Tôi đã chọn nhầm anh
Anh và tôi yêu nhau được một năm tròn, kỷ niệm ngày yêu cũng là ngày kết thúc. Anh lớn hơn tôi 7 tuổi, có một vợ một con trai. Tôi là công chức nhà nước, trước mắt tương lai sáng lạn.
Anh và tôi cùng hoạt động nghệ thuật, với anh là công việc, còn với tôi là sở thích. Trong quá trình làm việc, tôi nhận thấy anh là người đàn ông bản lĩnh, đa tài, vui vẻ hòa đồng, tốt bụng, tính tình rất đặc biệt, lúc mạnh mẽ bốc đồng, lúc mỏng manh cô độc. Anh thường kiếm cớ để gặp tôi, tất cả chỉ dừng lại ở tình cảm anh em đồng nghiệp, nhưng tận đáy lòng tôi biết mình dần dà đã có tình cảm với anh.
Cảm nhận được tình yêu to lớn anh dành cho mình, tôi đã chấp nhận, thậm chí cố gắng rất nhiều để đến được với anh. Tôi bắt đầu làm quen với ý nghĩ sẽ chăm sóc thương yêu một đứa trẻ không phải con mình.
Ngày biết anh lừa dối mình, tôi không khóc được, chỉ thấy nghẹn đắng nơi cổ họng. Một thời gian dài, anh bảo với tôi vợ cũ bỗng quay về xin tha thứ, cô ấy đã tự tử mấy lần nhưng thất bại. Tôi hoang mang sợ hãi, không dám gặp anh nhiều, vì muốn cho anh thời gian suy nghĩ và tìm cách giải quyết, nhưng đó cũng là lúc anh giấu tôi tán tỉnh yêu đương một người phụ nữ khác. Không may cho anh, người phụ nữ ấy chút ít cũng quý và xem tôi như em gái. Tất cả những gì anh làm đều đến tai tôi.
Chia tay nhau, tôi lang thang nhìn về kỷ niệm. Trong con mắt người khác, tôi thật dại dột khi chọn anh. Tôi xinh xắn, học thức, lắm tài, lời ăn tiếng nói chưa phật lòng ai, lại chọn đến với anh, một người không hề có điều kiện, lỡ dở một đời. Tôi chưa bao giờ so đo tính toán, chỉ một lòng chân thành thương yêu anh. Có ngờ đâu, hôm nay lại chính là người bị anh phũ phàng vứt bỏ.
Nghe những gì người chị kia kể về sự cuồng dại của anh, đọc những tin nhắn anh gửi cho người chị ấy, tôi chỉ muốn cười nhạo chính mình. Cười cho tháng ngày tôi vì anh mà cố gắng phấn đấu, với mong muốn sau này có thể làm chỗ dựa tinh thần cho anh và con anh. Tôi cười vào ngày tháng bên nhau tuy khổ sở mà hạnh phúc, cười cho những thương yêu viển vông, khờ dại tin vào sự có thật của lòng người.
Video đang HOT
Hôm nay, tôi đến lại nơi cùng anh ca hát ngày xưa với gã bạn điển trai lâu ngày gặp lại, bạn tôi nổi bật giữa khán phòng có tiếng piano anh đang dạo phía trên. Suốt buổi tôi luôn mỉm cười với khóe mắt tự tin, phong thái ung dung thong thả, không nhìn anh thêm một lần nào. Ra về tôi kịp chào hỏi những người thân thiết, nhận thấy có ánh mắt còn dõi theo mình, rồi bước lên chiếc xe hơi sang trọng của gã bạn. Anh đâu biết rằng tôi từng rất thật lòng muốn cùng anh xây đắp cái gọi là hạnh phúc, tôi trân trọng những tiếng cười khi ôm anh thong dong trên chiếc xe máy cũ kia.
Trên đường về, tôi loáng thoáng nghe câu nói “Hãy chấp nhận anh, anh có thể mang đến cho em hạnh phúc, đừng đau lòng vì một người không xứng đáng”. Tôi chỉ nhớ mình đã lắc đầu rồi lao vào nhà khóc như mưa.
Theo VNE
Chồng sợ có con thì tình cảm của hai đứa sẽ phai nhạt
Mình kể chuyện này có vẻ lạ đến khó tin nhưng với những ai quen biết và ở cạnh mình sẽ hiểu. Trên đời này, người yêu mình nhất là chồng chứ không phải bố mẹ. Anh yêu mình tuyệt đối và vô điều kiện. Yêu nhiều đến mức bạn bè cứ gọi anh là "fan cuồng" của mình.
Tình yêu của chồng không những thay đổi từ sau cưới mà ngày càng chín chắn, nồng thắm hơn. Mình không kể những chi tiết nhỏ vì có quá nhiều chuyện anh làm khiến bản thân mình và người khác phải cảm động.
