Tôi đã “đội vợ lên đầu” vì nghĩ cô ấy còn trinh cho đến khi biết được sự thật
Tôi nghe những lời lẽ này thốt ra từ miệng Lệ mà điếng người. Thì ra vợ tôi không ngoan hiền như tôi nghĩ, thì ra cô ấy đã dùng mánh khóe để lừa tôi chuyện còn trinh. Thì ra cô ấy cũng chẳng yêu thương gì tôi mà chỉ muốn có một cuộc sống sung sướng mà thôi.
Ảnh minh họa
Thực sự, tôi không quá quan trọng chuyện trinh tiết của phụ nữ, nhưng thực sự, khi nhìn tấm ga giường loang lổ vết máu của vợ trong đêm tân hôn thì tôi đã không cầm được nước mắt vì xúc động. Tôi trân trọng vợ tôi hơn vì cô ấy biết giữ gìn để chờ đợi tôi. Trước đó, nhiều người đều cảnh báo tôi rằng, hãy cẩn thận với Lệ vì cô ấy là một cô gái sành sỏi, nhiều mưu mẹo, cô ấy tiếp cận tôi chỉ vì túi tiền của tôi mà thôi. Nhưng càng tiếp xúc với Lệ, tôi càng thấy những lời nói kia chỉ là bịa đặt.
Chúng tôi đã có một kỳ trăng mật cực kỳ hạnh phúc. Tôi và Lệ rất hợp nhau trong chuyện ấy. Em cũng khéo trong ứng xử nên khiến tôi rất hài lòng. Nói chung là dù lấy vợ khá muộn nhưng tôi rất mãn nguyện với cuộc hôn nhân này.
Nhớ ngày mới quen Lệ, bạn bè tôi đều nói rằng, Lệ đã từng yêu rất nhiều người đàn ông có tiền. Và có lẽ, tôi chỉ là một trong những sự lựa chọn đó mà thôi. Lệ cao ráo, xinh xắn lại rất biết giao tiếp, thú thực mà nói, với một giám đốc như tôi thì việc có được một người yêu, người vợ như thế quả thực rất tốt. Tôi cần Lệ giúp tôi đối nội đối ngoại và lo những chuyện ngoại giao sau này. Lúc tôi yêu Lệ, em đang học năm cuối đại học. Em bảo không có tiền nộp học phí thế nên tôi đã đứng ra chi trả cho em.
Video đang HOT
Sau đám cưới và trăng mật, chúng tôi đã cùng trải qua những khoảnh khắc tuyệt vời của đời sống vợ chồng. Lệ chăm sóc tôi chu đáo vô cùng, nhưng có một điều tôi không thích cho lắm đó là em cứ tụ tập với đám bạn hotgirl của mình rồi ngồi tám chuyện cả ngày. Từ khi lấy tôi, Lệ vẫn chưa đi làm vì theo em thì em vẫn chưa tìm được một công việc thích hợp. Thẻ ngân hàng thì Lệ đòi cầm và tôi cũng không biết em tiêu hết bao nhiêu, chỉ đoán là con số đó rất nhiều. Tôi cũng nghĩ, thôi thì cứ để vợ vui là được.
Lệ còn bắt tôi phải làm việc nhà cùng với cô ấy chứ không được thuê ô sin. Tôi đồng ý liền, vì với tôi, việc này không có gì khó khăn cả. Nói chung, Lệ thích gì tôi cũng chiều vì tôi muốn thấy nụ cười xinh trên đôi môi gợi cảm của em.
Một hôm nọ, tôi có việc phải về nhà giữa chừng. Thấy nhà khóa, tôi bèn lục túi tìm chìa khóa rồi vào phòng làm việc tìm túi hồ sơ cần lấy. Bỗng tôi nghe tiếng cười rôm rả phát ra từ phòng khách trên tầng hai. Thì ra vợ tôi mời đám bạn hotgirl của cô ấy đến nhà. Tôi đi lên, định bụng chào bạn của Lệ thì bỗng nghe một tiếng cười sằng sặc. Tôi chột dạ, đứng bên ngoài hành lang một lúc.
Tôi nghe rõ mồn một giọng Lệ nói với bạn bằng vẻ háo hức: “Lão chồng tao khờ cực kỳ. Ông ấy không giống với những chàng mà chúng ta từng gặp. Đêm tân hôn tao chỉ cần vào nhà tắm chuẩn bị 2 phút là đánh lừa được ông ấy ngay. Giờ thì lão ta cái gì cũng nghe tao cả. Tao xin gì cũng cho. Tao nghĩ mày cũng nên học chiêu này của tao. Đàn ông thằng nào chả mê gái còn trinh”.
