Tôi đã b.ỏ v.ợ lấy người thứ ba
Tôi không cổ xúy cho việc n.goại t.ình, cũng không đồng tình với những kẻ hai lòng, có vợ nhưng vẫn lăng nhăng với người đàn bà khác. Thế nhưng, cuối cùng, chính người như tôi lại làm điều đó, chấp nhận b.ỏ v.ợ để đến với người thứ ba. Nhưng các bạn đừng vội trách tôi, bởi không phải tôi bạc tình bạc nghĩa. Tôi đến với người ấy vì đó là tình yêu.
Tôi không phủ nhận tôi đã từng yêu vợ và cuộc hôn nhân của chúng tôi là kết quả của một tình yêu chân thành. 3 năm sống với nhau, chúng tôi không có điều tiếng gì quá đáng, cũng không bị ai chê trách. Nhưng chỉ có người trong cuộc như tôi mới thực sự hiểu, hôn nhân ấy chỉ là &’mái lạnh’, cuộc sống của tôi tẻ nhạt vô cùng.
Ngày ngày, vợ tôi chỉ biết đi làm, tối về chăm chút cho bữa cơm rồi lại rửa bát, lau rửa nhà cửa. Tối đến là vợ lên giường đi ngủ, mặc chồng làm gì thì làm. Có những khi muốn chia sẻ với vợ vài việc ở công ty, đang định nói thì vợ gạt đi, lăn ra ngủ. Vợ luôn cho rằng, việc đó là việc của chồng, chẳng liên quan tới vợ. Nghe rồi cũng chẳng giải quyết được gì, vì vợ đâu có hiểu công ty chồng.
Vợ chu toàn, phải nói là lúc nào cũng lo lắng cho bữa ăn của gia đình. 3 năm sống với nhau, có một đứa con nhỏ, thế là từ việc hơi quan tâm tới tôi, vợ lăn vào chăm con, bỏ bê mọi thứ, ngay cả chồng muốn gì, thích ăn gì, vợ cũng quên cả.
Ảnh minh họa
Cuối tuần, tôi muốn vợ đi công viên, đi ăn nhà hàng và đưa con cái đi dạo phố, vợ lại cau mày nói chồng không biết tiết kiệm, chỉ hoang phí chi tiêu lung tung. Nếu ăn ở hàng thì chi bằng ra chợ mua cho chồng món chồng mê là được. Nói như thế thì cả đời chỉ quanh quẩn trong nhà, con cái cũng không có sân chơi. Cuộc sống hai vợ chồng và đứa con chỉ bó hẹp trong gian nhà nhỏ, không có đam mê, không có sở thích cùng nhau.
Tính vợ tiết kiệm tôi hiểu thế nhưng, cứ tiết kiệm giống như ki bo thế thì thật là mệt. Nhiều lần góp ý nhưng vợ cứ chứng nào tật ấy. Có khi, cuối tuần, tôi muốn đưa bạn bè về ăn uống, vợ cũng không đồng ý. Vợ cho rằng tôi lãng phí không đâu, chơi nhiều chẳng được lợi lộc gì, chỉ làm tổn hao túi t.iền. Tôi nào có nghĩ tới việc mong lợi lộc gì từ ai, bạn bè đối đãi tốt với nhau là được.
Video đang HOT
Có năm Tết đến, về quê mừng t.uổi cháu chắt, vợ còn lôi tờ 2 nghìn ra mừng t.uổi mà mang tiếng mình cả năm về được đôi ba lần. Tôi không sĩ diện, nhưng người thành phố về cũng nên thể hiện một chút tấm lòng bằng vật chất cho các cháu. Nhưng với vợ, thế là quá đủ, trẻ con tiêu gì bằng t.iền. Có lúc tôi cũng thấy ái ngại.
Vợ chưa bao giờ quan tâm xem tôi đam mê cái gì, thích cái gì. Chỉ cần những thứ vợ không thích là không bao giờ tôi được dùng. Thế nên, sống trong gian nhà ấy mà mình giống như người sống nhờ. Tôi chán nản. Chỉ biết k.iếm t.iền, rồi lại dành dụm thì được gì. Con cái cũng không thể khôn ra được nếu bố mẹ chúng cứ thế.
