Tôi đã đi cafe “ôm” với… học trò của mình
Thì ra đó là một quán cafe ôm trá hình. Khi vào bọn tôi ổn định chỗ ngồi thì ngay lập tức có mấy em xuất hiện…
Tôi là giáo viên cấp 3 tại một trường trung học ở tỉnh BT (Nam Trung Bộ). Về lối sống thể hiện ở bề ngoài thì tôi luôn thể hiện một cách bình thường, đúng chuẩn mực của nghề giáo.
Năm nay tôi được phân chủ nhiệm một lớp 11. Đầu năm học, trong những ngày đầu làm công tác chủ nhiệm lớp, tôi nhận ra rằng trong lớp tôi chủ nhiệm có một em học sinh nữ tên là K… trông rất quen và cứ tự thắc mắc là đã gặp ở đâu rồi. Nhưng tôi không thể nhớ ra. Trong lý lịch thì em sinh ra ở Bến Tre, cha mẹ đã ly hôn, theo mẹ ra B.T sống. Thế rồi tôi cũng tạm gác lại cái thắc mắc đó.
Cho đến giữa năm học, có một lần tôi chở một học sinh (tên là P) đi để nhờ em này chỉ đến nhà một học sinh khác (tên là T) để gặp phụ huynh trao đổi về việc học (một công việc bình thường của một giáo viên chủ nhiệm lớp).
Đột nhiên em này hỏi tôi “Thầy biết nhà bạn K lớp mình ở đâu không?”. Tôi trả lời “thầy không biết”.
Thế là em chỉ vào một cái nhà nhỏ nằm bên đường.
Tôi chợt toát mồ hôi, có lẽ mặt tôi lúc đó đã cắt không còn giọt máu.
***
Video đang HOT
Trở lại hơn một năm về trước, có một buổi tối tôi đi chơi với vài người bạn. Bọn nó đã chở tôi vào một cái nhà nhỏ nằm bên đường, thì ra đó là một quán cafe ôm trá hình. Tuy là trá hình nhưng cũng rất nhiều người biết đến, tôi cũng đã từng nghe đến nhưng hôm đó mới vào lần đầu.
Khi vào bọn tôi mỗi người chọn một bàn ở phía sau thì ngay lập tức có mấy em xuất hiện. Có một em đến ngồi cạnh tôi và rót nước v.v…..
Tôi có hỏi em là quê ở đâu thì em trả lời là ở miền Tây. Tôi hỏi về hoàn cảnh gia đình thì em tâm sự là cha mẹ ly hôn, theo mẹ ra đây sống. Và mọi việc cứ tiếp diễn trong quán cafe này.
***
Tôi bật hỏi lại, với giọng đầy ngạc nhiên: “Trời đất! Thiệt hay giỡn vậy em?”.
Em P trả lời: “Thiệt mà thầy, bạn K rủ tụi em tới đó chơi rồi mà”. Em P hỏi tôi tiếp: “Mà sao thầy ngạc nhiên vậy? Thầy có nghe nói về chỗ đó không?”.
Tôi lạnh người, trả lời: “À, à… thầy cũng có nghe nhiều người nói về cái quán đó”.
Còn gì để thắc mắc nữa chứ, cái điều tôi thắc mắc giờ đã được giải đáp. Tuy nhiên tôi không biết cảm giác của tôi từ khi đó đến giờ là thế nào nữa. Đã mấy ngày trôi qua trong đầu tôi luôn hiện lên nét mặt của em K, học trò của tôi và cũng chính là… trong cái quán ấy khi tôi vào cách đây hơn một năm.
Tại sao em lại phải làm thêm cái công việc ấy cơ chứ, em vẫn là học sinh cơ mà? Tại sao người lớn, mẹ của em, lại để em phải làm việc ấy cơ chứ?
Một cảm giác tội lỗi trong tôi xuất hiện. Mặc dù những điều đó là bình thường trong một quán cafe “ôm” nhưng lại là không thể chấp nhận được của một thầy giáo với một học sinh, cho dù là trong hoàn cảnh đó.
Cùng một lúc trong tôi xuất hiện nhiều cảm giác, vừa xấu hổ cho bản thân, vừa thương cảm cho em K, vừa căm tức bà mẹ của em, vừa lo lắng …….
Cuối cùng thì tôi phải làm thế nào nữa đây, nhờ các bạn hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Afamily
Em sảy thai, anh mừng lắm có phải không?
Anh à, em đã nghĩ rất nhiều, mình yêu nhau, sao phải làm khổ nhau như thế?
Mình đã yêu nhau, tại sao lại phụ nhau, tại sao lại khiến người khác phải rơi nước mắt. Biết là trên đời này chẳng có thứ gì hoàn hảo, biết là em cũng chẳng bằng ai, thậm chí là không thể bằng với những người con gái xung quanh anh bây giờ. Có những người có thể lo lắng cho anh nhiều hơn em, cũng có những người sẵn sàng làm nhiều thứ cho anh hơn em. Nhưng đó là cảm nhận của anh, là cách của họ. Còn em, với anh, em đã hết mình, đã yêu hết lòng hết dạ, đã dành trọn trái tim và thân xác này cho anh. Thậm chí, em còn có bầu với anh, anh còn so sánh gì nữa?