Tôi nghe những lời lẽ này thốt ra từ miệng Lệ mà điếng người. Thì ra vợ tôi không ngoan hiền như tôi nghĩ, thì ra cô ấy đã dùng mánh khóe để lừa tôi chuyện còn trinh. Thì ra cô ấy cũng chẳng yêu thương gì tôi mà chỉ muốn có một cuộc sống sung sướng mà thôi.
Tôi lẳng lặng đi xuống lầu, lấy tập hồ sơ rồi mở cửa đi ra ngoài. Tôi nghĩ, có thể mình ngu ngốc khi không phát hiện ra sự việc trong đêm tân hôn nhưng cái làm tôi đau khổ nhất không phải là việc vợ tôi còn trinh hay không mà chính là vì bị vợ chủ động giăng bẫy lừa. Có lẽ, sau cuộc họp này trở về nhà, thay vì “đội vợ lên đầu” thì tôi sẽ có hành động khác.
Theo blogtamsu
Đội vợ lên đầu, trường sinh bất lão
Cái này, 80% là đúng. Vì tôi nghiệm ra, chỉ cần yêu vợ, chiều vợ, nịnh vợ thì với vợ, chẳng có yêu cầu gì của đàn ông là khó khăn cả.
Đọc được dòng ấy, tôi cười phá lên. Tôi biết, vợ chẳng giận mình được đâu. Đàn bà yếu lòng, giận làm sao nổi? (ảnh minh họa)
Dù là việc nước sôi lửa bỏng, vợ cũng sẵn sàng lao vào, khó khăn đến mấy cũng không quản ngại, chỉ cần chồng được vui.
Đàn bà có một ưu điểm, khi đã yêu là yêu hết lòng, khi được đối đĩa tốt, chân thành, họ cũng sẽ hết lòng đối đãi lại, không toan tính thiệt hơn. Với chồng thì càng vậy. Chỉ cần được chồng yêu, chồng chiều và dùng những lời hay ý đẹp, họ chẳng quản ngại gì, yêu cầu nào của chồng họ cũng đáp ứng một cách tình nguyện và vui vẻ.
Tôi, thân làm đàn ông, không khẳng định hiểu đàn bà 100% nhưng cũng tin mình là một gã hiểu phụ nữ, hiểu vợ mình. Suy từ vợ tôi thì biết.
Hôm đó, tôi cực kì thèm ăn cá chép om dưa nhưng cái món ấy ở chợ gần nhà tôi không mấy khi bán nhé. Tôi khẳng định vậy luôn vì nhiều lần tôi mở lời nhưng vợ vẫn không tìm ra hàng nào bán. Khu nhà tôi hơi hiếm cá chép. Thế nhưng, thèm quá biết làm sao. Tôi đành gọi cho vợ ỉ ôi: "Vợ yêu của anh ơi, nay anh có một yêu cầu này có được không, vợ chiều anh nhé. Anh thèm cá chép om dưa đã bao lâu, mà không được thưởng thức. Anh muốn được ăn món này dó chính tay vợ anh nấu, chứ ăn ngoài hàng chán lắm, anh chẳng thích đâu. Mấy anh em rủ anh đi ăn nhưng anh thích về ăn với vợ cơ, thích được vợ nấu cơ". Nghe đến đây thì vợ tôi hứng khí lắm. Vợ bảo, &'được rồi, chồng cứ yên tâm, em sẽ tìm cho có bằng được thì thôi. Không có ở đây thì có ở chỗ khác, đảm bảo sẽ cho chồng được thỏa mãn sở thích'.
Biết vợ giận, tôi cũng nhẹ nhàng. "Vợ ơi, cho anh chơi một tí nhé, tầm 10 giờ anh về, vợ yên tâm, anh không bao giờ say sưa, để vợ phải lo lắng đâu'. (ảnh minh họa)
Tối ấy, tôi được một nồi cá chép om dưa ăn no kễnh bụng, sướng rên người. Trời se lạnh, làm chén rượu nhâm nhi, cảm giác ấy quá là sung sướng. Sướng nhất là thèm cái gì được ăn cái đó. Từ hôm đó, cứ mỗi lần thèm cái gì là tôi lại nịnh vợ ngọt ngào như thế, vợ tôi lại chiều theo ý tôi luôn, mặc dù trước đó, vợ chẳng thích nấu nướng cho lắm. Thế mà bây giờ tôi lại thấy vợ đi học nấu ăn, học những món tôi thích, thế mới oách chứ. Đấy, được ăn như thế, chẳng bổ là gì. Mà bổ thì đương nhiên trường sinh bất lão, sống lâu, khỏe người. Có phải nịnh vợ là không có lợi đâu. Một lời nói mà được cả tấm lòng, mất gì mà không làm hả mấy ông đàn ông?
