Tôi đã cố nhiều nhưng không thể yêu vợ
Vợ tôi không đẹp, thậm chí già hơn tuổi rất nhiều, tôi không có ý so sánh về điều đó, chỉ muốn vợ sống hiền lành, trung thực nhưng cô ấy hoàn toàn ngược lại với những gì tôi mong đợi.
Cảm ơn mọi người đã quan tâm, sẻ chia, đồng cảm với những tâm sự của tôi. Tôi 40 tuổi rồi, những suy nghĩ không thể gọi là nông nổi và bồng bột nữa. Hơn 10 năm nay tôi hy sinh và cố gắng vì con cái. Trong gia đình, tôi không bao giờ có những niềm vui và tiếng cười, luôn cảm thấy nghẹt thở, chán nản, tuyệt vọng vì sự lựa chọn sai lầm của mình, sai lầm khi tôi không yêu mà vẫn cưới. Mặc dù tôi đã cố gắng để sống giả tạo, nụ cười gượng gạo trước mặt con cái nhưng trong thâm tâm những điều đó đều là vỏ bọc bên ngoài.
Tôi suy nghĩ rất nhiều nhưng không biết mình phải bắt đầu từ đâu nữa. Trong cuộc sống gia đình tôi không phải không có trách nhiệm với gia đình, các bạn đã sai lầm khi chỉ hiểu cốt truyện về một phần nào đó, có ai hiểu hơn khi chính bạn chưa vướng mắc vào hoàn cảnh tồi tệ này thì chưa thể nói lên hai từ “Thông cảm”.
Đọc bài “Vợ tôi không bình thường”, tôi thấy hoàn cảnh nhân vật rất giống mình, đúng là không ai có thể chịu đựng khi sống với một người vợ như vậy. Tôi rất cố gắng vì gia đình, vì con và lo cho con ăn học đầy đủ. Vì từ lúc được sinh ra tôi đã không có cuộc sống trọn vẹn bên ông bà hay bố mẹ, tôi biết và hứa sẽ cố gắng để con cái có được một cuộc sống đầy đủ. Tôi không có sự giúp đỡ nào từ người thân, tự mình vươn lên trong cuộc sống. Tôi bị vấp ngã trong kinh doanh nhưng với sự cố gắng không ngừng đã gây dựng cho riêng mình một cửa hàng, không phải hoành tráng nhưng cũng có thể gọi tạm ổn.
Vợ kém tôi một tuổi, không có bằng cấp gì nên không có việc làm ổn định. Mọi sinh hoạt trong gia đình đều do tôi cáng đáng hết. Tôi chấp nhận sai lầm vì sự lựa chọn của mình, chưa tìm hiểu kỹ nhưng vẫn cưới. Tôi cứ nghĩ do vợ ở quê nên rất thật thà và dần dần sẽ giúp vợ hòa nhập được với cuộc sống thành phố. Nhưng thật đáng tiếc và khó cho tôi là không có tình yêu nên dù sự cố gắng đến đâu cũng không thể tiến triển hơn được.
Tôi không thể có cảm xúc hay dành tình yêu thương cho vợ. Đã đôi lúc trong bóng tối tôi muốn nhắm mắt để cố tỏ vẻ và quên đi những hành động, những câu chửi bới mất dạy vợ dành cho mình nhưng không thể quên được. Đúng là người ta thường nói “Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời”, vì không cố gắng hơn được nữa nên hàng ngày những xung đột tiếp diễn, tôi không thể cảm nhận được những điều tốt đẹp gì trong con người vợ mình.
Tôi muốn cố gắng sống giả vờ để tạo niềm tin nhưng không làm được. Chúng tôi luôn để ý những cử chỉ và hành động của nhau, trong bản thân mỗi người cũng không còn gì để tôn trọng nhau nữa. Vợ tôi không đẹp, thậm chí già hơn tuổi rất nhiều, tôi không có ý so sánh về điều đó, chỉ muốn vợ sống hiền lành, trung thực, nhưng cô ấy hoàn toàn ngược lại với những gì tôi mong đợi.
