Tôi đã giả gái suốt 4 năm qua để làm mẹ của con mình
Hàng ngày, mỗi khi ở bên con, tôi đều cạo râu, thậm chí tô chút son môi để trông giống phụ nữ nhất có thể.
Tôi và vợ chỉ sống được với nhau khoảng thời gian ngắn, vợ tôi qua đời vì một tai nạn giao thông khi con gái vừa tròn 3 tháng tuổi. Đó là một cú sốc tinh thần lớn với tôi, khi đó tôi còn có suy nghĩ muốn chết cùng cô ấy, nỗi đau mất vợ cứa sâu trái tim,nhưng tôi lại nghĩ đến đứa con gái nhỏ, tôi đành tự hứa với lòng sẽ chăm sóc cho con gái thật tốt.
Khi vợ tôi mới mất, có quá nhiều khó khăn đối với một người bố trẻ như tôi, chưa có một chút kinh nghiệm chăm con nào cả. Tôi đành nhờ mẹ tôi lên chăm cháu giúp tôi.
Đến khi con được 9 tháng tuổi, con có thể gửi được mầm non thì mẹ tôi phải về quê. Hàng ngày tôi gửi con cho một nhà trẻ gần công ty, chiều lại bế con về. Mẹ khuyên tôi thuê cô trông trẻ tại nhà, nhưng tôi từ chối.
Vợ tôi vừa mất, tôi không muốn có bước chân của bất kỳ một người phụ nữ nào bước vào căn nhà của vợ chồng tôi. Huống chi, tôi nghĩ mình có thể chăm sóc con được. Bên cạnh đó, mỗi tuần tôi cũng cố ghi lại rất nhiều khoảnh khắc của con vào một cuốn album nhật ký mà tôi viết cho vợ.
Thời gian cứ thấm thoắt trôi, đến khi con tôi biết đi và học nói, tôi bỗng giật mình nhận ra, con toàn bắt chước tôi từng dáng đi đến hành động nam tính, mạnh mẽ. Con thường nhảy xổ vào chỗ tôi làm việc để bấm chuột, đập phá bàn phím hoặc xé tung những con thú nhồi bông nhỏ. Con thường thể hiện bất mãn bằng cách hét to, hét đến mức khàn cổ.
Con cũng không thích mặc váy, thường giằng xé nơ và hoa đính trên thân váy (những đồ này đều là vợ và mẹ tôi sắm từ lâu. Hơn 1 năm sau ngày vợ mất, tôi chưa từng phải mua quần áo cho con). Nhưng câu đầu tiên con nói không phải là bà hay ba, mà là mẹ, điều này khiến tôi rất xúc động và ngạc nhiên.
Tôi đã thay đổi từ một người cha thành một người mẹ. (Ảnh minh họa).
Tôi đã suy nghĩ và trăn trở rất nhiều, cuối cùng đưa ra một quyết định. Tôi tìm kiếm và học hỏi rất nhiều điều từ trên mạng. Tôi mua sách kỹ năng dạy con và đọc gần như thuộc lòng. Cuối cùng, tôi lục lại tủ đồ của vợ để tìm váy bầu và đặt mua một bộ tóc giả trên mạng. Tất cả điều đó là để tôi có thể thay đổi từ một người cha thành một người mẹ.
Hàng ngày, mỗi khi ở bên con, tôi đều cạo râu, thậm chí tô chút son môi để trông giống phụ nữ nhất có thể. Mới đầu nhìn thấy tôi, con gái khóc thét lên vì tưởng người lạ. Tôi phải vừa ôm vừa nói “Mẹ đây, mẹ đây, con ngoan nào, mẹ đây mà” để dỗ dành con. Một tuần sau, con mới chịu chấp nhận “người mẹ” này đột nhiên xuất hiện buổi tối và biến mất vào buổi sáng khi ra khỏi nhà.
Video đang HOT
Do buổi sáng tôi phải đi làm, vì thế, trước khi ra cửa, tôi lại phải lén đi thay đồ nam. Bế con gửi nhà trẻ, buổi chiều trở về, tôi lại lén con đi thay đồ nữ. Sau đó nấu cơm, tắm cho con, cho con ăn, chơi với con rồi ru con ngủ. Tôi cố gắng nói nhẹ nhàng, cử chỉ thật dịu dàng để con học theo.
Trong khi ban ngày, tôi phải thể hiện thật mạnh mẽ để con phân biệt được sự khác nhau của bố và mẹ. Tôi kiên nhẫn mặc váy hoa để con không còn ghét những bộ váy nữa. Tôi mua rất nhiều búp bê, thỏ bông, chó bông về và thường dạy con ôm chúng, chơi với chúng.
