Tôi đã bước qua một năm đầy đau thương…
Một năm không dài cũng không quá ngắn để ta có thể trải qua bao nhiều điều trong cuộc sống. Và đau thương là điều không thể thiếu trong mỗi tâm hồn con người….
12 tháng hay là 1 năm cũng chỉ là một khoảng thời gian trong chu kì sống của con người. Nó không quá dài để ta chờ đợi mỏi mòn và cũng không quá ngắn để trải nghiệm với mọi thứ xung quanh. Nhưng tùy thuộc vào mỗi con người, có người cho rằng để đi hết một năm có lẽ họ sẽ không chờ đợi nổi họ sẽ không đủ sức để với tới cái mốc năm mới. Nhưng có người lại nói một năm đối với họ như một cái chợp mắt nhanh đến nỗi chỉ bằng một nhịp tim của họ đập trong một tích tắc.
Còn đối với em, một người con gái trong hàng vạn người con gái trên trái đất này đang cảm thấy nhẹ nhõm khi em đã chạm chân tới ngày cuối cùng của năm. Cứ tưởng chừng như em sẽ dừng lại ở một nửa chặng đường nhưng không em đã cố gắng hết sức mình và dành về cho mình một thành quả xứng đáng cho bản thân.
Nỗi đau thì ai mà không có chỉ là tùy thuộc vào mức độ như thế nào mà thôi. Con người mà ai mà chẳng trải qua những đau thương. Có thể là hoàn cảnh gia đình, thiếu thốn vật chất hay tinh thần, không đạt được điều mà mình mông muốn, cưới một người không tốt, chia tay người yêu hay chỉ là một việc nhỏ nhặt như thú cưng của mình đi xa mà không nói trước.. Đó có bao nhiêu đau thương mà con người phải tự mình trải qua.
Video đang HOT
Đôi lúc em tự nghĩ ra những điều mà mình cũng phải trải qua như bao nhiêu người ngoài kia và cố gạt ra những suy nghĩ đáng sợ nhất. Tuy vậy có phải mọi điều mình cố gặt đi lại không thể xuất hiện trong cuộc sống của mình đâu. Nó cũng xảy ra không chỉ là một chuyện mà là tới tấp những chuyện mà em không tưởng và thân hình yếu ớt của em phải gồng lên để cố chịu những trận đòn tới tấp từ tâm hồn đó.
Có những ngày chỉ biết vùi mình vào học vào việc để quên để xóa để thanh thản rồi sao nó lại cứa thêm nó lại như chà muối vào vết thương làm đau làm rát hơn. Nhiều lúc em cũng muốn thả trôi tất cả muốn chìm vào biển đen nhưng rồi lại nghĩ còn bố còn mẹ còn chị còn bạn bè còn rất nhiều người xung quanh và động viện cố gắng nên rồi em lại tiếp tục bước. Lê những bước chân đầy nặng nhọc mệt mỏi qua từng ngày và rồi bây giờ em đã đạt được.
Giờ thì em đã nhìn thấy mặt trời ở ngày trước mắt thấy bao nhiều người đã mĩm cười với em. Cũng đã có thể thở phào nhẽ nhõm em không còn phải gồng mình chịu những đau khổ ấy nửa. Trải qua nhiều điều đã để lại cho em những lẻ sống những điều cần biết cần phải chịu cần phải nhường và nhất là những điều không cần quan tâm thì đừng cố suy nghĩ đừng cố ép bản thân mình đau khổ vì những chuyện không đáng để tâm.
Năm mới tới cũng là lúc em có thể tự tin bước ra khỏi cái xác khô bao bọc em một năm vừa qua. Cũng là lúc em cần yêu thương bản thân yêu thương những con người bên em yêu thương những cái xung quanh mình. Mong là những người bên em sẽ tràn đây vui vẻ và hạnh phúc và ngay cả những người xa lạ mà em chưa gặp chưa quên hay chưa nhìn thấy.
Những người đang đã và sẽ có những đau thương à! Rồi sẽ qua thôi nên hay cố gắng một tí nữa nhé!
