Tôi đã cưới con riêng của chị dâu sau 10 năm có tình cảm
Tôi là người chú trong bài: “Tôi và em trai bố dượng yêu thầm nhiều năm mà không dám nói”. Tôi vô cùng hạnh phúc được thông báo tin vui rằng chúng tôi đã kết hôn vào ngày 28/12.
Trước hết, xin được gửi lời cám ơn đến toàn thể quý độc giả đã quan tâm và chúc phúc cho chúng tôi. Tôi đề nghị vợ để mình viết bài viết này như một lời tri ân chân thành tới quý độc giả.
Trước đây, tôi chưa từng quan tâm đến mục tâm sự trên các báo và cũng rất ít khi sử dụng mạng xã hội vì tính tôi không hay thổ lộ chuyện riêng tư với người khác. Ngoài ra, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận được sự ủng hộ từ cộng đồng mạng về chuyện riêng của mình. Kể từ khi biết bài viết của cô ấy đăng trên báo VnExpress, tôi đã thay đổi hẳn. Chúng tôi đã phải vượt qua những khó khăn nhất định để có được sự đồng ý của gia đình, điều may mắn nhất là nhờ có sự động viên, ủng hộ to lớn từ các bạn nên vợ mới có đủ dũng khí đến với tôi.
Trong bài viết trước, cô ấy đã kể toàn bộ quá trình chúng tôi yêu nhau kéo dài hơn 10 năm. Nhiều bạn nói chúng tôi thật cao thượng, biết hy sinh vì gia đình, có bạn ngưỡng mộ tình yêu đẹp của chúng tôi, cũng có bạn hoài nghi đây là chuyện hư cấu, thật ra đối với chúng tôi đó là một chuyện tình buồn và nhiều day dứt. Chúng tôi từng cố gắng quên nhau, cố cho bản thân cơ hội đến với người khác nhưng kết quả như mọi người đã biết, chúng tôi không thể làm được. Tôi thấy mình cũng không phải cao thượng tới mức hy sinh tình cảm cá nhân vì ai cả, chỉ là cả hai đều yêu gia đình mình nên không có đủ can đảm đến với nhau.
Thời điểm đó, chúng tôi cũng nghĩ xa nhau rồi sẽ quên được nhau thôi, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy. Có thể người khác chia tay thì nhanh quên vì họ không còn liên hệ, nhưng chúng tôi xa nhau hơn 10 năm vẫn không thể quên vì là người cùng gia đình, dù muốn hay không vẫn luôn biết rõ mọi tin tức về nhau, thỉnh thoảng vẫn gặp mặt trong những lần cô ấy về thăm nhà. Khi tôi trách cô ấy sao bỏ đi lâu như vậy, cô ấy nói ban đầu chỉ muốn đi tình nguyện chừng 2-3 năm để ổn định tâm lý rồi về. Lên đến Tây Nguyên, nhìn thấy những đứ.a b.é vùng cao thiếu ăn thiếu mặc, cô ấy đã rất thương nên cứ gắn bó từ năm này qua năm khác không rời bỏ được.
Video đang HOT
Nghĩ lại ngày trước, cũng do tôi quá vội vàng mới khiến cô ấy chịu khổ. Nguyên do là tôi tình cờ thấy cậu bạn học rủ cô ấy đi chơi chung dịp cuối tuần, tôi đã sợ nếu không nhanh tay thì cô ấy sẽ bị chàng trai khác cướp mất. Một cô bé 17 tuổ.i bị tôi tỏ tình bất ngờ, sợ đến nỗi không dám gặp mặt tôi. Ngày cô ấy xin ở riêng với bạn học đại học, lấy lý do trường xa nhà nhưng tôi biết rõ cô ấy muốn trốn. Lúc đó tôi tự ái ghê lắm và nghĩ cô ấy không yêu mình. Có một chuyện cô ấy không biết đó là tôi đã tâm sự với anh trai chuyện tình cảm này. Anh không phản đối tôi nhưng cho rằng cô ấy không yêu tôi, vì thế anh yêu cầu tôi không làm phiền cô bé. Cũng vì anh biết nên mới đồng ý cho cô ấy ra ở riêng với bạn và thuyết phục mẹ cô ấy để con gái được tự lập.