Góp ý vợ hàng ngày và mong thay đổi để chính tôi cũng có thể thay đổi cách nhìn về vợ và dành tình yêu cho cô ấy nhưng đành thất vọng. Rồi cô ấy xin đi làm tạp vụ ở một công ty lớn trong thành phố, hy vọng ra ngoài tiếp xúc sẽ học hỏi được nhiều để có thể thay đổi bản thân nhưng quá thất vọng. Càng ngày càng quá đáng, những cái tốt không học mà học những cái xấu, bắt đầu ăn diện và đua đòi.
Video đang HOT
Lúc đầu chỉ là những bộ quần áo bình thường, sau đó là những bộ đồ hàng hiệu, mỹ phẩm đắt tiền, có xe máy rồi nhưng còn đua đòi muốn được bằng bạn bè trong công ty nên phải vay mượn bằng được tiền để mua một chiếc xe hoành tráng nữa. Đã không giúp gì được cho gia đình vậy mà… Thật thất vọng và càng ngày tôi càng chán nản hơn.
Vợ tôi không cần biết hàng ngày tôi phải cố gắng kiếm tiền vất vả như thế nào, luôn đi ngược với tạo hóa, mỗi lần không vừa ý chuyện gì là sẵn sàng ăn nói mất dậy và dở những lời văn vô văn hóa ngay. Giờ canh giữ tôi còn hơn cả cảnh sát canh giữ tội phạm, tôi đi đâu hay làm gì đều giám sát. Đập phá đồ đạc trong nhà là niềm vui, giải tỏa stress của vợ tôi. Thật đáng kinh sợ, vậy liệu có một người đàn ông nào chấp nhận được vợ như vậy không?
Tôi không thể nào sống giả tạo mãi với chính mình và các con. Tôi rất muốn giải thoát, nhưng cô ấy không thể hiểu rằng không hợp nhau và không thể tiếp tục sống với nhau được nữa thì phải chia tay. Lúc nào vợ cũng lấy hai đứa con ra để làm tấm bình phong, đe dọa tính mạng các con. Hai đứa con vẫn nhỏ để có thể hiểu hết được tính chất nghiêm trọng của sự việc. Tôi phải chịu đựng sự đau khổ này đến lúc nào đây? Chẳng lẽ cứ mãi thế này sao? Tôi không biết phải làm sao để có thể giải thoát mà các con vẫn được an toàn bên mình.
Theo VNE
"Phụ nữ đi đánh ghen là người đàn bà đáng để chồng ly dị"
Nặng đô hơn, nhiêu chi em đi đanh ghen con rủ anh chị em họ hàng cô bác gần xa đến đánh hội đồng "con dâm phụ giật chồng". Đanh xong rồi thì nhân tâm xát ớt, đổ chất thải lên người nạn nhân...
Thât ra, đã không biết bao nhiêu lần, tôi bắt gặp những bài báo trên mạng với những cái tít gây shock kiểu như "Những kiểu đánh ghen kinh hoàng..." với bao la các thể loại mà mấy bà Hoạn Thư dùng để trả thù tình địch: Nhẹ thì vả cho vài cái bôm bốp vào mặt, vừa vả vừa giật ngược tóc "con nặc nô cướp chồng" lên hỏi "Ai cho phép mày dám léng phéng với chồng tao?" rồi thì tum toc, xé quần áo giữa đường giữa chợ.
Nặng đô hơn, nhiêu chi em con rủ anh chị em họ hàng cô bác gần xa đến đánh hội đồng "con dâm phụ giật chồng". Đanh xong rồi thì nhân tâm xát ớt, đổ chất thải lên người nạn nhân...
Mỗi lần "bị" đọc những cái tin kiểu như thế, thú thực cũng là phận đàn bà nhưng tôi không thể nào giấu nổi vẻ khinh bỉ dành cho những người đàn bà đi đánh ghen kiểu như thế - đối tượng lẽ ra phải được cảm thông và chia sẻ. Vì sao tôi lại khinh bỉ các bà, các chị ây đi đanh ghen ư? Thú thực là cái cách giữ chồng vô học - vô nhân tính của các bà các chị khiến tôi cảm thấy kinh sợ.
