Tôi đã cạn kiệt sức lực để tiếp tục ở bên anh nhưng rời bỏ anh thì…
Mấy hôm trước, cơn điên của chồng tôi lại nổi lên. Anh gào khóc, đập phá đồ đạc. Khi anh ngã, tôi chạy lại đỡ thì anh hất ngã tôi. Anh đuổi tôi, ném tất cả những gì có thể với được trong tầm tay vào người tôi. Ấm ức, tức tưởi, tôi vùng chạy ra khỏi nhà bỏ mặc anh giữa cơn điên loạn.
Tôi đã cạn kiệt sức lực để tiếp tục ở bên anh.
Chồng tôi và tôi đã từng là một cặp đẹp đôi. 2 năm trước, khi gặp anh ở một quán cà phê nhạc sống, chúng tôi đã trúng tiếng sét ái tình của nhau. Sự lãng mạn của tôi và lãng tử của anh hợp nhau kì lạ. Chúng tôi đến với nhau êm đềm, bình dị.
Suốt 2 năm yêu nhau, chúng tôi chưa từng một lần cãi vã. Tôi luôn cảm giác an bình khi bên anh. Cảm thấy như sinh ra để dành cho nhau, chúng tôi đã gắn bó trọn đời bằng một đám cưới đầm ấm. Cứ ngỡ hạnh phúc đã tròn đầy, ngờ đâu.
Chỉ 4 tháng sau ngày chúng tôi chính thức trở thành vợ chồng, một tai nạn thảm khốc đã diễn ra. Hôm ấy, đang ở cơ quan, tôi nhận được điện thoại từ số máy của anh. Bên kia là tiếng một người lạ hốt hoảng báo tin anh đã bị tai nạn xe. Tới bệnh viện, tôi ngã quỵ khi thấy anh nằm bất động trên giường bệnh với máu me đầm đìa người.
Vụ tai nạn đó không cướp đi tính mạng của chồng tôi nhưng để lại di chứng rất nặng nề cho anh. Những vết sẹo chạy dài trên khuôn mặt, miệng méo xệch, toàn bộ nửa người bên phải bị chấn thương trầm trọng. Người chồng tuyệt vời ngày nào của tôi đã biến thành một phế nhân.
Chồng tôi chán nản, anh thường nằm liệt trên giường khóc lóc và lảm nhảm những lời vô nghĩa. Dù bác sĩ nói là vật lí trị liệu và thuốc thang có thể giúp anh hồi phục một phần nhưng đã 7 – 8 tháng qua vẫn không có gì tiến triển. Anh mất hết hi vọng và tôi cũng thế.
Video đang HOT
Tôi mới chỉ 25 tuổi, cái tuổi còn rất trẻ. Gia đình tôi tuy không giàu có nhưng bố mẹ rất chiều con. Tôi chưa từng phải làm việc gì quá nặng nề. Công việc nhà duy nhất mà tôi phải làm là rửa bát và phụ mẹ nấu cơm. Vậy mà giờ đây, tôi phải dốc sức chăm sóc chồng. Cho dù đó là người tôi từng yêu thương nhưng với tôi, công việc chăm sóc cho anh quá khó nhọc. Nhìn anh nằm liệt giường, tôi không tin nổi đó là chồng mình. Ngay cả việc vệ sinh cá nhân của anh đều phải có người giúp đỡ, nói thật tôi rất sợ phải làm những việc ấy. Tôi thấy nhọc nhằn, bẩn thỉu.
Có lẽ anh cũng nhận ra những cảm giác ấy của tôi. Đôi mắt anh luôn chứa sự lặng im và nỗi buồn vô tận. Còn tôi, có hoảng sợ, kinh tởm đến đâu, chăm sóc anh vẫn là nghĩa vụ. Dù nản lòng, tôi vẫn phải tỏ ra mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho chồng. Có lúc, suy nghĩ độc ác hiện lên trong đầu tôi. Giá như vụ tai nạn đó cướp đi tính mạng của anh thì giờ này anh vẫn luôn luôn hoàn mĩ trong tôi. Dù có đau khổ hơn nhưng tình yêu của tôi sẽ mãi mãi đẹp. Còn bây giờ đối với tôi, sự ghê sợ anh đã lớn dần và vượt lên trên tình yêu.
Trong những ngày quay cuồng chăm sóc chồng, Doanh đến đưa bờ vai vững chắc cho tôi dựa vào. Anh là bạn thân của chồng tôi. Từ ngày chồng tôi ở viện đến lúc về nhà trị liệu, Doanh đều nhiệt tình giúp đỡ. Viện phí đắt đỏ gia đình tôi không kham nổi, Doanh nhiệt tình đóng góp. Anh giúp đưa chồng tôi đi khám, trị liệu đều đặn hàng tuần. Nếu không có Doanh, quả thật tôi không thể xoay xở.
