Tôi đã cướp “lần đầu” của em
Tôi vẫn hoảng hốt mỗi khi nhớ về chuyện ấy… chỉ vì quá yêu mà tôi đã chiếm đoạt em.
Giá như em không phải là em! Giá như tôi có thể hiểu lầm em thì bây giờ tôi đâu có như thế này..!
Em mang tên một loài hoa của mùa thu với vẻ đẹp dịu dàng đằm thắm. Và chính con người em cũng dễ thương như loài hoa ấy: ngây thơ và duyên dáng. Có lẽ là dễ hiểu khi xung quanh em có rất nhiều vệ tinh và em chiếm được cảm tình của mọi người. Em cũng đã có người yêu, một bạn trai học lớp bên cạnh. Tình yêu đó vẫn theo em tới tận bây giờ, ba năm rồi phải không em?
Tôi, một thằng con trai bình thường như bao nhiêu bạn học cùng lớp, bây giờ cũng đang là sinh viên năm ba của một trường đại học ở Hà Nội. Tôi với em học chung phổ thông và có lẽ cũng là có duyên khi lại gặp nhau chung một trường đại học. Ngày xưa tôi đâu có chú ý tới em bởi lúc ấy, tôi vẫn nghĩ mình trẻ con khi nhắc về tình cảm và hơn nữa, em cũng đã có người yêu.
Chung trường đại học đã vô tình đưa ta lại gần nhau và thân thiết hơn bao giờ hết. Tôi tâm sự với em khi tôi buồn, chia sẻ khi tôi vui, nói về cuộc sống, gia đình, tình cảm của mình. Đôi khi xấu hổ, tôi khóc tôi cũng than thở với em. Em luôn lắng nghe và thấu hiểu điều đó. Vì vậy mà chúng ta hiểu nhau hay đấy là sự đồng điệu về tâm hồn? Và tôi đã không nhận ra mình yêu em từ bao giờ…
Mình hay gặp nhau nói chuyện giống kiểu tri kỷ và nếu hôm đó tôi không gặp em, tôi không cô đơn thì đã chúng ta vẫn mãi là tri kỷ. Đang nói chuyện, bỗng tôi quay sang hôn em, em giận rồi lạnh lùng hỏi “Anh nghĩ em là gì mà làm thế?”. Lúc ấy tôi cũng chẳng biết bản thân mình nghĩ gì và chỉ im lặng. Rồi tôi đã thừa nhận tình cảm với em.
Nỗi nhớ về em bắt đầu nhiều hơn mỗi ngày từ hôm đó. Ta vẫn gặp nhau, vẫn trò chuyện và vẫn có những nụ hôn ngọt ngào cho dù bờ môi ấy không thuộc về tôi. Ban đầu em không có nhiều cảm xúc nhưng dần dần tôi cũng nhận ra em đã rung động và có cảm xúc. Tôi và em rất giống nhau, là đều có người yêu và cả hai chúng ta đều lừa dối họ. Em không dám thừa nhận với người yêu em nhưng tôi thì ngược lại.
Tôi đã chia tay người yêu, một cô gái hiền lành, hiểu được suy nghĩ và yêu tôi thật lòng. Cô ấy cũng là bạn em và cũng học chung lớp chúng tôi. Khi cô ấy nhận ra tình cảm của tôi dành cho em là lúc cô ấy lặng lẽ ra đi, dù biết điều đó với cô ấy không dễ dàng gì.
Cô ấy ra đi và mong tôi kiếm tìm được hạnh phúc thực sự. Có phải tôi ngốc lắm không? Vì sao tôi cứ cố chấp yêu em để chia tay một người con gái yêu mình như thế? Tôi không thể và cũng không cố gắng trả lời câu hỏi này. Tôi yêu em, mối tình đơn phương chỉ cho đi chứ không mong nhận lại. Dù tôi là người đến sau nhưng tôi yêu em thật lòng – tôi tự nhận mình như thế.
Em này, lần đầu tiên của tôi và em là tai nạn nhỉ? Tôi vẫn hoảng hốt và sững sờ khi nghĩ về lần ấy, tôi thấy xấu hổ với chính bản thân mình… chỉ vì dục vọng mà tôi đã chiếm đoạt em. Đó là điều cả hai chúng ta không mong muốn nhưng sau lần đó, tôi biết mình đã có lỗi với người yêu em.
Em và người ta yêu nhau hơn ba năm nhưng cậu ấy vẫn giữ được cho em… vậy mà tôi đã không nghĩ được cho em. Tôi ích kỷ lắm phải không? Trong thâm tâm tôi chỉ mong yêu và được yêu em chứ không mong là sẽ có em. Nhưng tôi đã có em… tôi không thấy hạnh phúc vì điều đó mà tôi lại thấy dằn vặt đau khổ hơn. Sau lần đó, chúng ta vẫn gặp nhau và vẫn trò chuyện.