Ghen theo tôi hiêu là một tính từ chỉ trạng thái cảm xúc khi bản thân mình cảm thấy muốn chiếm hữu một cái gì đó mà lại không chiếm hữu được, hoặc bị người khác chiếm hữu mất, từ đó nảy sinh ra cái trạng thái cảm xúc là "ghen". Nôm na rằng ghen là cái tâm trạng ích kỉ và tự ti về bản thân mình hoặc đó là cảm giác tức tối tột đỉnh vì thấy mình bị người khác qua mặt.
Bao la các thể loại mà mấy bà Hoạn Thư dùng để trả thù tình địch: Nhẹ thì vả cho vài cái bôm bốp vào mặt, vừa vả vừa giật ngược tóc "con nặc nô cướp chồng" lên hỏi "Ai cho phép mày dám léng phéng với chồng tao?" rồi thì tum toc, xé quần áo giữa đường giữa chợ (Anh minh hoa)
Các bà, các chị cứ nghe thấy chồng mình có bồ thế là sồn sồn lên, không cần biết nguyên nhân vì sao chồng mình nó chán mình. Ho chỉ nghĩ đến cái hậu quả nhãn tiền là do một "con hồ ly tinh" nào đó nó cho chồng mình ăn bùa mê, thuốc lú nên chồng nhất thời lầm lẫn, đi vào con đường "vô đạo". Vậy nên, nhiệm vụ của mình là một người vợ phải giúp chồng tỉnh ngộ, tránh xa bùa bả của loại yêu tinh cướp chồng kia. Thế là các bà, các chị bắt đầu ủ mưu hèn kế bẩn để đánh ghen với đủ các thể loại mà tôi vừa liệt kê như trên.
Các bà các chị trước khi nhận "hung tin" chồng có bồ có bao giờ tự hỏi "Vì sao chồng mình lại cặp bồ?" hoặc tự vấn bản thân mình "Mình đã làm gì sai?" hoăc có một cuộc nói chuyện thẳng thắn với chồng cho ra nhẽ thay vì lồng lộn lên đi "tả xung hữu đột" với người thứ ba để rồi kết cục là kẻ bị thương, ngươi vao tu, ngươi gia đinh tan vỡ, dư luận cười chê, con cái xấu hổ vì cha mẹ?
Tôi không nói những người đàn bà cướp chồng ngươi khac là đúng. Việc họ quan hệ với người đàn ông có gia đình rõ ràng là một việc vi phạm về mặt pháp luật, với dư luận trong xã hội thì họ cũng là những người phụ nữ mất nết, không đáng được tôn trọng.
Nhưng dù họ có là loại đàn bà thế nào, trước hết họ cũng là một con người với quyền sống, họ cũng cũng danh dự và tự tôn của riêng mình. Ai cho các chị cái quyền được hành hạ, hạ thấp danh dự nhân phẩm người khác? Các chị sau khi xé quần xé áo, rồi cạo đầu bôi vôi người khác, hành hạ cho thoả cái máu ghen tầm thường của các chị, các chị hả hê chút đỉnh, rồi các chị về nhà liệu chồng cac chị có ngoan ngoãn như cún con lao vào ôm ấp yêu thương? Ho co nhìn các chị như "vợ hiền - dâu thảo" hay chồng các chị nhìn các chị không khác con thú hoang khát máu?
Có anh chồng đã bị vợ từng đánh ghen tâm sự với tôi: "Thú thực, sau lần cô ấy đi đánh &'người ta', tôi thấy mình quyết định li dị là đúng". Tôi hỏi: "Anh đi ngoại tình rồi bỏ vợ lại còn bao biện?" thì anh cười buồn: "Người phụ nữ nếu mình không còn yêu thì mình phải nể. Ơ bên cô ấy, minh không còn yêu, cũng không nể, mà chỉ thấy ghê sợ cái cách hành xử vô văn hoá của cô ấy...". Tôi im lặng vì nghĩ anh đã đúng trong trường hợp này.