Nếu cứ so sánh, nếu cứ nhìn người mới chán người cũ thì gọi gì là tình yêu, là sự thủy chung. Nếu cứ thích những cái mới thì bao giờ chúng ta mới trưởng thành, mới ổn định. Con người không những sống vì tình mà còn vì nghĩa. Nếu cứ chạy theo cái hiện đại, cái tốt hơn, cái mới hơn thì con người mãi mãi chỉ biết chạy mà thôi.
Tình yêu này cũng vậy, anh vì những người khác hơn em mà phụ em, mà nghĩ rằng, em không như xưa nữa. Vậy mà anh vẫn khiến em có bầu. Anh bảo em, hãy từ từ tính chuyện này, hãy bỏ đi đứa con này, rồi khi chúng mình ổn định, chúng mình mới tính chuyện cưới xin. Em biết là anh chỉ &'hoãn binh' như vậy thôi, bởi bản thân em hiểu, con trai khi đã yêu cầu bạn gái của mình phá thai, chắc chắn là họ chưa hết lòng và họ muốn buông lơi.
Anh à, em đang thực sự sợ hãi và lo lắng, em sợ anh sẽ bỏ rơi em ngay lập tức khi em bỏ cái thai này. Có lẽ, anh sợ em mang cái thai đến bắt anh cưới. Anh sợ em sẽ vì cái thai này mà hành hạ anh, khiến anh bị ràng buộc bởi em. Nếu anh chưa sẵn sàng, tại sao anh làm ra điều đó.
Tình yêu này cũng vậy, anh vì những người khác hơn em mà phụ em, mà nghĩ rằng, em không như xưa nữa. (ảnh minh họa)
Bây giờ, em nhất định không bỏ con, em yêu cầu anh cưới nhưng anh cứ lưỡng lự và van xin em. Em đau khổ rất nhiều, chịu áp lực rất nhiều vì nếu thực sự, có có bó buộc anh vì chuyện đó, ép anh lấy em thì chúng mình cũng không thể có cuộc sống hạnh phúc và người khổ sở nhất lại là em. Anh đã bỏ rơi em, đã hờ hững với em cả tháng nay chỉ vì cái tội như anh nói là &'em cố chấp'.
Anh à, hôm nay, em bị ngã, em đã gọi cho anh tới mà anh nhất định không nghe máy. Bây giờ thì em bị cấp cứu và em đã sảy thai rồi. Anh mừng lắm phải không anh? Anh sẽ vui vô cùng khi cuối cùng, em cũng sảy thai mà không cần phải đi phá. Anh cũng sẽ không còn phải có trách nhiệm với em nữa, cũng không cần phải van nài em. Và giờ, nếu như anh nói lời chia tay, em biết chẳng còn cách nào để níu kéo anh nữa. Chúng mình chia tay nhau nếu như anh muốn. Em đã tuyệt vọng lắm rồi, và em cũng chuẩn bị sẵn tâm lý cho chuyện xấu nhất xảy ra, dù rằng em còn yêu anh rất nhiều.
Bây giờ anh lại vồn vã quan tâm em, lo lắng cho em. Anh lại ân cần với em như ngày nào. Em nói anh hãy vui lên, không phải suy nghĩ gì cả vì đó chỉ là tai nạn. Nhưng em biết, trong lòng anh đang vui, vậy nên anh mới bảo em vui lên. Anh có biết, người mẹ khi mất đi đứa con của mình cảm thấy thế nào không. Một người không mong được làm bố như anh, có bao giờ hiểu được cảm giác ấy. Anh quá nhẫn tâm. Sau cái lần anh nói em phá thai ấy, em đã hoàn toàn thất vọng vì con người anh rồi. Bây giờ em biết, anh chỉ quan tâm em như vậy thôi nhưng trong lòng anh đang đợi cơ hội tốt để chia tay em. Em cũng sẽ không còn trách anh nữa, chỉ đợi anh nói lời đó mà thôi.
Tùy anh quyết định, nếu như muốn bỏ rơi em, hãy nói với em một lời, đừng lặng lẽ ra đi!
Theo VNE
Nỗi khổ của phụ nữ ngực to Nhiều phụ nữ tự ti vì bộ ngực to quá khổ của mình. Lan nghe thấy tức nổ đom đóm mắt, chẳng lẽ mới ngày đầu đi làm, cô lại ra đôi co với đồng nghiệp. Lẳng lặng đi về chỗ ngồi, Lan tính kế một ngày sẽ cho mấy chị trong phòng kiểm nghiệm thoải mái để biết được bộ ngực của...