Lần thứ hai, em nói sẽ chia tay người yêu vì cảm giác tội lỗi với người ấy… Em bảo đã có lúc muốn hận tôi tới chết! Nhưng mỗi ngày tôi vẫn chủ động nói chuyện với em, vẫn gửi những lời yêu thương có cánh cho em nhưng thực sự tôi càng ngày càng đau khổ vì yêu em. Dù là như vậy nhưng tôi đâu có hối tiếc?
Video đang HOT
Tôi là gì trong trái tim em? (Ảnh minh họa)
Em à, đôi khi tôi hỏi em: “Phải chăng anh là người thay thế người yêu em trong những khi em buồn?” nhưng sao em không trả lời? Dù không chính thức thừa nhận tình cảm với tôi nhưng chẳng lẽ một đứa con trai nhạy cảm như tôi lại không cảm nhận được điều đó? Tôi tự hỏi chính mình là cảm giác của tôi sai hay vì tôi ngộ nhận? Rất khó trả lời phải không em? Em bảo chúng ta dừng lại và tôi cũng đã dừng lại ít nhất một lần… nhưng nó thật quá khó cho hai ta!
Người yêu em biết tôi thích em, có lẽ do em nói hoặc cũng có thể là qua những tin nhắn tôi gửi cho em mà như em nói: “Hắn vô tình đọc được”. Mọi chuyện sẽ không có gì nếu người yêu em không trả lời những tin nhắn ấy. Hắn bảo tôi đừng làm phiền em nữa.
Điều đó đã làm tôi tự ái… ừ thì tôi nhỏ nhen nhưng dù gì thì tôi với em đâu có xa lạ gì? Tại sao em không dám thẳng thắn với tôi mà lại phải nhờ người khác can thiệp? Tôi hiểu rằng, cũng vì yêu em nên hắn mới làm như vậy.
Rồi hắn xin số điện thoại của tôi để muốn nói chuyện trực tiếp với tôi. Khi nói chuyện với nhau, dù hắn không tôn trọng tôi nhưng tôi vẫn cố gắng cư xử như một người bạn. Lúc ấy không hiểu sao tôi lại có thể nhẫn nại được như thế? Chỉ có thể vì lý do duy nhất là tôi yêu em. Tôi không muốn hắn gây áp lực cho em. Hắn bảo tôi rằng, “yêu mà không ghen thì không phải yêu thật lòng”, tôi đồng ý nhưng không thể đổ lỗi là ghen mà được phép cư xử như thế? Trước hết chỉ cần không tôn trọng nhau thì cũng không thể nói chuyện với nhau rồi. Em bảo vì nóng giận nên hắn không giữ được bình tĩnh, tôi cũng đồng ý. Nhưng tất cả mọi lý do cũng không thể che giấu được sự thiếu suy nghĩ của một con người.
Hắn chỉ nghĩ tôi đơn phương thích em và đơn giản hắn là người yêu em nên hắn có quyền đó. Vậy nếu hắn biết em cũng rung động với tôi thì sẽ như thế nào? Điều đó sẽ không xảy ra vì tôi không nói, em không dám nói. Xin lỗi em nhé nhưng một người đàn ông không đủ tự tin giữ được người mình yêu thì quan trọng gì việc hắn cư xử như thế nào? Hắn vẫn sống và yêu trong sự lừa dối của em và đôi khi tôi cũng thế, cũng bị chính em lừa dối. Nhưng có một điều mà tôi có thể ngẩng cao đầu khi ra đi, đó là chính em đã khẳng định tôi không phải là người thay thế và cũng không hối hận khi trao cho tôi tất cả. Tôi chỉ có thể ngẩng cao đầu mà ra đi chứ không thấy được sự bình yên trong tâm hồn. Vì tôi vẫn yêu em!
Hai đứa mình vẫn gặp nhau, em vẫn hay bảo đừng dại dột và chịu nhiều tổn thương vì em nữa. Tôi chấp nhận yêu em dù không biết ngày sau sẽ ra sao. Bạn tôi bảo tôi ngu, ừ kể ra cũng ngu ngu… nhưng ngu vì yêu em thì tôi chấp nhận, không một hối hận.
Những lúc em gặp người yêu, tôi lại trở thành người thừa. Khi ấy có cố gắng liên lạc thì em cũng không trả lời và đúng hơn là không dám trả lời. Tôi lại thấy buồn cho chính bản thân mình… Trong khi bên tôi, em vẫn nói chuyện với người yêu nhưng sao khi ở bên hắn, em lại không dám trò chuyện điện thoại với tôi? Như vậy liệu có quá bất công cho tôi không? Chắc có lẽ là không… vì hắn ta là người yêu em, còn tôi chỉ là người đến sau. Lúc ấy tôi lại tự hỏi, có phải em đang thương hại và tội nghiệp tôi? Và em định sống trong vỏ bọc ấy tới bao giờ?