Có người đàn bà biết chồng léng phéng ở ngoài, về nhà tức giận cắt ngay "của quý" của chồng. Nực cười ở chỗ là với những bài kiểu thế thì có một bộ phận không nhỏ các chị em lao vào nhiệt liệt ủng hộ: "Chị làm thế là đúng! Phải em em cũng làm thế cho các ông chừa cái thói lăng nhăng đi". À, thi ra chông cac chi ngoại tình là vì tại "cái ấy" của nó không kiểm soát được nên nó cứ chọc lung tung, chứ không phải tại các chị xấu, các chị nhàu, các chị đành hanh khiến chồng chán, chồng chê, chồng mê vợ bé?
Thế nên cac chi phải "triệt sản" để chồng giống mình luôn, để ăn đời ở kiếp đái ngồi, mặc váy thành tâm giao tri kỉ với mình luôn. Các chị cắt xong "cái hãnh diện" của chồng, các chị hẳn thoả mãn lắm vi tôi thây cac chi thương noi "Tao mà không được sướng thì không con nào được sướng!". Thật ấu trĩ và đau xót làm sao!
Tôi gặp nhiều người phụ nữ tự tin trong cuộc sống, họ yêu và trân trọng bản thân họ lăm. Vì lý do này hay lí do kia ,vợ chồng họ cũng lục đục, chồng họ cũng cặp bồ. Nhưng họ không đánh ghen kiểu tầm thường như những câu chuyện tôi kể trên. Bởi họ biết giá trị bản thân họ.
Có chị hiểu ra mình đã vì công việc, vì con cái mà bỏ bê chồng nên đã quan tâm đến chồng nhiều hơn, thay đổi bản thân mình theo chiều hướng đẹp hơn và tha thứ cho lỗi lầm của chồng môt cách nhẹ nhàng. Nhưng chi nay bao: Nếu mình làm quá lên thì gia đình sẽ yên ổn hạnh phúc sau chuyện đó không? Quan trọng là ông xã biết mình sai và đã xin lỗi vợ. Mình cũng để ý đến chồng và bản thân hơn, xem mình đã đánh mất điều gì ở bản thân để tìm lại, xưa cũng vì yêu nhau mới lấy nhau, sao giờ lại không biết vì cái gì mà lại đánh mất nhau?.
Thi ra cac chi hiêu âu tri răng, chông cac chi ngoại tình là vì tại "cái ấy" của nó không kiểm soát được nên nó cứ chọc lung tung, chứ không phải tại các chị xấu, các chị nhàu, các chị đành hanh khiến chồng chán, chồng chê, chồng mê vợ bé? (Anh minh hoa)
Có chị biết chồng ngoại tình, khuyên can không được nên chọn cách li hôn để giải thoát cho hai bên. Nhưng chi ây thương bao răng tại sao lại phải đánh ghen để giữ chồng? Cac chi ây có giá trị của riêng cua cac chi, làm tổn thương người khác cũng đâu có vui? Vả lại, giữ làm gì một trái tim người đàn ông đã không còn rung động vì mình lam gi?
Đàn ông, một khi trái tim họ đã không còn rung động vì mình nữa thì đánh ghen để làm gì? Để thoả mãn cái sự ích kỉ, ghen tỵ vì mình thua kém người thứ ba sao? Hay nhằm thoả mãn cái tôi quá vĩ đại đang gào thét trong tâm khảm nhưng ngươi đan ba nay: Tại sao tôi ăn đời ở kiếp với anh bao năm mà anh lại phũ tôi?
Sao cac chi không hề để ý đến cái móng tay đen sì đã lâu không thèm cắt, cái đầu bú dù như tổ quạ vài năm chưa đổi kiểu, hay cái thói đành hanh chuyên đè đầu cưỡi cổ người khác của các chị khiến chồng chán, chồng chê, chồng mê vợ bé?
Theo VNE
Mấy lần tôi muốn đâm vào xe tải khi vợ thú nhận ngoại tình Nghĩ đến những hình ảnh vợ tôi và Hoàng quan hệ với nhau trong nhà nghỉ, tôi như phát điên. Có mấy lần tôi muốn đâm đầu vào xe tải nhưng tôi không đủ can đảm để làm thế. Tôi năm nay 35 tuổi, vợ tôi 32 tuổi. Chúng tôi cưới nhau đã được 12 năm. Vợ chồng tôi yêu và đến với...