Những lần gần gũi nhau, giữa chúng tôi đã nảy sinh tình cảm. Tôi đã khóc nức nở trên bờ vai Doanh tâm sự mọi nỗi đau mà tôi đang gánh. Còn Doanh, anh cũng dốc hết lòng mình với tôi. Hóa ra anh thương thầm tôi từ lâu lắm rồi. Anh đã phải nín nhịn nhìn tôi bước bên bạn thân. Doanh bảo nhìn tôi khổ sở như bây giờ, anh không đành lòng. Anh thương và xót xa cho tôi. Tôi ngã lòng và vụng trộm với Doanh ngay trong căn nhà với người chồng tàn tật đang nằm ở phòng bên cạnh.
Nửa năm nay chồng tôi đỡ hơn. Anh đã ngồi được trên xe lăn và vận động nhẹ nhàng. Nhưng anh không muốn ra ngoài vì sợ ánh mắt thương hại của mọi người nhìn mình. Anh ru rú trong căn nhà cả ngày. Những lúc anh bất lực, anh thường đập và ném vỡ hết đồ đạc trong nhà. Anh không chịu cho vợ chăm sóc và muốn tự làm mọi việc. Nhưng sự cố chấp ấy của anh chỉ làm tôi thêm khổ. Tôi phải dọn dẹp nhiều hơn, vất vả nhiều hơn.
Chăm chồng tàn phế, tôi mệt mỏi lắm vì sự kiên nhẫn chỉ có giới hạn. Từ ngày chồng bị tai nạn, tôi phải bỏ việc cơ quan để ở nhà chăm sóc anh. Tôi từ bỏ cuộc sống nhộn nhịp ngày thường, chôn mình với bệnh tật cùng anh. Tôi đã nghĩ tình yêu với anh sẽ vượt lên tất cả nhưng hóa ra không phải. Tôi vẫn còn quá trẻ và không muốn bị tù túng, ngột ngạt với người chồng bệnh tật.
Tôi gọi cho Doanh, anh lại nhào đến vỗ về tôi. Cùng anh đi dạo, tôi thấy thật bình yên, cảm thấy mình vẫn còn là một con người giữa nhịp sống sôi nổi. Doanh đề nghị tôi li dị chồng. Công ty anh sắp mở chi nhánh ở thành phố Hồ Chí Minh và anh sẽ chuyển vào đó công tác. Anh muốn tôi đi cùng anh. Anh hứa sẽ thu xếp ổn thỏa và thuê một hộ lý riêng ngày ngày đến chăm sóc cho chồng tôi. Lời đề nghị bất ngờ ấy làm tôi chao đảo.
Tôi xin Doanh chút thời gian để suy nghĩ. Tôi thực sự muốn đi theo Doanh, muốn làm lại từ đầu, sống cuộc sống tự do, vui vẻ. Nhưng còn chồng tôi, người mà tôi từng rất yêu và có lẽ vẫn còn yêu. Chỉ có điều, tôi yêu hình ảnh khỏe khoắn, lãng tử của anh ngày xưa chứ không phải con người tật nguyền, khó chịu như bây giờ. Tôi đã cạn kiệt sức lực để tiếp tục ở bên nhưng rời bỏ anh thì quả thật ác độc quá.
Tôi phải làm thế nào bây giờ? Tôi không muốn chôn vùi tuổi xuân bên cạnh người chồng bệnh tật nhưng lại không đủ nhẫn tâm để bỏ mặc anh bơ vơ.
Theo VNE
Gái ế 29 tuổi: Lấy đại cho có tấm chồng
5 năm kể từ sau khi chia tay mối tình gắn bó suốt thời sinh viên, Tuyết gần như quên mất sự tồn tại của khái niệm tình yêu, thế rồi đùng một cái, Tuyết tuyên bố lấy chồng với một thái độ dửng dưng chưa từng thấy.
Sau bao lần hẹn hò, tôi cũng gặp được Tuyết - một người hoạt ngôn, xinh xắn, năng động và rất cá tính. Tuy nhiên, khi nhắc đến chuyện kết hôn sắp tới, sự bất cần, và "ý nghĩ thoáng" của cô gái 29 tuổi này bỗng khiến người viết phải giật mình.
Sau sự đổ vỡ của mối tình đầu tiên, Tuyết trở nên bất cần hơn.
Tuyết (quê Hải Phòng) hiện đang là nhân viên kinh doanh cho một công ty chuyên về ngành may mặc ở Hà Nội. Cách đây 5 năm, cả KTX nơi cô ở, không ai là không biết đến mối tình tuyệt đẹp của cô với chàng sinh viên trên cô 1 khóa.
