Tôi đã cướp người yêu của em gái
Tôi thừa nhận mình là kẻ tham lam, là người chị không ra gì. Nhưng cảm xúc tình yêu khó lòng mà cưỡng lại, nhất là khi người đàn ông ấy quá giống với mối tình đầu của tôi, khiến tôi không thể nào kìm lòng.
Tôi và mối tình đầu của mình gặp nhau thật tình cờ nhưng lại có nhiều tình huống khó quên. Ngày hôm đó, tôi theo đoàn đi chơi, du lịch xa. Anh là một người bạn trong nhóm phượt của bạn tôi. Vì không chuẩn bị đồ dùng kĩ càng, cũng không lường trước được thời tiết sẽ lạnh nên tôi không mang đồ ấm. Thế là, ngay trong tối hôm ấy, trời đổi gió mùa, tôi không có đồ mặc, lạnh co ro.
Thứ duy nhất tôi mang theo là chiếc khăn, tôi phải khoác suốt chặng đường mà người cứ run cầm cập. Anh thấy vậy mới nhường cho tôi chiếc áo khoác của mình. Tôi nào dám nhận vì ai cũng lạnh, nhưng anh bảo &’đàn ông chịu được, con gái làm sao chịu nổi. Em cứ mặc đi’.
Thấy anh cười, và đó là nụ cười hiền khiến tôi chết mê, chết mệt, tôi đã nhận chiếc áo của anh. Mặc vào, tôi như được sưởi ấm. Người tôi nóng lên dần và thấy chân tay bớt run. Tôi cám ơn anh, cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa từ con người anh sang phía tôi. Anh co ro, vừa run đùi của thổi tay, nhưng vẫn cười nói vui vẻ, pha trò cho chúng tôi.
Không hiểu tại sao, khi đó tôi không khước từ anh. Tôi gật đầu đồng ý vì tôi đã có tình cảm với anh. (ảnh minh họa)
Sau lần đi chung ấy, chúng tôi thân nhau, quý nhau. Anh chủ động lấy số điện thoại của tôi và thường xuyên liên lạc. Thật lạ, chúng tôi nói chuyện rất hợp, anh cũng không ngại khi kể cho tôi nghe chuyện của anh và cô bạn gái cũ. Rồi lâu dần, anh hay đưa tôi đi uống cà phê, trà nóng vào mùa đông. Cảm giác lại nguyên vẹn như ngày đầu anh nhường áo cho tôi. Bỗng anh quàng tay qua người tôi và nói muốn ôm tôi. Không hiểu tại sao, khi đó tôi không khước từ anh. Tôi gật đầu đồng ý vì tôi đã có tình cảm với anh.
Thế là, chúng tôi yêu nhau từ ngày đó. Anh luôn trao cho tôi những cử chỉ đẹp. Tôi hạnh phúc trong tình yêu đầu. Cảm giác được ai đó nắm tay, trao cho cái ôm, nụ hôn nhẹ nhàng thật là tuyệt. Tôi chưa bao giờ thấy mình lại vui như vậy, sống có ý nghĩa và nhiều động lực hơn. Anh nói, sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi, sẽ khiến tôi có được một mái ấm thực sự.
Nhưng lời hứa chưa trọn thì một ngày, tôi nghe tin anh mất. Thật sự, câu chuyện này khi kể lại, tôi còn quá đau lòng. Anh mắc bệnh hiểm nghèo, di truyền từ bố anh và chính anh cũng không biết mình mắc bệnh đó. Khi bệnh tái phát thì cũng là lúc anh phải nói lời từ biệt cuộc đời. Nó đến quá nhanh, chỉ kịp để tôi dỗi hờn anh khi anh không gọi điện, không đưa tôi đi chơi. Và kịp để người nhà cho anh gọi cho tôi một cuộc điện thoại lần cuối.
Tôi khóc nức nở, khóc như mất đi nửa cuộc sống của mình. Anh đã hứa với tôi những gì. Tình đầu đẹp còn mặn nồng. Anh không còn bên tôi, vậy tôi sống ra sao, lời hứa kia ai sẽ thực hiện. Khi ta bị người yêu phản bội, ta đã đau khổ nhường nào. Giờ lại biết chắc rằng, cả đời này cũng không gặp anh ấy, liệu có thể vui vẻ được không. Tôi còn nghĩ, mình sẽ không đứng dậy được sau cú sốc này. Nhiều lần tôi mơ thấy anh động viên tôi sống tốt, hãy coi như có anh bên cạnh, tỉnh dậy, gối ướt đẫm nước mắt.