Theo iblog
Khó xử và đắn đo khi vợ quỳ gối cầu xin hộ chồng cũ
Tôi ngưỡng mộ sự bao dung của em, nhưng em đang khiến tôi phát điên lên. Em vì chồng cũ muốn tôi hi sinh quyền lợi của mình so? Đó là chồng cũ, người đem lại cho em biết bao đau thương, cùng cực, vậy mà em lại muốn anh ta "trắng án" sau khi làm mất tài sản của tôi.
Tôi là một doanh nhân 50 tuổi, đã có một đời vợ. Vợ cả của tôi qua đời do bạo bệnh cách đây 8 năm. Chúng tôi có 2 con trai, hiện các cháu đều đang học đại học và lập nghiệp xa nhà. Thấy tôi ở một mình cô quạnh, buồn tẻ, các con ngỏ ý muốn tôi đi bước nữa để có người bầu bạn. Ban đầu tôi từ chối nhưng dần nghe lời các con có lý nên tôi cũng xuôi. Sau thời gian tìm kiếm và mối lái, tôi gặp người vợ hiện tại. Cô ấy mới 42 tuổi và cũng có 1 đời chồng nhưng không có con. Hiện vợ tôi đang là giảng viên của một trường cao đẳng trong thành phố. Do mải mê phấn đấu cho công việc, quá tuổi lập gia đình nên em đành nhắm mắt đưa chân theo sự mai mối của gia đình, chấp nhận làm lẽ một người đàn ông đã li dị vợ, nuôi 2 con gái. Nhưng cuộc sống hôn nhân của em không hạnh phúc, vì người chồng nát rượu, các con chồng không hòa đồng với em. Rồi khi em mang thai, chẳng may bị sẩy, dẫn đến không thể có con được nữa. Chán, mệt mỏi với cuộc sống rắc rối với gia đình nhà chồng, lại chịu sự hành hạ, đòn roi mỗi khi chồng say xỉn nên em đã làm đơn ly hôn. Em cũng như tôi, từng xác định sống cuộc sống độc thân đến cuối đời nhưng khi gặp nhau, cảm mến, chuyện trò hợp nên đồng ý về bầu bạn cùng nhau. Các con tôi, sau vài lần gặp em cũng yêu quý và chấp nhận em làm mẹ của mình.
Cuộc sống của chúng tôi không hoàn toàn là tình yêu mà đó là sự cảm mến, sự đồng điệu trong suy nghĩ, tư duy. Chúng tôi luôn tôn trọng công việc của nhau, chưa khi nào em tham gia vào công việc kinh doanh của tôi và tôi cũng vậy. Sống cùng nhau, chúng tôi có cảm giác thoải mái, trò chuyện như hai người bạn. Có lẽ vì sự thoải mái đó, khiến cả hai đều thấy yêu thương trân trọng cuộc sống gia đình. Xét về góc độ đảm đang thì em có thừa, mọi công việc gia đình em đều quán xuyến được hết, chu toàn chẳng kém gì vợ trước của tôi, nên kể cả họ hàng đằng vợ cũ cũng quý mến em. Tôi và các con đều thấy may mắn vì việc đó.
Em muốn tôi không truy cứu, cũng không bắt chồng cũ bồi thường thiệt hại
Chuyện chẳng có gì đáng phàn nàn nếu không có việc chồng cũ của em tình cờ xin làm bảo vệ cho công ty của tôi và gây thất thoát một số tài sản lớn. Anh ta vì nát rượu nên bị cơ quan cũ đuổi việc, rồi vì cuộc sống khó khăn anh ta đến cơ quan tôi xin làm bảo vệ. Vốn là người cùng quê nên tôi chấp nhận anh ta với cam kết sẽ tu chí làm ăn. Mọi việc tất cả chỉ là tình cờ, cả tôi, vợ và anh ta đều không biết có mối quan hệ gì với nhau. Cho đến một hôm, trong ca trực, do say xỉn nên không trông coi, xưởng bị trộm máy móc, vật liệu. Gây thất thoát cho công ty hàng trăm triệu. Ngoài việc phải bồi thường thiệt hại, theo đúng luật anh ta còn có thể bị truy tố trước pháp luật. Sau nhiều lần xin xỏ, nhờ vả không được, anh ta bèn đến nhà tôi xin miễn truy tố.