Tôi vứt hết mọi sở thích sưu tầm các loại bóng chày, bóng ném, máy chơi game… trước kia, thay vào đó là trang hoàng nhà như vương quốc của một công chúa. Tôi thay thế chiếc tủ đựng toàn rượu bằng búp bê đáng yêu. Tôi bỏ sở thích xem bóng đá rồi dành thời gian kiên nhẫn ngồi xem hoạt hình với con. Tôi muốn cưng chiều con, muốn con không cảm thấy thiếu vắng mẹ hay bố.
Những ngày con bị ốm, tôi thất thểu trông con trong viện. Tôi rơi nước mắt khi con khóc gọi mẹ mà chỉ được gặp bố. Bà ngoại dỗ con cũng không nghe. Vì thế, tôi phải mang theo váy và tóc giả vào viện, chờ đến đêm khi những người khác ngủ thì mặc vào để dỗ con. Trong cơn sốt, con luôn ôm chặt tôi.
Ngày qua ngày, con gái hơn 3 tuổi, đã bắt đầu hỏi tôi nhiều thứ. Và có rất nhiều câu hỏi ngây ngô của con sau khi tôi đọc truyện cho con nghe, nhưng tôi không biết phải trả lời con thế nào. Tôi sợ khi tôi trả lời sẽ có những vấn đề chạm phải nỗi đau mà tôi và con tôi đang phải chịu. Từ đấy, tôi không đọc truyện cho con nữa, thay vào đó là kể những câu chuyện về bố và mẹ cho con nghe.
Con gái tôi thường hỏi: “ Sao mẹ không có nhà vào buổi sáng” hay “Bố đi đâu vào buổi tối thế ạ, bố không ngủ hả mẹ?”. Tôi nói dối con rằng ban ngày mẹ phải đi làm, còn buổi tối thì bố đi trực. Vì thế mà bố mẹ không thể cùng lúc ở bên con được. Tôi hỏi con có buồn không? Con ngân ngấn nước mắt chực rơi nhưng vẫn lắc đầu nói không buồn.
Nhiều lần tôi rơi vào tình thế dở khóc dở cười. Có sang vì ngủ dậy muộn, chưa kịp trang hoàng lại thì con gái đã dậy trước, chỉ vào mớ tóc giả bên cạnh. Con nói “Mẹ rơi mất tóc rồi kìa!”. Sau đó còn rất lịch sự đưa lại cho tôi, tôi chỉ biết im lặng mà đội tóc giả vào. Có lần nó nhìn chân tôi rồi hỏi: “Mẹ ơi, sao mẹ các bạn không có lông chân mà chân mẹ lại có”. Tôi không biết trả lời sao, đành mua tất về mặc dù ngày hè nóng nực.
Giờ, con gái tôi đã hơn 4 tuổi, nghe được bạn khác nói mình không có mẹ. Con đánh nhau với bạn rồi tức tối nhờ cô giáo gọi điện bảo mẹ đến đón con. Nhận được điện thoại của cô giáo, tôi vội vã đến lớp. Con không nghe tôi, khóc váng lên nằng nặc đòi mẹ đến. Tôi dỗ dành mãi, cuối cùng phải nói dối con rằng mẹ đang chờ ở nhà, mai mẹ sẽ đưa con đến trường. Con mới chịu về.
Sáng hôm sau, tôi ngồi trước bàn trang điểm giả gái làm mẹ hơn tiếng đồng hồ, cố gắng làm mình giống nữ nhất có thể. Sau đó mặc một chiếc váy hoa mới mua, đội tóc giả. Ngắm đi ngắm lại trước gương và thầm hy vọng không có bất kỳ người quen nào nhìn thấy.
Vì trang điểm giả gái nên tôi đeo khẩu trang và mắt kính, dẫn con thẳng một đường vào lớp. Tôi biết xung quanh có rất nhiều phụ huynh và giáo viên nhìn theo, nhưng tôi bất chấp tất cả vì con. Tôi gật đầu chào cô giáo của con, rất bất lịch sự vì không dám tháo khẩu trang và kính ra. Trong khi con rất vui, gọi oang oang các bạn trong lớp ra nhìn mặt mẹ nó.
Tôi còn nghe thấy tụi nhóc chế nhạo điều gì đó thì con tôi lập tức bênh vực “Mẹ tớ đẹp lắm!”. Sau đó chúng bắt đầu cãi cọ và cô giáo phải ra can. Tôi vội vã rút lui khỏi hiện trường, chạy về nhà thay đồ rồi mới đi làm.