Tôi không muốn mang tình cảm ba năm yêu nhau của hai người ra so sánh với tình cảm của mình vì nó khập khiễng quá. Tôi là gì trong trái tim em? Một lần nữa trái tim tôi lai tổn thương khi em vô tình gửi tin nhắn cho tôi lại kèm theo chữ kí “100% yêu người yêu em”. Có cần thiết phải như thế không khi cả tôi và em đều hiểu rõ chuyện ấy?
Tôi sẽ là người ra đi, dù cho ai nghĩ tôi là kẻ thất bại thì cũng mặc kệ. Thất bại thì sao chứ? Đôi khi nghĩ như vậy là mất mặt nhưng đó là suy nghĩ tầm thường của những người không dám chấp nhận thất bại.
Tôi hạnh phúc với những gì đã qua và chỉ cần em hạnh phúc thì đó cũng là niềm hạnh phúc của tôi. Tôi không phải tuýp người cao thượng trong tình cảm bởi đơn giản, tôi làm tất cả điều đó vì em. Có lẽ tôi sẽ dừng lại. Tôi đang cố gắng làm điều đó dù không dễ dàng gì từ bỏ một tình yêu, một quá khứ đẹp.
Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên !
Theo VNE
Đừng dại dột nhường chồng cho kẻ khác
Đừng bao giờ nhường hạnh phúc của mình cho người khác. Đó là một sai lầm lớn trong đời!
Sau khi những lời tâm sự của người vợ tội nghiệp trong bài viết 12 năm tình cũ vẫn chờ chồng tôi bỏ vợ được đăng tải trên Tình yêu giới tính của Eva.vn, chuyên mục nhận được rất nhiều những chia sẻ, tâm sự và lời khuyên dành cho nhân vật.
Hoa (yeuconbeo@...)
Em không phải làm gì lúc này cả mà người làm là chồng em. Em hãy yêu cầu anh ta phải quyết định chọn vợ con hoặc cô ta. Chính vì sự tham lam và nhu nhược của anh ta mà làm hai người phụ nữ phải bất hạnh nhất là em. Anh ta nhùng nhằng nên cô ta càng hy vọng. Còn cô ta cũng có lỗi vì đã ngoại tình với đàn ông có vợ và dã tâm chờ, muốn người tình bỏ vợ con để sống với mình nên cô ta cũng là người ích kỷ, vì hạnh phúc của mình mà phá hạnh phúc gia đình người khác. Đây là sự ích kỷ và nhẫn tâm chứ không phải tình yêu. Vì nếu yêu thì hạnh phúc khi thấy người mình yêu hạnh phúc.
Chồng em về với cô ta chắc gì đã hạnh phúc vì chồng em không còn yêu cô ta nữa mà là lòng thương hại và cảm thấy áy náy, có lỗi vì mình mà cô ta dở dang. Thế nên hai người có quay lại thì sẽ là một bi kịch khi sống vì trách nhiệm và luôn nhớ đến vợ con cũ. Rồi đến lúc nào đó cô ta sẽ chán và thất vọng lúc đó mới thấy mình dại dột vì ảo tưởng về tình yêu.
Em đã có được tình yêu từ người đàn ông không yêu đến yêu em say đắm trong khi hôn nhân là nấm mồ chôn tình yêu còn cô ta là bồ từ yêu say đắm đến chỉ còn thương và có lỗi cho nên em xứng đáng được hưởng hạnh phúc của riêng mình chứ không phải chung với ai. (Ảnh minh họa)
Dù thế nào thì em cũng phải yêu cầu anh ta dứt khoát rõ ràng để cô ta không còn ảo tưởng và em cũng không còn đau khổ khi chịu cảnh chồng chung. Vì em là người phụ nữ nhân hậu và tuyệt vời. Em đã có được tình yêu từ người đàn ông không yêu đến yêu em say đắm trong khi hôn nhân là nấm mồ chôn tình yêu còn cô ta là bồ từ yêu say đắm đến chỉ còn thương và có lỗi cho nên em xứng đáng được hưởng hạnh phúc của riêng mình chứ không phải chung với ai.
Thu Hà (thuha.hg3675@...)
Không nên buông tay! Nếu có thể hãy để chồng bạn có trách nhiệm với con gái của người cũ. Tôi nói thế vì hai vợ chồng bạn yêu nhau thật lòng, còn người cũ chỉ là món nợ hay cái nghĩa thì có thể hạnh phúc không ? Yêu một người mà sống bên một người, sống vì nợ trần gian thì không nên chút nào. Hãy nói với chồng bạn điều đó xem. Tôi tin rằng nếu về sống với người cũ chồng bạn sẽ đau khổ hơn bây giờ. Day dứt và đau đớn chồng bạn chọn bên nào? Nhưng câu cuối cùng tôi vẫn muốn nói: Bạn không thể buông tay.