Rồi tôi gặp người phụ nữ ấy. Cô ấy cùng cơ quan tôi, chưa có chồng con gì. Từ khi cô vào công ty, cô ấy đã mang tới cho cả văn phòng và cả tôi một luồng gió mới. Những câu nói khôi hài của cô ấy đủ để làm chúng tôi cười cả giờ đồng hồ. Không khí chẳng còn căng thẳng như trước nữa.
Chúng tôi hợp nhau. Cái bản tính thích vui đùa của tôi như gặp được người đồng cảm. Tôi và cô ấy thường xuyên đi ăn với nhau, đi trà đá này nọ cùng nhau. Lâu dần, chúng tôi nảy sinh tình cảm. Và thời gian gặp nhau nhiều khiến chúng tôi cảm thấy quấn quýt nhau hơn. Tình yêu nảy nở bao giờ tôi cũng không hay. Chỉ biết rằng, chúng tôi cứ thế yêu nhau và cho tới giờ đã được 1 năm rồi.
Tôi biết, dù thời gian ngắn nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy chán nản một điều gì từ cô ấy. Tôi phản bội vợ, nghĩ ngợi nhiều nhưng không thể thôi những cảm xúc yêu thương và vui vẻ khi gần người tình. Cô ấy cũng chấp nhận cứ yêu tôi như thế, cho tới ngày tôi đề cập tới việc b.ỏ v.ợ để cưới cô ấy.
Cô ấy thực sự sợ hãi và hốt hoảng, vì đó là điều mà cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới. Tôi thẳng thắn nói với vợ chuyện này, chịu búa rìu dư luận, chịu sự phỉ báng của người đời, chấp nhận lấy người vợ thứ hai. Vợ tôi đồng ý dù vô cùng cay đắng, nhưng cuộc sống cần tôn trọng nhau. Khi sống cùng nhau không có tình yêu và hạnh phúc thì nên giải thoát để cả hai không cùng khổ. Tôi đã làm như thế với vợ, dù thương con nhưng tôi hứa sẽ có trách nhiệm với con, mong con gái sẽ hiểu cho nỗi lòng của tôi.
Mấy năm nay tôi sống không phải là mình, như ngục tù bên người vợ chỉ biết tới t.iền khiến tôi ngột ngạt. Tôi đã cố gắng duy trì nhưng không thể. Tôi làm điều này, người ta sẽ cười tôi, c.hửi rủa tôi nhưng tôi tin, mình sẽ không hối hận.
Theo VNE
Gái 19 có nên lấy chồng 55?
Anh ấy đã 55 t.uổi còn em mới vừa tròn 19, liệu lấy anh ấy, em có hạnh phúc không?
Lúc này đây em thực sự cảm thấy rất băn khoăn và lo sợ. Em không biết mình nên quyết định như thế nào cho đúng với tình yêu của mình. Em còn quá trẻ, em rất yêu anh ấy nhưng lại sợ rằng sự chênh lệch quá lớn về t.uổi tác khiến chúng em khó mà hạnh phúc được. Em mới 19 t.uổi, liệu em có nên cưới người đàn ông mình yêu khi anh ấy đã 55 t.uổi hay không?
Em đang là sinh viên năm thứ 2. Em quen anh ấy rất tình cờ. Em đi làm thêm bằng việc gia sư. Anh ấy là bác họ của cô bé mà em đang dạy thêm. Nhiều lần tới em gặp anh ấy ở nhà của người đã thuê em kèm cặp cho em bé đó. Mặc dù đã 55 t.uổi nhưng nhìn anh ấy trẻ trung và phong độ lắm. Lúc đầu em không hề nghĩ anh lại nhiều t.uổi tới như vậy. Một vài lần dạy thêm về muộn, anh ngỏ ý đưa em về để tránh nguy hiểm và em đồng ý. Chúng em quen và thân nhau từ đó.
Quen nhau hơn 3 tháng thì em và anh chính thức yêu nhau. Em cũng không hiểu vì sao mình lại có tình cảm với một người thậm chí còn nhiều t.uổi hơn cả cha mình như vậy. Trước nay em cũng có rất nhiều người theo đuổi vì em cũng là một cô gái khá xinh xắn, ưa nhìn. Nhưng không hiểu vì sao em chẳng thể nào rung động với ai được cho tới khi gặp anh. Sự phong trần, từng trải và rất trân trọng phụ nữ của anh đã chinh phục được em một cách hoàn toàn. Em yêu anh ấy thật lòng mà không tính toán thiệt hơn điều gì.