Video đang HOT
Tôi đã nghẹn ngào khóc lóc cho anh suốt thời gian dài. Tôi không cười, không gặp gỡ ai, và tôi tự nhủ với lòng mình, phải yêu người giống như anh, nếu không tìm được, tôi sẽ chẳng yêu ai nữa. Tôi cố gắng tìm những khuôn mặt giống anh để yêu, để tìm lại kí ức, kỉ niệm xưa. Có thể đó là một sự ích kỉ, nhưng tôi không thể nào yêu một người đàn ông khác, không thể sống như anh đã dặn mà không có hình bóng của anh bên cạnh. Tôi hi vọng, ai đó giống anh sẽ làm tôi yên tâm sống hơn và không phải day dứt.
Rồi một ngày, câu chuyện bi đát bắt đầu xảy ra khi cô em gái dẫn người yêu về ra mắt gia đình. Đó là người đàn ông có khuôn mặt giống hệt anh. Tôi chết lặng người khi nhìn vào khuôn mặt ấy, mắt tôi cay cay, nước mũi bắt đầu chảy ra, vì thực sự, kỉ niệm trong tôi về anh đang sống dậy. Tôi tôi cứ nhói lên từng đợt không thôi. Tôi đã yêu anh chỉ vì một lý do đó. Và tôi quyết định, thổ lộ tình cảm với anh sau nhiều lần tôi chủ động hẹn anh đi uống nước với chị của em gái.
Tôi đặt thẳng vấn đề với anh về chuyện, anh giống người yêu của tôi trước đó. Tất nhiên, sự chân thật của tôi cũng khiến anh mủi lòng. Vả lại, trong mắt đàn ông, tôi cũng là một cô gái hết sức dễ thương chứ không phải người khó ưa. Tôi khóc như mưa khi nghĩ về chuyện cũ, và nói rằng, nếu không phải là anh, chắc tôi không còn cơ hội lấy ai nữa.
Ban đầu, tất nhiên là anh không đồng ý và tôi cứ thế yêu thầm anh. Nhưng nhiều lần anh tới nhà tôi chơi, gặp tôi là anh lại ái ngại. Khi ai cũng hỏi anh về chuyện cưới xin của anh và em tôi, anh lại cười. Dần dần, anh để ý sự buồn tủi của tôi và anh cũng không còn muốn người khác giới thiệu với mọi người, anh là người yêu của em tôi nữa. Anh nói với tôi, giờ lấy tôi, anh cũng không yên được và lấy em gái tôi thì anh không thể hạnh phúc khi nhìn tôi như thế. Nhưng quay sang yêu tôi thì anh không thể.
Tôi đã mang những lời này nói với em, kể toàn bộ câu chuyện về quá khứ của tôi và hi vọng em có thể nhường anh cho tôi. Tôi đã quá ích kỉ, nhỏ nhen, nhưng tôi nghĩ, em có thể tìm được người con trai yêu em, còn tôi, tôi quá khó để làm điều đó. Nên tôi muốn em hãy cho tôi hi vọng, cho tôi động lực sống, nếu em lấy người đó, có thể chị em tôi cũng không sống hạnh phúc với nhau được, vì tôi luôn bị ám ảnh bởi quá khứ.
Có lẽ em hiểu rằng mình không còn cách nào khác. Em đành nhường lại anh cho tôi với điều kiện là anh cũng yêu tôi. Em sẽ không nói gì, cũng mặc kệ như vậy để chúng tôi yêu nhau và em sẽ tìm một tình yêu mới. Tất nhiên, em không muốn lấy người mà chị em cũng yêu.
Đó, vậy đấy, tôi đã cướp người yêu của em như thế. Tôi có phải người chị đê tiện không, chỉ là tôi quá yêu anh mà thôi và tôi không thể sống nếu như không có hình bóng cũ. Hoàn cảnh của tôi đã khổ quá rồi!
Theo VNE
Vợ đi ngoại tình vì được chồng cưng quá
Hân lấy được người chồng quá tốt, ai cũng ao ước được như cô nhưng đổi lại, chính người trong cuộc như Hân lại không cho đó là niềm hạnh phúc.