Nguyễn Thị Hải Âu (aunguyen111@...)
Chào chị! Em cũng gặp trường hợp gần giống như chị. Em rất ngưỡng mộ chị đã bình tĩnh khi biết chuyện của chồng như vậy. Anh ấy có chị thật là hạnh phúc! Theo em nghĩ chị nên giữ bình tĩnh, giữ tình cảm và giữ chồng cho riêng mình. Chị hãy hỏi anh thật sự anh muốn gì và chị cho anh 1 lần thử bỏ chị và về với chị kia trong 2 tuần. Sau đó để anh nói lên cảm nghĩ của mình rồi lúc đó chị sẽ có câu trả lời chính đáng cho tổ ấm nhỏ của chị. Em chúc gia đình chị được hạnh phúc!
Song Bang (songbang29...)
Đừng buông tay bạn ạ, giữ chồng cho mình cùng là giữ hạnh phúc cho mình - chồng mình và cả 2 đứa con mình đã sinh ra. Có thể như vậy là hơi ích kỉ nhưng đều đó không có gì sai bạn ạ. Bạn cùng với chồng có trách nhiệm với con riêng của chồng (bé không có lỗi và cũng bị thiệt thòi khi có 1 gia đình không đầy đủ...). Nhưng tuyệt đối không chia sẻ chồng mình với nguời phụ nữ kia. Hãy dịu dàng nhưng kiên quyết để bảo vệ gia đình bạn nhé. Chúc bạn hạnh phúc!
Đừng dại dột nhường chồng vì bất cứ lí do gì (Ảnh minh họa)
Hằng (ducto92@...)
Đọc truyện của chị mà tôi thấy xót xa quá. Tôi thương chị mà cũng thấy thương cho chị kia nhiều hơn. Trẻ con không có tội phải không? Chỉ có người lớn chúng ta sai lầm mà thôi. Dù sao chị kia cũng có con với chồng chị nên dù sao chồng chị ít nhất phải co trách nhiêm với nó. Theo tôi, chị cứ để chồng chị tự quyết định vì dù sao trong câu chuyện của chị sẽ có người bị tổn thương mà. Tội nghiệp cho kiếp con người.
Hải Yến (kimthuyhoa@...)
Em thấy trách chồng chị. Tại sao lấy chị rồi lại còn có con với chị ấy nữa. Bây giờ đứng giữa 2 người đàn bà, làm cả 2 cùng khổ. Cái gì anh ấy cũng muốn, cuộc sống không thể viêm mãn hoàn toàn được. Anh ấy thật có phúc lại có 2 người cùng yêu thương mình chứ.
Thúy (thuytra204@...)
Cứ để chồng chị quyết định anh muốn sống với ai. Em nghĩ là anh có quay về với người cũ thì cũng không hạnh phúc, lúc đó lại dang dở 1 lần nữa.....
Thảo Nguyễn (luhanhvanminh@...)
Thật ngưỡng mộ em người phụ nữ nhân hậu . Nhưng chị khuyên em không thể nhường chồng cho người kia được. Em thương họ nhưng họ đâu có thương em mà âm thầm cướp chồng em đó .
Họa Mi Hay Hót (hoamihayhot@...)
Đúng là một tình huống tiến thoái lưỡng nan. Mình cũng đang trong hoàn cảnh giống chồng của bạn nhưng khác ở chỗ là mình chưa có con với tình cũ. Nếu bây giờ mà bạn đồng ý cho chồng và cô tình cũ cơ hội đến với nhau thì bản thực sự vĩ đại. Ngày xưa thì có thể một ông ở cùng 2,3 bà nhưng rồi "chém cha cái kiếp lấy chồng chung kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng". Thời bây giờ rất khó có thể chấp nhận điều đó nhưng nếu làm được như vậy thì tuyệt vời ông mặt trời. Còn nếu không thì trước sau gì cũng có một sự đau buồn không hề nhẹ, có thể đối với bạn hoặc đối với cô tình cũ của chồng bạn. Bây giờ bbạn nên hỏi chồng bạn muốn như nào rồi tính tiếp!
Theo VNE
Căm hận bạn gái vì tội... mất trinh Cô ấy giấu giếm tôi, đến tận khi xác định cưới mới nói sự thật không còn trong trắng. Tôi hận lắm! Chị Thanh Bình thân mến! Em đang rất đau khổ, em không biết có nên tha thứ cho bạn gái mình hay không? Mong chị hãy cho em một lời khuyên! Em năm nay 27 tuổi, bạn gái em 26 tuổi....