Ngày tôi tuyên bố cưới vợ là đã quyết tâm từ bỏ cô ấy, trời xui đất khiến thế nào lại cho tôi nhìn thấy cô ấy khóc. Kể ra cũng buồn cười khi cô ấy khóc lóc thì tôi lại mừng như bắt đượ.c vàn.g vì tôi xác định cô ấy cũng yêu mình. Niềm vui chưa trọn vẹn thì cô ấy lại trốn biệt lên tận Tây Nguyên, bỏ tôi lại với cái mớ hỗn độn yêu cô ấy nhưng lại sắp cưới cô gái khác. Sau đó, tôi đã rất khó khăn mới chia tay được cô bạn gái đó, tôi biết rõ mình chỉ yêu một người nên chia tay là giải pháp đúng đắn nhất có thể làm. Đời tôi chỉ vì hai lần nhìn thấy cô ấy khóc mà dở dang tình cảm, lần đầu trong đám cưới anh trai tôi và mẹ cô ấy. Tim tôi đã lạc lối khi thấy cô ấy lặng lẽ khóc khi nhìn mẹ làm nghi thức kết hôn trên sân khấu. Lần thứ hai, cô ấy đã khiến tôi từ chàng thanh niên trở thành ông chú trung niên.
Chúng tôi đã có được hạnh phúc nhờ vào sự ủng hộ của mọi người, cả hai muốn nhắn nhủ các bạn trẻ rằng hãy tin tưởng vào tình yêu vì nó luôn hiện diện. Khi đúng thời điểm, chắc chắn sẽ gặp được đúng người ta chờ đợi. Chúng tôi cũng xin cám ơn các độc giả đã gửi comment ủng hộ, các bạn thấy đấy, lời nói của các bạn có sức mạnh vô cùng. Xin chúc mọi người một năm mới tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
Theo vnexpress.net
Nực cười chồng đòi vợ trả tiề.n công chăm vợ ốm ở bệnh viện
Sau khi chăm vợ ốm ở bệnh viện, chồng nằng nặc đòi vợ thanh toán công chăm sóc, tiề.n ăn uống giống như người làm nghề chăm bệnh nhân ở bệnh viện.
Chuyện dở khóc dở cười tưởng chỉ có ở trong phim lại xuất hiện ở nhà Lý Thị Hoàn (Lạng Sơn) khiến bất cứ ai nghe thấy cũng buồn cho chị.
Chị Hoàn thành thật kể: Lần đó là lúc chị đi mổ u xơ tử cung, chị phải điều trị mất 5 ngày điều trị. Thật bất ngờ, lúc đưa vợ về nhà, chồng chị ngay lập tức giơ ra mảnh giấy ghi chép tỉ mỉ những chi tiêu khi chị nằm viện và đòi chị phải trả lại không thiếu nghìn nào. "Tiề.n viện phí thì em đã đưa cho chồng cầm để đi thanh toán lúc ra viện, anh cũng không bỏ ra đồng nào cho vợ, kể cả tiề.n thuốc. Đã thế, anh còn đòi em phải trả công chăm sóc từng ngày là 250 nghìn đồng, tiề.n ăn 5 ngày trong bệnh viện của 2 vợ chồng, ngay cả tiề.n đi tắc xi từ viện về nhà, anh cũng ghi hết vào và bắt em phải trả đủ" - Hoàn kể trong nỗi buồn bực.
Sau khi chăm vợ ốm ở bệnh viện, chồng nằng nặc đòi vợ thanh toán công chăm sóc (Ảnh minh hoạ)
Chị Hoàn cho biết, đó không phải lần duy nhất: "2 lần em sinh con ở bệnh viện, thêm 1 lần em bị ta.i nạ.n gẫy chân, phải điều trị 10 ngày ở bệnh viện, tất cả anh đều ghi chép hết và về nhà bắt em thanh toán y như người làm thuê chăm bệnh nhân ở bệnh viện vậy".
Hoàn cho biết, cuộc hôn nhân 12 năm của vợ chồng chị hiếm có khi nào hạnh phúc. Với một người chồng gia trưởng, keo kiệt và vô tâm đến không tưởng như vậy, nên hầu như căn nhà cấp 4 xây lên, hay việc chăm lo nội - ngoại 2 bên đều do mình chị đảm trách.