Có lần, tôi đi đá bóng về, người đau ê ẩm. Hôm đó vợ không thích tôi đi đá bóng vì đã hẹn với bạn vợ nhưng vì việc quan hệ nên tôi phải đi. Vợ giận. Tôi về lại đau người ê ẩm nên đêm hôm không động chạm gì vào vợ, cứ gác chân lên vợ là vợ lại đạp ra. Bực quá, vợ quát tháo ầm nhà. Tôi dịu giọng: "Vợ ơi, anh đi đá bóng về, đau người quá, em không thương anh lại còn quát anh. Em yêu chồng thì xoa bóp cho chồng, mai chồng đền quà. Anh chỉ muốn đi với vợ chứ có phải là không muốn đâu, chỉ là, công việc, đá bóng cũng là ngoại giao với đối tác. Anh có đi cũng là vì kiếm quan hệ, kiếm tiền cho vợ, cho con. Vợ không thương anh lại nạt anh, anh buồn lắm. Vợ anh là nhất, anh đâu dám sai lời'. Ban đầu, vợ còn nhõng nhẽo nhưng khi thấy tôi ôm ấp, thủ thỉ, vợ lập tức quay ra đấm bóp cho chồng. Vợ vừa đấm vừa phụng phịu: "Chết tiệt ông chồng xấu tính, chỉ bỏ vợ đi chơi". Tôi hiểu, trong câu nói ấy của vợ toàn là những lời giận hờn yêu thương cả. Bữa ấy tôi hả hê trong lòng. Nịnh vợ vài câu, được massage miễn phí, không sướng thì ai sướng cho?
Hôm ấy, đi nhậu với mấy người bạn, về muộn. Vợ gọi điện thì anh bạn tôi nghe máy quát vợ bảo &'nó còn uống rượu, em cho nó thở tí, gọi gì gọi lắm thế'. Vợ tôi tức lắm nhưng vẫn dịu giọng nói &'vâng, anh đưa máy cho chồng em ạ'.
Biết vợ giận, tôi cũng nhẹ nhàng. "Vợ ơi, cho anh chơi một tí nhé, tầm 10 giờ anh về, vợ yên tâm, anh không bao giờ say sưa, để vợ phải lo lắng đâu'. Hôm ấy, 11 giờ tôi mới mò về được tới nhà, người đầy mùi rượu. Vợ tức quá không nói gì, cứ nằm im một góc. Phen này mà giận mấy ngày chắc tôi tổn thọ. Chiến tranh lạnh mệt mỏi vô cùng. Tôi không thích giận dỗi gì khi mà trong nhà chỉ có hai vợ chồng. Thế là, tôi lại nịnh vợ.
Tôi viết ra tờ giấy, &'vợ là số 1' rồi bày trò trêu vợ. Đợi vợ ngủ say, tôi luồn tờ giấy vào trong người vợ, để khi vợ tỉnh dậy thấy nó thì giật mình. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi ngạc nhiên không thấy vợ đâu, chạy xuống nhà thì vợ đã đi làm. Thấy đồ ăn sáng dọn sẵn. Vợ còn viết lại dặn &'anh ăn đi kẻo nguội. Nay anh mệt thì nghỉ tạm nhé, em xin phép hộ anh rồi. Ở nhà phải ngoan, và phải nhớ vợ là số 1 nghe chưa'.
Đọc được dòng ấy, tôi cười phá lên. Tôi biết, vợ chẳng giận mình được đâu. Đàn bà yếu lòng, giận làm sao nổi? Nếu mà ông chồng biết cách chiều vợ, thì chẳng có gì là khó khăn cả. Vợ chồng cơm sôi bớt lửa, người giận thì người nhún, sẽ không có chuyện đôi co, cãi vã suốt ngày mệt đầu mệt óc. Sống được ăn ngon, được đấm bóp thoải mái, được hả hê vui vẻ, được vợ yêu chiều, được vợ chăm bẵm chỉ vì biết nịnh vợ, đội vợ lên đầu âu cũng đáng. Có gì mà không nịnh được hả mấy ông. &'Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau'. Vợ chồng với nhau càng nên lựa lời mà nói. Đừng để đến lúc, rạn nứt rồi chẳng thể cứu vãn được đâu.
Theo Eva