Trời mưa cũng như trời nắng, đi đâu anh cũng chở mình đi. Không phải vì kiểm soát mà là để bảo đảm an toàn. Anh luôn lo lắng nghĩ mình lái xe ẩu, bọn thanh niên bây giờ lạng lách dễ gây tai nạn giao thông.
Trời nắng, trưa đi làm về anh chở mình ghé hàng tạp hóa, anh đứng ngoài mình chạy ù vào mua. Lúc ra thấy anh đang ngồi lên phần yên sau của xe. Hỏi anh thì anh bảo để lát nữa em ngồi không bị nóng mông. Trước lúc mình lên xe, bao giờ anh cũng cúi xuống gạt gác chân ra cho mình.
Anh luôn để ý tới những chi tiết rất nhỏ. Anh còn tỏ ra áy náy vì chưa sắm được ô tô để vợ đỡ vất vả. Mình hay đi công tác, lần nào đi và về anh cũng đón tiễn tận sân bay. Dù chỉ đi 2 ngày thôi cũng lưu luyến bịn rịn.
Lúc ở nhà, làm gì anh cũng muốn chia sẻ với vợ. Nếu mình muốn phơi quần áo, anh sẽ bê giỏ áo quần lên sân thượng. Nếu muốn rửa bát, phải để anh lau và úp. Nếu muốn chùi sàn, anh chỉ cho mình giặt giẻ. Còn nấu ăn, anh giành luôn để tự tay nấu những món vợ thích.
Anh không ngại thể hiện tình yêu đối với vợ ở bất cứ đâu. Bạn anh trêu anh sợ vợ, tối ngày nấu ăn cho vợ. Anh không giận chỉ thật tình trả lời "vợ tao tao phục vụ, thiên hạ nói gì tao không quan tâm". Sau lần đấy thì không ai dám trêu anh nữa.
Mỗi lần mình sang bố mẹ chồng, anh kè kè bên mình không rời vì sợ vắng anh bố mẹ sẽ sai lặt hoặc nói điều không phải với mình. Nếu mình buồn, anh sẽ thấy khổ sở hơn cả mình. Chính vì thế mà dù có chuyện gì mình đều không dám thể hiện ra, sợ anh phiền lòng.
Mình luôn nghĩ với tình yêu thế này, chỉ cần thêm một đứa con thì hạnh phúc sẽ càng đầy đủ trọn vẹn. Nhưng anh lại không muốn thế. Từ sau lần chị anh sinh con và băng huyết suýt chết, lần nào nói đến chuyện con cái anh cũng gay gắt phản đối.
Anh nói chỉ cần vợ chồng yêu thương nhau đến già thì không cần có thêm ai nữa. Anh sợ mình mang thai vất vả, sinh con nguy hiểm tính mạng, rồi phải chăm sóc không có thời gian hưởng thụ cuộc sống.
Anh sợ anh sẽ đau khổ vì các bà mẹ thường quên mất chồng sau khi có con. Rồi anh nói nuôi con lớn khôn, chúng sẽ lại lo cho hạnh phúc riêng của chúng sẽ bõ công cha mẹ. Không phải anh không yêu trẻ con hay có vấn đề về sinh lý. Mình và anh đã đi khám tiền hôn nhân nên mình chắc chắn về điều này.
Nhưng là phụ nữ, mình muốn khao khát được có con. Tuy không dám bác lời anh vì sợ anh tổn thương, nhưng mình cũng đã cố nhẹ nhàng hết mức nói với anh về kế hoạch sinh con.
Vậy mà vẫn làm anh buồn lòng, đó cũng là lần đầu tiên vợ chồng mình không cùng quan điểm. Không dám giận vợ, đêm nằm vẫn ôm mình trong tay mà anh thao thức không ngủ. Anh yêu mình quá nhiều nên có chút gì đó ủy mỵ yếu đuối.
Hai vợ chồng không còn trẻ nữa, mình muốn nếu được sẽ sinh con trước 30 tuổi nhưng ý anh thế kia làm mình không dứt khoát được. Mình cũng yêu chồng và muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc anh nhưng đồng thời vẫn muốn có con để vui nhà vui cửa.
Mình phải làm sao bây giờ? Nên chiều theo ý anh hay vẫn sinh con? Làm trái ý anh mình thấy áy náy và tội cho anh quá. Xin các chị, các mẹ cho mình một lời khuyên. Trông thấy trẻ con mình khao khát lắm, nhưng tối nằm ôm chồng cũng chỉ muốn có mình anh thôi.
Theo VNE
Tôi sợ hãi khi nghĩ đến việc sẽ đánh mất em Tôi và em lấy nhau đến nay đã được 7 năm. Tôi sinh ra trong một ra đình không hạnh phúc, bố không chịu làm ăn gì, suốt ngày rượu chè, bài bạc, gái gú thâu đêm suốt sáng. Còn em ngược lại, xinh đẹp, hiền dịu, sinh ra trong một gia đình đại gia ở vùng, em rất giản dị, hòa đồng,...