào một tình thế khó xử, một cuộc tình chớp nhoáng vụng trộm với một người bạn, người anh trong đội bóng chuyền của xã. Tới giờ tôi ân hận vô cùng.
Tôi từng dấu chồng, dấu con đi du lịch cùng người đàn ông đó 2 tuần. Với lý do đi cùng hộiphụ nữ, nhưng thực ra chúng tôi đã tách riêng để đi với nhau. Trong khoảng 2 tuần đó, tôi đã có những trải nghiệm cực kỳ khác lạ. Khi tôi vui vẻ, tôi nào đâu hay chồng tôi đang âm thầm chiến đấu với căn bệnh ung thư dạ dày quái ác.
Khi người ta đồn ầm chuyện của chúng tôi, chồng tôi chỉ nói ngắn gọn: "Cảđời sống với nhau, có lẽ em chưa hiểu hết giá trị hai chữ "hôn nhân". Em chê anh hiền lành, sống không quyết đoán. Nhưng em đã bao giờ đặt mình vào vị trí của anh trong vai trò người anh, người con cả.
Hơn 30 năm nay, chúng ta cùng làm cùng lo cho những đứa con, có lúc hờn ghen cãi vã nhưng anh luôn trọng ý kiến của em. Nay em nói em có người khác, liệu em có hạnh phúc hơn, hay chỉ là cảm giác nhất thời? Các con sẽ nghĩ gì khi biết có người mẹ như em, chúng sẽ tự hào hay xấu hổ...Anh có giận, có ghen nhưng anh hỏi em, đã bao giờ em nghĩ tương lai của em và người đàn ông đó. Hai người liệu có vượt qua được rào cản Xã hội, có cùng nhau ghánh vác lo toan,...".
Trước đó tôi đã rất sợ anh sẽ đánh tôi, nhưng rồi khi anh nói xong, anh im lặng ngồi xuống thở dài, tôi thật sự rất hối hận. Tôi đã già, đã đến cái tuổi làm bà thế mà còn làm ra chuyện xấu hổ như vậy?
Một tuần sau đó, chồng tôi ngã bệnh anh phải nhập viện. Khi đau đớn nhất anh đã yêu cầu không muốn gặp tôi. Anh cũng không đồng ý để tôi chăm sóc anh. Những ngày cả nhà vất vả túc trực là lúc tôi có thời gian suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Thực sự tôi vô cùng ân hận, tôi đã không thể nghĩ và nói thêm được lời nào?
Giờ sức khỏe của chồng tôi đang vô cùng nguy kịch, tôi rất muốn được tự tay chăm sóc cho anh, chuộc lại lỗi lầm. Nhưng anh nhất quyết không muốn nhìn mặt tôi, anh nói anh muốn ở với các con? Lời anh nói khiến tôi đau khổ vô cùng. Tôi biết phải làm sao đây mọi người ơi? Giờ các con chúng nhìn tôi với anh mắt trách móc, hờ hững, tôi thật sự chỉ muốn các con hiểu tôi đã ân hận, tôi suốt đời chỉ yêu mỗi mình chồng mà thôi, tất cả chỉ là lầm lỡ, nhất thời...
Theo ĐSPL
Vì 1 phút lầm lỡ, tôi đã đánh mất em và con Nhìn sự lạnh lùng của em đã có lúc tôi nghĩ rằng em thực sự đã quên và không còn yêu tôi nữa. Tôi đã đánh mất em rồi. Nhưng hôm qua khi thấy em khóc thì tôi biết rằng em vẫn còn yêu tôi. Xin chào các bạn! Tôi là một độc giả nam nhưng lại rất hay đọc những chuyên mục...