Tôi đã gây ra tội tày đình trong chuyến công tác ấy…
Sự quan tâm của anh, ánh mắt của anh, nụ cười của anh khiến tôi chết mê chết mệt. Tôi chưa từng nhận được những cử chỉ ấm áp, những câu nói ngọt ngào như vậy khi ở cùng chồng…
ảnh minh họa
Trước giờ, tôi luôn nghĩ, những người đàn bà lăng nhăng ahy những gã đàn ông ngoại tình là những kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ. Phương châm sống của tôi luôn là, một vợ một chồng, không gian dối. Những kẻ phản bội là những người mà tôi luôn nhìn bằng con mắt coi thường, khinh bỉ. Tôi không thể chấp nhận được lối sống buông thả của họ. Và tất nhiên, bản thân mình không bao giờ cho phép sự dễ dãi trong tình yêu, hôn nhân…
Lấy chồng 3 năm, tôi hết lòng vì gia đình chồng, một mực thương yêu chồng con. Dù có nhiều lúc ấm ức trong lòng nhưng tôi đều bỏ qua hết, coi đó là chuyện mình phải nhịn để cuộc sống gia đình được yên ấm. Chồng tôi là một người gia trưởng, bảo thủ, khi lấy về tôi mới thấy. Nhưng tôi chấp nhận tất cả vì tôi tin rằng, tình yêu và sự chân thành sẽ khiến anh nhận ra được tấm lòng của tôi.
Chỉ là, thời gian 3 năm sống bên chồng, tôi thật sự vô cùng mệt mỏi. Cứ gồng mình lên cho mọi người thấy rằng mình đang sống hạnh phúc quả là một việc làm vô cùng khó khăn với tôi. Tôi luôn muốn thể hiện với bạn bè, chồng yêu thương, chiều chuộng tôi. Thật ra, đó chỉ là mái ấm giả tạo mà mọi người không biết nên thầm ghen tuông. Mệt mỏi, chán nản nhưng phải chấp nhận.
Tôi đã nhiều lần tìm đến những người bạn thân để chia sẻ. Họ nói tôi chán quá thì bỏ chồng hoặc tìm cho mình những niềm vui mới. Nhưng làm sao tôi có thể bỏ chồng đây? Tôi yêu chồng và muốn cống hiến bản thân mình vì anh. Chỉ là, tôi không nhận được sự đáp lại từ chồng mình nên càng cảm thấy cuộc sống nhạt nhẽo.
Mỗi ngày tôi lại tìm đến những người bạn để sẻ chia. Có khi tôi uống rượu say vì chán nản, vì không được chồng quan tâm mà phải cố gắng làm ra vẻ mình hạnh phúc. Tôi lao đầu vào công việc như một con thiêu thân để quên hết mọi thứ, chỉ tìm niềm vui ở con cái.
Rồi tôi tham gia các chuyến công tác, tình nguyện của cơ quan cho khỏa lấp nỗi cô đơn. Chồng không đồng ý nhưng tôi vẫn một mực làm. Vì tôi hiểu, chỉ có cách đó mới khiến tôi sống có ích hơn trước sự lạnh lùng, vô tâm của người chồng chỉ biết sống vì trách nhiệm. Sau một hồi cãi vã, cuối cùng anh cũng phải chấp nhận quyết định của tôi. Rảnh thì anh trông con, không được thì tôi gửi con về ông bà nội ngoại.
Video đang HOT
Và trong lần công tác ấy, tôi đã vướng phải một mối tình mà cho đến giờ, tôi vẫn không thể nào dứt được ra. Thật không thể tin nổi, ngay từ lần đầu gặp người đàn ông ấy, tôi đã cảm thấy vô cùng gần gũi, thân quen. Sự quan tâm của anh, ánh mắt của anh, nụ cười của anh khiến tôi chết mê chết mệt. Tôi chưa từng nhận được những cử chỉ ấm áp, những câu nói ngọt ngào như vậy khi ở cùng chồng. Chúng tôi đã trao cho nhau những cái nhìn thiện cảm và có những cuộc nói chuyện, hẹn hò thú vị trong suốt 1 tuần công tác xa nhà. Tôi vẫn gọi điện về thường xuyên, vẫn hỏi han chồng con nên chồng cũng không nghi ngờ gì. Chỉ là thật sự khi đó tôi đang hạnh phúc trong sự quan tâm của người đàn ông khác.
