Tôi đã đệ đơn li dị với chồng khi thấy cảnh tượng ấy
Vậy mà hôm nay, khi tôi vừa vặn nắm cửa, cánh cửa đã bật ra. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi choáng váng. Chồng tôi đang…..
Tôi đã từng sống đau khổ đến mức chết đi sống lại với chồng mình. Nhưng bù lại, tôi lại có một người mẹ chồng hết mực yêu thương, quý trọng tôi, dù tôi và con trai bà đã ly hôn được 3 năm.
Tôi lấy chồng từ năm 24 tuổi, ngay khi tốt nghiệp đại học. Cũng chẳng phải yêu đương sâu sắc gì, vì đến tận gần ngày cưới tôi mới biết mặt chồng. Nhưng tôi lại biết bố mẹ chồng từ rất lâu rồi. Vì họ là bạn thân của bố mẹ tôi, tôi từng gặp nhiều lần, chỉ có con trai họ đi học xa nên chưa từng gặp lần nào. Trước kia, bác gái vẫn thường trêu tôi rằng lớn lên thì làm con dâu bác. Tôi chỉ cười ngượng ngùng không dám đáp. Vậy mà sau này, bác đã trở thành mẹ chồng tôi thật.
Ban đầu tôi không có ý định cưới anh, nhưng dưới tác động của mọi người, đặc biệt là chị họ tôi, dần tôi cũng bị lung lay. Mọi người đều nói chồng tôi hiền lành, chỉ biết học hành, lo tương lai sự nghiệp chứ không chơi bời gì. Bên cạnh đó, có bố mẹ chồng thân thiết như vậy, mẹ chồng thì tâm lý, lấy về không sợ nỗi khổ làm dâu, không phải cô gái nào cũng có diễm phúc ấy. Vì thế mà tôi thuận theo.
Ngày chồng đến chở tôi đi thử váy cưới, tôi vẫn không thể tin được số phận mình lại may mắn đến thế. Anh có vẻ ngoài lịch thiệp, cư xử ga lăng và đi chiếc ô tô bóng bẩy, đắt tiền. Tôi vẫn nhớ mãi lúc anh mở cửa ô tô cho tôi bước lên xe, xung quanh là những đôi mắt ngưỡng mộ như thế nào.
Thế nhưng, suốt cả buổi thử váy, anh chẳng nhìn tôi lấy một lần. Anh cứ ngồi im lặng, nhìn xa xăm. Vì ngại nên tôi cũng không dám hỏi han gì anh, cứ thử xong váy mẹ chồng đã đặt may trước rồi chúng tôi lại về. Anh không nói chuyện, không mở miệng lấy một lần. Nhưng tôi biết, tôi đã yêu anh mất rồi.
Video đang HOT
Sau này, đêm tân hôn tôi mới biết anh đã có người yêu ở nước ngoài nhưng bị bố mẹ anh ngăn cản. Họ bắt anh lấy tôi chứ anh không hề yêu tôi. Đêm tân hôn, tôi khóc tức tưởi trước những thú nhận của chồng. Còn anh cũng nằm yên, quay lưng lại tôi mà thở dài não nề.
Chúng tôi sống như cái bóng với nhau suốt nửa năm sau đó. Chồng tôi bề ngoài vẫn dịu dàng, ân cần chăm sóc tôi. Điều này khiến người ngoài, kể cả bố mẹ chồng đều tưởng chúng tôi sống hạnh phúc lắm. Nhưng sau đó, khi cánh cửa phòng ngủ khép lại, anh trở về là chính anh: Lạnh lùng, buồn bã. Anh hay lấy những tấm hình hai người chụp chung ra coi rồi suy nghĩ mông lung. Tôi đau đớn vô cùng trước những thái độ và hành động đó của chồng.
Nhiều lần tôi trách móc thì anh im lặng hoặc bỏ đi. Vì không muốn bố mẹ chồng biết chuyện nên tôi phải cố gắng chịu đựng. Cả ngày anh đi làm, nhưng chiều về là vào phòng làm việc đóng kín cửa, chỉ đến khi tôi gọi xuống ăn cơm anh mới có xuống. Ăn xong rồi, dù bố mẹ chồng gợi ý bảo hai vợ chồng đi chơi, anh vẫn lấy cớ công việc để lẩn tránh.
Ngày Valentine, mẹ chồng mắng anh vô tâm với vợ, bắt anh phải đưa tôi đi mua sắm. Anh đưa tôi đi mà mặt mày nhăn nhó, khó chịu. Không khí cuộc đi chơi ngột ngạt, bực bội đến mức tôi phải kêu anh lái xe về. Đêm đó, tôi khóc cạn nước mắt khi nghe anh gọi điện nói với người cũ: “Anh chỉ yêu và muốn đưa em đi chơi. Valentine không có em bên cạnh, đối với anh là một nỗi đau lớn khó lấp được”.
Suốt nửa năm, tôi chịu đựng với hi vọng có ngày chồng thay đổi. Tôi luôn tin rằng nếu tôi thật lòng yêu anh, sống tốt với gia đình anh thì anh sẽ yêu tôi. Dù sao, người ở chung nhà, ăn chung mâm, ngủ chung giường với anh là tôi chứ không phải người cũ. Nhưng rồi, một chuyện xảy ra khiến tôi chao đảo niềm tin.