Lúc có đứa đầu tiên sau 1 năm ngày cưới, chồng Hoàn cũng đi làm nghề rửa xe ô tô, xe máy, nhưng không đưa tiề.n cho vợ chi tiêu, sắm sanh cho gia đình. Mãi khi có con, anh bảo: "Mỗi tháng tao sẽ nộp tiề.n ăn của tao cho mày là 1 triệu đồng, và của con 500 nghìn đồng. Vậy là tao không ăn không của mày nhá. Con thì tao lo tiề.n ăn, mày lo tiề.n học hành, quần áo cho nó. Cấm mở mồm đòi tiề.n nữa, tao vả chế.t".
"Anh ta nói thế, may mà cũng thực hiện, em nghĩ thôi thì chồng cũng biết nghĩ hơn 1 chút, đưa tiề.n cho vợ, dù ít ỏi, nhưng còn hơn không có" - Hoàn tâm sự.
5 năm sau, Hoàn sinh con thứ 2. Lúc thanh toán tiề.n công chăm vợ đẻ ở bệnh viện cho chồng xong, anh đưa lại cho vợ 500 nghìn đồng và nói: "Từ giờ tao với mày có 2 đứa con, vậy tiề.n ăn, học thằng lớn tao lo, còn mày chịu trách nhiệm tiề.n học hành, sữa bỉm cho thằng bé. Tao sòng phẳng với mày như thế, còn lải nhải đừng trách tao".
Vậy là 12 năm, tháng nào chồng cũng đóng đúng tiề.n ăn của anh và con lớn là 1.500 nghìn đồng. Còn mọi đồ đạc, mua sắm chi tiêu trong nhà, điện nước, sửa nhà, anh nhất định không đưa thêm tiề.n cho vợ. Có lần Hoàn hỏi chồng về tiề.n sửa nhà, mắc điện nước lại cũng tốn vài triệu đồng, anh trợn mắt quát: "Tao ăn không của mày ngày nào chưa? Nhà cửa là mày tự gọi thợ đến sửa thì đi mà trả. Tao có gọi ai đâu mà tao phải lo?".
Nhiều lúc em chán lắm, chỉ muốn l.y hô.n chồng, nhưng nghĩ thương con, nên em đành ở vậy (Ảnh minh hoạ)
"Nhiều lúc em chán lắm, chỉ muốn l.y hô.n chồng, nhưng nghĩ thương con, nên em đành ở vậy. Khi có nhu cầu vợ chồng thì anh ấy kéo vào phòng, lúc sinh hoạt xong thì đẩy em ra phòng ngoài với con. Hồi đầu em nghĩ chồng ngại ngùng gì, nhưng rồi em tủi thân ghê gớm, chưa bao giờ anh bày tỏ tình cảm yêu thương vợ, dù chỉ một lần" - Hoàn rơm rớm nước mắt.
Hoàn khẽ gạt nước mắt và nở nụ cười tươi bật mí: "Em xác định cứ để 2 con có bố, vì dù sao anh ấy cũng có trách nhiệm với con. Hạnh phúc của em là nhìn các con vui vẻ, ngoan ngoãn. Nếu mình cứ buồn bực với người chồng như vậy thì cũng mệt mỏi vô cùng, em đành phải tự tìm lối thoát cho mình. Mấy tháng nay em tham gia sinh hoạt Hội phụ nữ địa phương, nhiều hoạt động vui, ý nghĩa, nên em cũng thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn. Chồng em thấy vợ mặc đẹp đi hội họp, tập tành cười nói suốt, cũng có vẻ nhòm ngó, hỏi han vợ hơn. Có lẽ lâu nay em đã tự làm khổ mình với thói quen luẩn quẩn trong nhà và buồn, chưa biết tạo cơ hội sống cho mình, khiến cho chồng không coi trọng vợ. Giá mà em có thể tỉnh ngộ sớm hơn, để tự cứu mình thoát khỏi bóng tối hôn nhân từ nhiều năm trước"./
Bảo Vy (ghi)
Theo phunuvietnam.vn
Già rồi nhưng em vẫn mong có tình yêu lãng mạn Em 30 tuổ.i, sinh ra ở vùng quê miền Bắc, đang làm việc và sinh sống tại Hà Nội. Em nhẹ nhàng, đôi lúc cũng cá tính, lương thiện và biết điều. Chắc anh sẽ thấy ấm áp khi bên em. Em trải qua hai mối tình nhưng đều bất thành. Giờ mẹ ốm, ai cũng nói em lấy chồng đi mà em...