Tất nhiên, đây chỉ là một mối quan hệ ngoài luồng của một kẻ khát tình yêu và tôi chấp nhận sai lầm này cho đến khi nào tôi có thể dứt ra được thì thôi. (Ảnh minh họa)
Tôi thật không ngờ, người đàn bà lúc nào cũng đề cao sự thủy chung như tôi, lúc nào cũng cho rằng, những kẻ ngoại tình là vô liêm sỉ như tôi lại cũng đi cặp bồ. Có lẽ vì sự thiếu thốn tình cảm chăng. Hay là vì chồng tôi quá vô tâm nên tôi mới lao vào con đường sai lầm? Giá như tôi nhận được sự quan tâm của chồng thì đâu ra nông nỗi này. Chỉ một hành động nhỏ, sự quan tâm nhỏ của anh ta cũng làm tôi điêu đứng. Nếu chồng dành cho tôi tất cả những điều ấy, bớt chút thời gian cho tôi thì đâu dẫn đến cơ sự này?
Giờ đây, tôi đang lén lút với một mối quan hệ ngoài luồng. Vẫn dành thời gian cho chồng con nhưng những chuyến công tác cũng dày hơn. Chồng tôi cũng không hoài nghi gì vì xưa nay vẫn vậy. Vợ anh vẫn luôn là người chung thủy trong mắt anh. Người đàn ông kia cũng có gia đình, vợ con cả rồi. Tôi muốn dứt ra, muốn dừng lại nhưng thật sự không thể. Có lẽ, bao lâu nay quá thiếu thốn tình cảm đã khiến tôi cảm nhận được, đây mới là tình yêu thực sự của mình dù có thể nó chẳng đi đến đâu. Vì không được sống vui vẻ nên tôi cố gắng tranh thủ những ngày được vui, được hạnh phúc, còn sau này có ra sao thì ra sao. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ bỏ chồng con vì một ai đó…
Tất nhiên, đây chỉ là một mối quan hệ ngoài luồng của một kẻ khát tình yêu và tôi chấp nhận sai lầm này cho đến khi nào tôi có thể dứt ra được thì thôi. Nếu bị chồng phát hiện, tôi cũng cam tâm tình nguyện chịu trận, chịu bị sỉ nhục, chịu tiếng xấu mà không dám oán thán một lời vì tất cả là lỗi do tôi…
Theo Eva
Sau chuyến công tác thấy bụng vợ bỗng dưng phình lên, tôi đánh cô ấy 1 trận nhừ tử...
Nghe bác sĩ nói vậy tôi cảm tưởng như có sét đánh bên tai vậy. Chưa bao giờ tôi sốc và sợ hãi như vậy, tôi đã làm gì với vợ mình thế này.
ảnh minh họa
Tôi kết hôn đến nay đã được 5 năm, vợ tôi là cô bé ngày trước vào cơ quan tôi thực tập. Cô ấy hiền lành, nhu mì và cũng rất đảm đang. Ngày cưới nhau về tôi đã rất hạnh phúc khi lấy được 1 người vợ đức hạnh như vậy.
Niềm hạnh phúc ấy được nhân lên gấp bội khi mà con trai tôi chào đời. Vợ chồng sống với nhau rất vui vẻ, đầm ấm. Khi này sự nghiệp tôi cũng đang thuận lợi, tôi phấn đấu nhiều để có thể mua nhà và mua xe để làm quà cho vợ con. Cũng may vợ thấu hiểu, không cằn nhằn khi chồng quá bận rộn nên tôi rất yên tâm làm việc.
Người ta nói đúng con người rồi sẽ thay đổi, đặc biệt khi bước vào cuộc sống hôn nhân lại càng dễ thay đổi vì chúng ta có quá nhiều thứ phải lo và có quá nhiều gánh nặng trên vai phải giải quyết. Khi kết hôn được hơn 4 năm, tần suất ở nhà của tôi càng ít, vì tôi suốt ngày phải bay qua bay lại qua Hàn. Nhiều lúc biết xa vợ con là buồn là nhớ nhưng cũng phải chấp nhận. Vợ tôi cũng quen với việc chồng đi triền miên nên cô ấy 1 mình tự quán xuyến mọi việc.
Bố mẹ tôi rất quý mến vợ vì cô ấy rất hiếu thảo, chu đáo, việc gì cần gọi là cô ấy phi xe về chưa từng nề hà chuyện gì. Tôi hạnh phúc vì có 1 hậu phương vững chắc như vậy. Nhưng thú thực tôi thấy mình dường như đã vô tâm với vợ rất nhiều, vì cô ấy quá hoàn hảo, quá đảm nên tôi hay ỉ lại, việc gì cũng để mặc kệ vợ tự quyết. Lâu lắm rồi tôi cũng ít tâm sự kể lể với cô ấy, tôi cũng không nhớ bao lâu rồi chúng tôi không hẹn hò đi du lịch cùng nhau.