Từ ngày đó, tôi biết con gái đã lớn và nhận thức được rất nhiều điều. Tôi không biết mình có thể nói dối con đến bao giờ. Tôi lo một ngày nào đó con biết sự thật tôi chỉ trang điểm giả gái liệu con có cho rằng tôi là kẻ nói dối…Tôi chưa biết mình hải làm thế nào để con gái có thể hiểu cho tôi…
Theo VNE
Bế tắc trước cuộc tình đen tối suốt 4 năm với thầy giáo dê xồm
Vậy là tôi trở thành người tình bí mật của thầy giáo, trên lớp vẫn là thầy, nhưng về nhà tôi phải gọi người đàn ông đó là anh và "phục vụ" mỗi khi thầy gọi.
Khi mới bước chân vào cổng trường đại học, có biết bao nhiêu ước mơ, hoài bão trong tôi, với tôi cổng trường đại học lúc đó là một màu hồng của cuộc sống, và một màu xanh của tương lai, của hy vọng.
Vì gia đình tôi thuộc hộ nghèo trong thôn, nên hàng xóm thấy tôi học hành giỏi giang, thi đỗ đại học ai nấy cũng đều chúc mừng. Bố mẹ tôi cũng mát mặt lắm, dù biết là nuôi tôi ăn học sẽ vất vả nhưng bố mẹ nói con cứ yên tâm, chỉ cần còn đôi bàn tay bố mẹ sẽ cho con học tới khi nào con muốn.
Trước hôm đi nhập học, tôi ngủ với mẹ. Đên hôm đó cả hai mẹ con dường như thức trắng, mẹ dặn tôi đủ điều. Mẹ nói lần dầu tiên sống xa bố mẹ sẽ có nhiều cái vất vả lắm, động viên tôi phải cố gắng, bố mẹ chỉ có 1 đứa con duy nhất là tôi nên đặt ở tôi nhiều hy vọng. Mẹ cung dặn Hà Nội là chốn phồn hoa đô thị, sẽ có nhiều cái cám dỗ nên tôi cần phải có lập trường. Đừng bao giờ bước chân vào con đường sa ngã, sẽ làm mất cả cuộc đời. Nghe mẹ nói vậy, tôi hứa hẹn với đầy quyết tâm, con chắc chắn sẽ làm cho bố mẹ tự hào vì con.
Xuống nhập học tôi được nhận vào ở kí túc xá và gia đình tôi thuộc hộ nghèo. Tôi ở cùng với 9 bạn nữa, tức là một phong có 10 người, mỗi đứa được xếp và 1 cái giường nhỏ tí. Vậy là cái giường đó là khoảng riêng tư duy nhất của tôi trong suốt 4 năm đại học. Tôi tự trang trí, mua giấy về dán đầy mầu sắc cho cái góc riêng tư đó.
Vậy là tôi trở thành người tình bí mật của thầy giáo, trên lớp vẫn là thầy, nhưng về nhà tôi phải gọi người đàn ông đó là anh và "phục vụ" mỗi khi thầy gọi.
Trong 10 đứa có lẽ chỉ có mình tôi là nghèo, tôi nghe chúng nó thủ thỉ với nhau, bố mẹ phải đút tiền để cho nó vào ở kí túc xá, vì ở trong này bố mẹ mới yên tâm. Thế là tự nhiên tôi trở thành cái đứa lạc loài vì nhà nghèo. Mọi người ai nấy đều ăn mặc sành điệu, còn tôi chỉ là mấy bộ quần áo cũ, mặc đến mấy năm nay rồi. Khi đi ăn cũng vậy, chúng nó chọn món này món kia, còn tôi dường như không có lựa chọn, cơm của tôi quanh đi quẩn lại cũng chỉ có rau và lạc hay đậu. Cô bán cơm thấy thương nên thỉnh thoảng lại cho tôi thêm miếng sườn hay thịt rang, cô bảo ăn thế làm sao đủ chất mà học.
Biết thân biết phận, tôi chăm chỉ học hành, không bao giờ nghĩ đến chuyện đi chơi. Lại thêm vóc dáng xinh xắn nhỏ nhắn nên bạn bè trong lớp, và thầy cô ái nấy đều yêu quý cả.
Mọi chuyện vẫn cứ êm đẹp cho đến khi mẹ tôi đổ bệnh, vì nhà đã nghèo mà mẹ còn bị bệnh như vậy, không có tiền cho tôi đi học nữa. Tôi đã phải tự đi làm thêm, từ việc rửa bát, bán quần áo, vì vậy tôi học hành sa sút hẳn.
Thầy dạy môn chuyên ngành của tôi là một người đàn ông ngoài 50 tuổi, từ khi mới vào trường tôi đã loáng thoáng nghe bảo thầy dê lắm, đứa nào học thầy phải cẩn thận. Biết vậy nên tôi lúc nào cũng trong tư thế phòng bị khi gặp thầy. Vậy mà hôm đó, thầy gọi tôi đến phòng thầy để nói chuyện riêng, thầy nói chuyện liên quan đến điểm số của tôi. Thấy thầy nói vậy, dù không muốn nhưng tôi đành phải đi.