Chiều quá vợ hóa... chán
Hân lấy được người chồng quá tốt, ai cũng ao ước được như cô nhưng đổi lại, chính người trong cuộc như Hân lại không cho đó là niềm hạnh phúc. Người ta bảo &'được voi đòi tiên' cũng không sia chút nào. Khi được sống trong sự sung sướng rồi thì muốn được nhiều thứ hơn. Khi nghèo thì muốn giàu, khì giàu thì muốn thành triệu phú, rồi tỉ phú, được thành ông này bà kia. Khi không được chồng yêu thì mong ngóng, khi chồng yêu quá nhiều thì thấy ngột thở, nhàm chán và muốn có được một tình yêu khác.
Hân cũng là một tuýp người như vậy. Lấy chồng Hà Nội, lại giàu có, chỉ là hình thức không được đẹp trai cho lắm. So với Hân thì có phần kém nhưng mà cũng không phải dạng quá xấu, gọi là nhìn được. Nhưng đàn ông, hình thức đâu quan trọng như phụ nữ. Nếu như không phải anh ta mê vẻ đẹp của Hân thì có lẽ cũng không có cuộc hôn nhân này.
Người giàu thường hay tìm cho mình những cô gái xinh xắn và chân dài. Hân là người như thế nên đã lọt mắt xanh của anh chàng giàu có hiện là chồng cô đây. Những ngày yêu nhau, anh ta chiều Hân hết mực, cái gì cô cần là có ngay. Thú thực, chuyện chiều chuộng người yêu với người có tiền thì có gì khó. Không có tiền thì làm sao lãng mạn, làm sao đi du lịch, làm sao đi thăm thú đây đó mà có kỉ niệm. Cứ phải là có tiền thì tất cả những điều ấy sẽ trở nên thi vị.
Hân bằng lòng lấy người đàn ông này trước sự ngưỡng mộ của bao nhiêu người. Người ta xì xào nhau &'đẹp sướng thế đấy', vì đẹp mới lấy được chồng thủ đô lại giàu có. Những ngày tháng đầu, Hân cũng hạnh phúc viên mãn lắm. Cứ được ở trong nhà to, rộng, sang trọng, đi xe hơi tự lái thì có gì mà không sướng. Muốn ăn gì chồng cũng đưa đi. Một ngày chồng gọi tới chục cuộc điện thoại để hỏi xem vợ ở đâu. Cuối tuần thì chồng đưa Hân đi mua sắm, chơi bời, xách cả đống đồ về nhà. Tiền bạc có, Hân chỉ biết tiêu, tha hồ vung vào các tiệm làm đẹp, rồi mua bán mỹ phẩm. Cô trang điểm lòe loẹt, đôi khi ăn mặc không hợp với tuổi tác của Hân.
Hân bằng lòng lấy người đàn ông này trước sự ngưỡng mộ của bao nhiêu người. Người ta xì xào nhau &'đẹp sướng thế đấy', vì đẹp mới lấy được chồng thủ đô lại giàu có. (ảnh minh họa)
Hân muốn đi đâu, muốn đi chơi chồng cũng tự nhiên, không kiểm soát, không trách cứ. Chỉ là lúc nào cũng tỏ ra quan tâm lo lắng cho vợ. Đi ăn, chồng còn gắp thức ăn đút cho Hân, nhiều khi không muốn nhưng cũng không muốn làm mất mặt chồng. Nhưng thực ra, Hân lại cảm thấy điều đó không nên chút nào giữa đám đông người. Nhưng khổ nỗi, tính chồng Hân ưa hình thức nên ở chỗ có bạn bè đồng nghiệp, anh ta lại càng thích thể hiện mình là người chồng tốt, là người đàn ông ga lăng.
Hân không phải đi làm nhiều, cứ chỉ đi làm liến phiến vì chồng không muốn cô vất vả. Một mình anh ta kiếm tiền đã đủ, Hân muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu. Nhưng chính chuyện đó lại làm cho cô cảm thấy chán, cảm thấy bị bó buộc và nhiều khi muốn thoát ra.
Ngoại tình trắng trợn vì được cưng chiều
Người ta nói, sướng quá không chịu được cũng chẳng sai. Vì là sống cuộc sống sung túc nên Hân lâu không được sống với những thứ quen thuộc trước đây. Cái gì cũng một bước là đi xe hơi, rồi một bước là chồng hỏi, chồng ôm hôn, chồng nâng đỡ. Đi làm thì không có nhiều người nể trọng vì người ta luôn nghĩ, cô chẳng có tài gì, chỉ bám gót chồng là hợp. Thế nên Hân chạnh lòng, nhiều lúc thấy nản.