Thế nhưng, cũng chính vì yêu nhiều, hứa hẹn nhiều nên khi bị người yêu phản bội, nỗi đau trong cô càng lớn khiến từ đó cho đến nay, dù đã 29 tuổi nhưng bạn bè không ai thấy cô yêu thêm một người đàn ông nào khác. Với cô, dường như cả thế giới, không còn một người đàn ông nào tốt, không còn một người đàn ông nào thật lòng. Tất cả chỉ là "một lũ đểu giả". Và hôn nhân chỉ là sự trói buộc của hai người... Vì thế, Tuyết không muốn lấy chồng.
Tin này đến tai bố mẹ Tuyết, cả gia đình lo lắng không yên. Họ ra sức "đốc thúc" Tuyết lấy chồng. Đến nỗi, Tuyết cảm thấy thấy sợ mỗi khi về quê. Bởi mỗi lần về quê là mỗi lần Tuyết muốn nổ tung đầu. Đằng này ba dò hỏi "Có thằng nào chưa? Năm nay có xong không?", đằng kia mẹ nói: "Có con lớn trong nhà như quả bom nổ chậm mà nổ được thì mừng chứ nó không nổ thì ê mặt gia đình". Còn 2 anh trai thì hùa vào trêu Tuyết là "bà cô", rồi thắc mắc, "Trông thì có đến nỗi nào mà sao lại không có đứa nào nó nhòm ngó?"...
"Tóm lại là, mỗi người một câu làm mình cảm thấy chán nản và áp lực vô cùng. Đã vậy, cứ mỗi lần thấy bạn bè vào chơi là y như rằng bố mẹ mình xúm vào hỏi xem đó có phải người yêu của mình không, rồi bao giờ cưới? Khiến mình nhiều lúc ức quá không chịu được cũng phải gắt lên và nói thẳng với bố mẹ rằng: "Đàn ông bây giờ, làm gì còn thằng nào tử tế mà lấy? Còn nếu bố mẹ thích thì con lấy cho bố mẹ một thằng rể là được chứ gì..." - Tuyết nói. Thế là từ đấy, bố mẹ Tuyết ở nhà càng sôi sục cho đến khi Tuyết quyết định lấy chồng.
Nhắc đến đám cưới chỉ còn 20 ngày nữa là diễn ra, Tuyết không hào hứng như bao cô gái khác mà chỉ thở dài: "Một lần, nghe mẹ gọi điện về quê có việc gấp, mình tức tốc về ngay, tưởng có chuyện gì to tát lắm, ai ngờ là chuyện xem mặt vớ vẩn. Tay đó tên Hoàn, hơn mình 10 tuổi, đi nước ngoài về được mấy năm rồi, gia đình cơ bản. Hiện tại, hắn ta có nhà cửa và công việc khá ổn định ở Hà Nội, lại đang muốn lấy vợ. Mình thì cũng đang "ế", nên thôi thì "có cung có cầu", mình cũng gật đầu đồng ý cho xong chuyện một tấm chồng.
Không ngờ, tin mình lấy chồng lại khiến bạn bè ngỡ ngàng và lo lắng cho mình đến thế. Ai cũng gọi hỏi, rồi đưa ra lời khuyên cho mình nhưng mình chỉ biết cười vì: Bố mẹ thì thích có thằng con rể, anh chị cũng thích tống "bà cô" này đi rồi, các bạn cũng thích tôi kiếm người "trao thân gửi phận thì chả lấy đi còn để đến bao giờ".
"Nếu có mình tôi, tôi chả cần lấy. Ở một mình cho khỏe chứ cái lũ đàn ông đa phần là hèn nhát, chỉ ham dục vọng và địa vị, sẵn sàng từ bỏ người yêu khi có bất cứ trở ngại nào thì lấy ai mà chẳng như nhau. Nên thôi thì... việc phải lấy cứ lấy, kiếm đứa con. Hợp thì chung sống đầu bạc răng long, còn không thì đường ai lấy đi, giải thoát cho nhau. Mình hoàn toàn thoải mái trong chuyện này" - Tuyết nói.
Có lẽ vì suy nghĩ như vậy cho nên, người ta mới thấy hiếm có một cô dâu nào như Tuyết, bởi chỉ còn vài ngày nữa là cưới mà cô vẫn "hồn nhiên" như không có chuyện gì xảy ra. Việc trọng đại của cuộc đời mà cô "bình chân như vại", phó mặc cho gia đình muốn làm gì thì làm.
Theo VNE
Tôi không thèm giữ trinh và cũng chẳng cần làm gái trinh tiết Tôi không thèm giữ trinh và từ chối làm gái trinh. Và tôi sẽ luôn sống một cách kiêu hãnh, ngẩng cao đầu thế này. 2 tháng trước, tôi đang quen một chàng đang trong giai đoạn tìm hiểu. Tình cờ một lần nghe chàng khuyên thằng bạn chí cốt của mình rằng: "Yêu loại con gái mất trinh đó để đổ vỏ...