Mặc dù hơn em hai mấy t.uổi nhưng ở bên anh ấy em cảm thấy hạnh phúc vô cùng (Ảnh minh họa)
Anh ấy đã từng có một đời vợ và hai người con. Cả hai người con đều đã có gia đình và ổn định. Giờ anh đang sống một mình vì vợ anh đã mất từ lâu. Sự cô độc của anh càng khiến em yêu thương anh nhiều hơn. Em muốn được ở bên anh, chăm sóc cho anh mọi điều như một người vợ. Anh ấy là người rất giỏi trong việc kinh doanh. Có lẽ chính điểm này là điều khiến em cảm phục và yêu anh nhiều hơn.
Em biết đây là một mối tình trái với lẽ thường vì em và anh cách nhau nhiều t.uổi quá. Nhưng con tim em không thể nào kìm nén nổi khi bên anh. Anh cũng rất yêu thương, chiều chuộng và lo lắng cho em mọi điều. Ở bên anh em cảm thấy an toàn chứ không phải như bên những người bạn bè đồng trang lứa khác. Em thích cảm giác an toàn và sự lãng mạn mà anh dành cho em. Em biết chúng em chênh lệch t.uổi tác nhưng tình yêu là sự hòa nhịp của trái tim. Anh tuy có hơn em nhiều t.uổi nhưng lại đồng điệu tâm hồn với em.
Chính vì yêu anh mà em đã trao cho anh sự trong trắng của mình. Em cảm thấy hạnh phúc và không hối tiếc gì về điều đó cả. Hiện giờ anh đang thuê cho em một căn hộ rất xinh xắn để em ở đó vì tình cảm của chúng em không tiện công khai nên anh thuê riêng ra như thế cho tiện. Em sống ở đó một mình và thi thoảng anh ghé qua thăm em, chúng em ở bên nhau như vợ chồng.
Em có nên cưới một người đáng t.uổi cha mình? (Ảnh minh họa)
Từ ngày yêu nhau tới giờ chúng em chưa từng công khai việc này. Em không dám cho bạn bè, người thân biết vì sợ bố mẹ em sẽ sốc khi biết tin này. Em sợ lắm. Còn anh nói rằng anh không muốn làm khó cho em. Chừng nào em chưa sẵn sàng anh sẽ giấu kín chuyện này. Mỗi khi đi ra đường cùng nhau, nhìn em khoác tay anh tình cảm, người mới quen anh thường hỏi: "Con gái anh đây à, cháu xinh quá!" khiến cả em và anh đều buồn lắm.
Chúng em hòa hợp về mọi thứ. Kể cả chuyện tế nhị chốn phòng the em cũng cảm thấy rất hài lòng. Anh là một người đàn ông thực thụ trong mọi lĩnh vực. Chính anh là người đã dạy cho em mọi điều. Ở bên anh em thấy mình hạnh phúc vô cùng.
Anh đề nghị cưới nhưng em chưa biết thế nào. Em không dám nói chuyện này cho bố mẹ biết. Em sợ mọi người không chấp nhận. Liệu em và anh ấy có thể hạnh phúc được hay không? Anh ấy nói rằng nếu em sợ bố mẹ không đồng ý, anh ấy sẽ đưa đi nơi khác sống. Chúng em sẽ tổ chức đám cưới ở đó, trở thành vợ chồng rồi thì dù bố mẹ em có chấp nhận hay không cũng không còn quan trọng nữa. Sau này rồi gia đình em cũng phải đồng ý thôi.
Liệu em có nên bỏ nhà để đi theo anh ấy không? Em và anh ấy có thể hạnh phúc không ạ?
Theo VNE
Yêu anh em phải tàn nhẫn tới cùng Tình yêu của em đủ lớn để nhận sự đau khổ riêng mình. Hãy để đắng cay đó mình em đón nhận. Màn đêm nơi này chỉ có một màu đen đặc quánh, không ánh đèn, không tiếng còi xe cộ, không những quá xá tấp nập, mọi thứ đều tĩnh lặng đến lạ thường. Không gian miền núi yên ắng về đêm...