Hôm qua, sau khi nấu ăn xong, tôi lên gọi anh xuống ăn cơm. Thông thường, tôi phải đứng ngoài gõ cửa thật lâu anh mới bước ra mở cửa. Vậy mà hôm nay, khi tôi vừa vặn nắm cửa, cánh cửa đã bật ra. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi choáng váng. Chồng tôi đang nói chuyện qua video với người cũ. Anh đang “tự xử” ngay trước mặt người yêu cũ như thể đang ân ái với cô ta. Thấy tôi, anh cũng bàng hoàng không kém, vội vã kéo quần lên.
Ngay hôm sau, tôi đệ đơn li hôn trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Để mọi chuyện rõ ràng, tôi đã kể hết mọi chuyện cho mẹ chồng nghe. Bà chết lặng khi thấy tôi chìm trong nước mắt, và càng kinh ngạc hơn khi biết tôi vẫn là gái trinh. Nửa năm chung giường, anh chưa từng đụng vào người tôi một lần. Mẹ chồng tôi ôm lấy tôi mà khóc. Bà van xin tôi nghĩ lại vì bà rất thương tôi. Bà hứa sẽ làm đủ mọi cách để con trai bà quên đi người yêu cũ.
Tôi vẫn còn yêu chồng rất nhiều. Nhưng tôi biết không dễ gì anh quên được người cũ. Cảnh tượng hôm bữa cũng khiến tôi bị ám ảnh rất nhiều. Tôi nên làm gì bây giờ?
Theo tri thuc tre
Tạm biệt anh Yêu thương vội vàng...
Em chỉ biết, anh vẫn sống tốt, vẫn vui vẻ, vẫn ở cùng một thành phố, cùng hít thở một bầu không khí, vẫn cùng ngắm nhìn chung một bầu trời vậy là được rồi...
Chào anh, người không được nhắc tên.
Anh là người yêu của trước kia và là người từng quen của hiện tại.
Em từng nói, chỉ cần em có thể cười mà không có anh bên cạnh, em sẽ quay lại tìm anh. Tìm anh, chẳng vì lí do gì, chỉ muốn nói, anh đã thực sự đánh mất đi người yêu anh nhất rồi.
Em từng sống nhờ vào tình cảm của anh, từng hi vọng nhờ vào tình cảm của chúng ta, từng suy sụp nhờ vào lúc anh vứt bỏ mọi thứ mà bước đi.
Trách anh, cũng chỉ trách được một thời gian. Đau khổ vì anh, cũng chỉ đau được vài ngày. Anh biết không? Khi anh rời đi, bỏ lại khoảng trống cùng với em, chẳng ai thay thế anh cả, là bởi vì, em chẳng mở lòng ra với ai. Em nói vậy, không phải bảo anh quay về, em chỉ muốn hỏi: Anh đi, sao không mang luôn tổn thương của em đi, rồi trả lại trái tim đây cho em?
Có một dạng cảm xúc không phải là yêu - thương - thích, chỉ đơn giản là nhớ. Từng tưởng bản thân quên anh rồi, thì ra lúc lục lại cảm xúc, vẫn còn rung động lắm, còn thiết tha lắm, chỉ là quen cảm giác không có anh bên cạnh, che chở và yêu thương.
Em không còn quan tâm xem anh đang yêu ai, nồng nàn hay lạnh nhạt, hạnh phúc đang đau khổ. Em không còn biết bất cứ tin tức nào liên quan đến anh cả, bản thân em cũng không hề muốn tìm hiểu. Em chỉ biết, anh vẫn sống tốt, vẫn vui vẻ, vẫn ở cùng một thành phố, cùng hít thở một bầu không khí, vẫn cùng ngắm nhìn chung một bầu trời vậy là được rồi.
Không còn yêu đậm sâu, không còn nhung nhớ da diết, chỉ là một dạng triền miên không thể dứt.Từng yêu, từng thương một cách vội vàng, từng hiểu được cảm giác một người ra đi cũng vội vàng là như nào. Rất nhanh, như chỉ là thoáng qua nhẹ nhàng. Nhớ nhung, buồn vui, mọi cảm xúc đều được trải qua, nhưng trong chốc lát, giống như kiểu mình cũng hiểu được là như thế nào nhưng không sâu đậm. Cũng cái kiểu tưởng rằng yêu tha thiết không thể rời bỏ, ai ngờ chỉ là mọi thứ diễn ra quá nhanh, cả tình yêu, cả cảm xúc, cả đau thương, đến khi nếm đủ thì tình cũng hết rồi còn đâu, nhớ nhung gì nữa, cùng lắm chỉ còn vấn vương.
Để quên anh, em chỉ cần một tuần, đúng một tuần không cười, chỉ dùng một ngày để khóc rồi ngủ để không nghĩ về anh nhưng để có thể chôn chặt tổn thương cùng tình yêu của chúng ta và mỉm cười thật sự, em đã tập rất lâu, rất lâu. Em hơn những cô gái khác vì em mạnh mẽ, nên em đã làm được. Hiện tại, chào anh, em quay lại và nhờ anh trả giùm trái tim thuộc về em.
Theo Guu
Sau tiếng la hét thất thanh của nhân tình, chồng tôi lao ra khỏi đó với duy nhất chiếc khăn tắm trên người Người đàn ông đó vừa bước vào phòng thì tôi đã nghe thấy tiếng la ahét thất thanh của một người phụ nữ mà tôi đoán chắc chắn đó là nhân tình của anh. Chưa đầy 5 phút sau, tôi đã thấy anh lao ra khỏi căn phòng đó với duy nhất chiếc khăn tắm trên người. Tôi và chồng mình đến với...