Tới nơi thầy đề cập ngay đến chuyện dạo này điểm số tôi tụt lùi, lại hay nghỉ học. Tôi cũng giải thích lý do mong thầy hiểu cho tôi, ai ngờ thầy bảo nếu em làm được gì đó cho thầy thì điểm số của em chẳng bao giờ phải lo nữa, tốt nghệp em sẽ đạt loại ưu.
Dứt lời thầy lao vào ôm chầm lấy tôi, sợ quá tôi hét ầm lên, đẩy thầy ra. Thầy bảo ở đây sẽ chẳng có ai nghe thấy đâu vì cửa nhà thầy cách âm, phải ngoan ngoãn nghe theo lời thầy. Sau đó thầy còn cưỡng hôn tôi, tôi muôn phát điên lên, lúc này tôi lại nghĩ đến lời dặn của mẹ trước khi nhập học. Tôi lấy hết sức mình đẩy thầy ra, rồi gào lên khóc lóc, thấy vậy thầy tức giận mở cửa đuổi tôi đi và nói, thế này thì không bao giờ hết 4 năm đại học là xong đâu, cứ ở lại mà học lấy 5 10 năm, đã nghèo rôi mà còn không biết thiệt hơn.
Tôi chạy ra khỏi phòng thầy, thấy thân mình thật nhơ nhuốc, trở về phòng tôi khóc cả đêm hôm đó. Tôi thấy trước mắt mình chẳng có đường đi, tôi cảm thấy dường như cuộc sống của tôi phải chấm dứt rồi.
Nhưng rồi đúng như thầy nói, môn của thầy tôi không bao giờ đạt. Tôi lo sợ nhiều hơn, nghĩ đến bố mẹ đã dặt hy vọng vào tôi nhiều như thế nào. Tôi đã quyết định tự đến tìm thầy, thấy tôi ngoài cửa thầy đã biết tôi đến để làm gì.
Buổi chiều ngày hôm đó tôi sẽ không bao giờ có thể quên được, một màu đen hiện lên trước mắt tôi. Thân con gái như tôi đã phải trao cho một lão già, một lão dê xồm, tôi thấy mình thật nhỏ bé quá. Thầy hôn tôi, rồi ép tôi làm "chuyện đó", xong việc thầy nói từ giờ cứ yên tâm, không phải học hành gì cả, chỉ cần làm thầy hài lòng là đủ. Đã quyết bước vào là không thể bước ra, vậy là tôi trở thành người tình bí mật của thầy giáo, trên lớp vẫn là thầy, nhưng về nhà tôi phải gọi người đàn ông đó là anh và "phục vụ" mỗi khi thầy gọi.
Từ đó điểm số của tôi lúc nào cũng nhát nhì lớp, tôi cũng ăn mặc sành điệu hơn vì được thầy chu cấp, với số tiền đó tôi cũng dành ra được 1 khoản nhỏ mỗi tháng gửi về cho mẹ chữa bệnh. Thấy tôi thay đổi nên nhiều người cũng dị nghị, nói ra nói vào, nhưng tôi mặc kệ, vì tôi không thể dừng lại được nữa.
Cứ thế 4 năm đại học trôi qua, tôi chưa từng có một tình yêu thật sự, cuộc đời sinh viên của tôi chứa đầy những vết nhơ mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ rửa sạch được. Tôi đã từng khóc và hối hận về những gì đã xảy ra, tôi lo sợ một ngày nào đó bố mẹ biêt được đứa con gái này đã làm họ thất vọng đến mức nào.
Giờ đây ra khỏi trường tôi muốn tìm cho mình một công việc chân chính, tôi muốn thay đổi, tôi muốn sống một cuộc sống ngay thẳng. Tôi hy vọng mình sẽ có được một tình yêu trong sáng, yêu lấy bản thân tôi mà tôi không phải đánh đổi điều gì...
Theo Ngày Nay
Mẹ 4 năm rõng rã làm thuê không nghỉ lấy tiền nuôi con trai học đại học để rồi phải sốc... Chị làm đủ mọi nghề, từ nạo vét cống, bốc vác thuê cho tới rửa bát lau dọn từ sáng sớm cho tới 10 giờ đêm. Ngày mưa mọi người trong xóm lao động đều ở nhà nghỉ hoặc không có người thuê nhưng chẳng bao giờ người ta thấy chị Lựu ở nhà. Ngày mưa mọi người trong xóm lao động đều...