Dịp đó tôi về được 3 tháng thì lại phải đi công tác đến gần 4 tháng mới về. Ngày về tôi để ý bụng vợ ngày 1 to lên, cô ấy ngại không dám mặc váy ngủ mỏng quyến rũ như trước nữa. Cô ấy cũng trốn tránh không gần gũi chồng, mặt mũi thì xanh lét. Tôi đoán vợ có bầu, mà rõ ràng chúng tôi vẫn chưa có ý định sinh con thứ hai. 4 tháng trước khi làm chuyện ấy tôi vẫn đeo bao thì không thể có chuyện cô ấy có bầu được.
Nghĩ vợ mang bầu và cặp bồ lúc mình đi vắng nên tôi đã rất sốc. Tôi và cô ấy cãi vã, khi không kìm chế được tôi đã đánh cô ấy 1 trận nhừ tử vì tôi không chấp nhận được sự phản bội và đứa con hoang ấy. Vợ tôi liên tục nói: "Em không có lừa dối anh, em vẫn có kinh nguyệt đều không thể nào em có thai được. Xin anh hãy tin em". Nhưng mấy lời đó với tôi khi ấy là vô nghĩa, tôi uất nghẹn định bỏ đi thì vợ tôi bỗng xỉu nằm sõng soài trên nền nhà.
Lúc này tôi sợ vợ chết nên đã gọi xe cấp cứu, ngồi nín thở chờ đợi ngoài phòng khám lúc này tôi thấy ân hận vì đã thô bạo như vậy. Khi bác sĩ bước ra mắt tôi vẫn còn đỏ ngầu:
- Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi ạ, còn cái thai, có giữ được không bác sĩ.
- Thai nào, vợ anh bị khối u ở bụng mà anh không biết ư, sao anh có thể nghĩ vợ mình mang thai được nhỉ? Mấy tháng qua thấy bụng vợ sưng to mà anh không đưa cô ấy đi khám à, anh làm chồng kiểu gì vậy?
- U... u ư? Bác sĩ nói vợ em có khối u ở bụng ư?
- Đúng vậy, chúng tôi đang chờ kết quả mới mới được u lành tính hay ác tính. Cô ấy bị thương nặng nên khối u có nguy cơ vỡ, hiện tại tình trạng khá nguy kịch, chúng tôi đang cố gắng hết sức tối đa.
Tôi ngồi xuống nền gạch suy sụp tột độ chân tay bủn rủn. Chưa bao giờ tôi sợ hãi tột độ như vậy, tôi sợ mất cô ấy hơn bao giờ hết. Khi đó tôi nghĩ có đánh đổi cả gia tài để vợ được khỏe mạnh tôi cũng làm. Trời ơi! tôi làm chồng cái kiểu gì vậy. Đã vô tâm không quan tâm vợ thì chớ đằng này lại nghi ngờ còn vũ phu với cô ấy nữa. Nếu vợ có mệnh hệ gì chắc tôi cũng không sống nổi mất.
(Ảnh minh họa)
Nhìn vợ mệt mỏi yếu đuối nằm thở thoi thóp mệt nhọc trên giường vì cơn đau hành hạ tôi chỉ biết trốn ra nhà vệ sinh gạt nước mắt. Tôi sai rồi, tôi thực sự không xứng đáng làm chồng của em. Vợ biết em bị bệnh hơn 1 tháng nay rồi nhưng em sợ tôi lo nên đã giấu kín chuyện này vậy mà tôi đã ghen tuông làm lồng lộn lên, càng nghĩ tôi càng thấy xấu hổ. Cũng may vợ tôi đã trải qua cuộc phẫu thuật khá thành công, khối u chưa được loại bỏ hết hoàn toàn nhưng may mắn là không ảnh hưởng đến tính mạng.
Mấy ngày chăm vợ ốm mà ngần ấy ngày tôi ngẫm ra rất nhiều điều, tiền hết có thể kiếm nhưng giây phút ở bên gia đình, người thân yêu mất đi thì không bao giờ lấy lại được. Vậy nên xin những ông chồng nào đang vô tâm như tôi, hãy nhìn lại mình và nhận ra khi còn chưa muộn. Tôi thực sự rất ân hận vì bỏ bê, thậm chí nghi ngờ đánh đập cô ấy. Cả đời này tôi sẽ phải sống trong ân hận, xin đừng ai dẫm vào vết xe đổ của tôi. Hãy trân trọng người thân yêu quý của mình khi còn có cơ hội.
Theo blogtamsu
Sau chuyến công tác đêm nào vợ cũng hớn hở cởi hết váy nằm im chờ chồng và sự thật... Nhìn vợ cởi váy chờ sẵn trên giường tôi vừa hồi hộp vừa không tin nổi cô ấy lại trở nên bạo dạn như thế. Nhưng rồi khi biết được sự thật tôi đã phải ú ở chết lặng. ảnh minh họa Tôi kết hôn đến nay đã được 5 năm, vợ tôi là bạn từ thời đại học. Cô ấy là 1...