Khi tôi và anh ta đang trò chuyện thì vợ về. Nhìn thấy anh ta, túi đồ trên tay vợ bỗng rơi thõng, mặt vợ thất thần, làm tôi hoảng hốt. Vợ nói lí nhí không lên tiếng "sao anh lại đến nhà tôi?". Tôi nghe chưa kịp hiểu gì thì người đàn ông kia nói "hóa ra em bỏ tôi xong lấy được chồng giàu quá. May cho em". Khi đó tôi mới hiểu đó là chồng cũ của em, người đã hành hạ khiến cuộc đời em khốn khổ. Rồi ba người chúng tôi nói chuyện với nhau. Trái với suy nghĩ của tôi, em không những không thù hằn mà còn hỏi han về con anh ta rất tỉ mỉ. Trước khi ra về, anh ta không quên nhờ vả em nói giúp để tôi miễn truy tố cho anh ta.
Trong bữa cơm, em ngỏ ý hỏi tôi về sự việc của anh ta. Tôi kể lại thì em nói "vì em, xin anh đừng truy cứu trách nhiệm, cũng đừng bắt anh ta bồi thường gì. Vì gia đình anh ta rất khó khăn, con cái còn đang ăn học". Khi tôi nói, tôi không thể tha thứ cho anh ta, nhất là khi chính anh ta từng làm em đau khổ. Thì em quỳ xuống xin tôi bỏ qua mọi chuyện.Tôi một lần nữa lại ngạc nhiên bởi tôi nghĩ em chỉ xin tôi miễn truy cứu trách nhiệm hình sự, còn việc làm thất thoát tài sản phải bồi thường là điều dĩ nhiên. Đằng này, em muốn tôi bỏ qua như không có việc gì. Tôi nói cần thời gian suy nghĩ thì em nước mắt ngắn dài, buồn bã.
Tôi ngưỡng mộ sự bao dung của em, nhưng em đang khiến tôi phát điên lên. Em vì chồng cũ muốn tôi hi sinh quyền lợi của mình sao? Giá như đó là anh em, họ hàng của em thì tôi sẵn sàng. Còn đằng này, đó là chồng cũ, người đem lại cho em biết bao đau thương, cùng cực, vậy mà em lại muốn anh ta "trắng án" sau khi làm mất tài sản của tôi. Tôi không thể hiểu nổi, nếu là suy nghĩ thông thường của phụ nữ thì em phải căm hận, muốn tôi trừng trị anh ta thích đáng đằng này em lại cầu xin hộ anh ta. Có lẽ nào, em nặng tình với người đàn ông đó đến vậy? Tôi không thể chịu đựng nổi việc vợ mình vẫn còn vấn vương tình cũ. Càng nghĩ tôi càng không tìm ra lý do hợp lý cho việc vợ cầu xin hộ người đàn ông đó. Vì em tôi có thể miễn truy cứu trách nhiệm hình sự cho anh ta. Còn việc miễn đền bù thì tôi còn đắn đo rất nhiều. Nếu đồng ý thì tôi nghiễm nhiên mất một khoản tiền lớn, còn tôi từ chối thì sẽ làm vợ buồn, không hài lòng. Mà điều đó tôi lại không muốn chút nào. Mấy ngày trôi qua nhưng tôi vẫn chưa nghĩ sẽ giải quyết ra sao. Tôi không đành lòng khi vợ buồn lại càng không muốn bỏ qua dễ dàng cho người đàn ông đó. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Emdep
Để em kể anh nghe câu chuyện về một cô gái tuổi 25 Để em kể anh nghe câu chuyện về một cô gái tuôỉ 25 và những người đàn ông từng đi qua cuộc đời cô ấy nhé. Để một ngày nhìn lại, mong anh sẽ hiểu em hơ và đủ yêu thương để ôm trọn lấy những đau thương của cô ây, anh nhé! Thư gửi anh, người mà em sẽ gọi là chồng...