Ở nhà thì thuê người giúp việc, Hân muốn nấu ăn chồng cũng không cho. Chồng bảo việc ấy phải có người làm riêng, nên anh ta nhất định không cần vợ. Có tiền, anh ta còn thuê hẳn người đầu bếp nấu nướng giỏi về nhà nhân dịp nhà có sự kiện, nào có tiếc đâu. Nhưng điều đó khiến Hân cảm thấy mình bị gò bó, khó chịu và cảm thấy đúng là mình đang ăn bám thật. Hân giống như một &'bình hoa di động'.
Đôi khi Hân thèm cuộc sống của ngày xưa, thèm được ngồi lê la với bạn, thèm được ăn bữa cơm rau cà với bố mẹ. Giờ có chồng giàu, anh ta chiều thật đó nhưng chỉ ép Hân làm những việc mà anh ta cho là đúng. Anh ta còn nói không muốn để vợ mình vất vả, sợ ra ngoài người ta cười chê là có tiền mà không biết chiều chồng.
Đôi khi Hân thèm cuộc sống của ngày xưa, thèm được ngồi lê la với bạn, thèm được ăn bữa cơm rau cà với bố mẹ. (ảnh minh họa)
Hân vô tình quen một người đàn ông chững chạc, có nhiều kiến thức và ham hiểu về cuộc sống. Được ngồi nói chuyện cùng với anh ta giúp Hân mở mang tầm nhìn. Cuộc sống là phải hưởng thụ nhưng không phải hưởng thụ theo kiểu ăn sẵn, phải biết lao động thì mới thấy điều hưởng thụ đó có ý nghĩa. Hơn hết, chồng Hân chăm vợ giống như đang nuôi cây cảnh, tới tháng cho tiền giống như chăm bón. Hân chưa được chồng chia sẻ những công việc nhỏ nhặt, cũng không bao giờ thấy anh ta kể về công việc của mình, những mối quan hệ của mình. Cũng không thấy chồng mảy may hỏi công việc của Hân ra sao, có tốt không, vì anh ta chỉ nghĩ, làm cho có chứ tiền thì kiếm được mấy.
Gần đây, Hân hay qua lại với người đàn ông đó hơn và cô như tìm được cuộc sống thực sự của mình. Cô muốn được sống thảnh thơi, làm những gì mình muốn và thực hiện ước mơ ngày còn trẻ mà chồng không cho cô làm. Tiền có cũng chẳng để làm gì khi mà sống không có mục đích.
Rồi thời gian trôi qua, Hân yêu người đàn ông ấy từ bao giờ không hay. Vì chồng quá chiều nên không bao giờ nghi ngờ Hân, chỉ cần cô về đúng giờ. Vì anh ta luôn nghĩ, có tiền như thế, chiều vợ như thế còn lo gì vợ theo gã khác. Chỉ những người không lo được cuộc sống vật chất cho vợ thì mới sợ vợ ngoại tình nhưng anh ta đã nhầm.
Giờ thì Hân đang ngoại tình với người khác và không còn là người phụ nữ mẫu mực trong mắt chồng nữa. Hân cũng vì được chồng quá cưng chiều mà tin rằng, lầm lỗi này của mình có lẽ sẽ được anh ta tha bổng nếu như sau này bị phát hiện. Và cứ như thế, Hân vụng trộm đã hơn 1 năm, nhưng có vẻ trong suốt thời gian đó, Hân thấy mình phấn trấn hơn, hạnh phúc và vui sống, sống có mục đích hơn. Thế mới nói, chồng giàu không hẳn là sướng, quá giàu thì càng... có chuyện.
Theo VNE
Tôi không cần được khóc trên vai chồng nữa Tôi, là một cô gái bi lụy và ủy mị, đa sầu đa cảm. Bất cứ ai quen biết tôi đủ thân đều đã từng nhìn thấy tôi khóc. Tôi khóc vì buồn, vì giận dỗi, vì stress, đôi khi vì cả... vui quá. Tôi luôn tự hỏi không hiểu vì sao tôi có lắm nước mắt đến vậy, luôn sẵn sàng rơi...