Tôi đã bỏ về nhà mẹ đẻ ngay đêm tân hôn
Tôi không thể ngờ, tình yêu mấy năm của chúng tôi thật sự không bằng mấy đồng tiền trong phong bì cưới và vì nó mà chúng tôi đã bỏ về nhà mẹ đẻ ngay đêm tân hôn.
Nói ra thì thiên hạ cười vào mặt vợ chồng tôi nhưng đúng là không thể ngờ, tình yêu mấy năm của chúng tôi thật sự không bằng mấy đồng tiền trong phong bì cưới. Có phải khi yêu tất cả đều ngọt ngào mặn nồng nhưng động đến tiền bạc bắt đầu mới bộc lộ bản chất, lộ &’nguyên hình’.
Tôi, vốn không phải người chi ly trong chuyện tiền bạc. Từ ngày yêu anh, tôi cũng luôn là người chủ động chi trả tiền cho các bữa tiệc, các cuộc liên hoan hay kể cả hai đứa đi ăn cùng nhau. Đã yêu nhau và xác định lấy nhau nên tôi nghĩ, tiền của anh cũng là của tôi, có quan trọng gì mà phải tính toán. Sự tính toán về vật chất khiến tôi cảm thấy tình yêu không còn màu sắc của sự chân thành.
Tôi chỉ biết yêu anh, cũng đâu cần biết anh nghèo hay giàu, bố mẹ anh làm gì. Tôi mặc kệ những lời gièm pha bên ngoài nói anh là người chi li này nọ. Tôi nghĩ, đàn ông tiết kiệm được là tốt, sau này còn lo cho vợ con. Với lại, nhiều lúc thấy anh hay kêu hết tiền, tôi lại lo lắng, lại chu cấp cho anh. Một người con gái như tôi lẽ ra phải được người yêu galăng, cưng chiều. Đổi lại, tôi rất hay chiều anh và có lẽ tôi đã chiều hư anh rồi. Nên đến cả vật chất, anh cũng lợi dụng tôi ra trò mà tôi không hề nhận ra.
Ảnh minh họa
Nhưng, cho đến ngày chúng tôi lấy nhau và đúng hơn là trong đêm tân hôn, tôi và anh đã xảy ra một trận cãi vã lớn. Mẹ anh chính là người can thiệp và chửi mắng tôi khiến tôi không tài nào chịu được. Nghĩ đến viễn cảnh xa vời, phải chịu những lời nhiếc móc, sống không thoải mái trong nhà chồng là tôi ức nghẹn. Tôi nghĩ thầm, thà là đi hôm nay còn hơn để đến ngày sau.
Suy cho cùng cũng vì chuyện tiền phong bì mừng cưới. Tiền mừng của bạn bè tôi, tôi muốn giữ lại để biếu bố mẹ mình, vì gia đình tôi cũng làm cỗ bàn cho tôi, tôi chưa biếu được bố mẹ đồng nào. Thế mà, cả anh và mẹ anh đều khăng khăng không được. Mẹ anh còn tính toán là, bạn tôi cũng có mấy mâm về nhà anh ăn nên phải để lại tiền đó cho gia đình anh.
Video đang HOT
Thật ra, tôi chỉ muốn nói chuyện này với chồng vì nghĩ, bố mẹ chồng thế nào chả cho chúng tôi. Ai ngờ anh đi nói với mẹ anh. Mẹ chồng không những không cho con cái mà còn đòi lấy hết, và nhất định không chấp nhận tôi mang tiền biếu bố mẹ mình như thế. Nghĩ lại, thấy thật chán chồng. Không hiểu tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy. Tại sao anh lại nói với mẹ anh như thế. Tôi thất vọng về chồng vô cùng. Một người không tâm lý, chuyện đó mà cũng đi mách mẹ thì thử hỏi, còn chuyện gì anh không tâm sự với mẹ anh nữa.
Càng thấy nhà chồng như vậy, tôi càng điên lên. Tôi bảo chồng, thế thì vàng bạc tôi mang trả bố mẹ tôi hết. Bố mẹ tôi hoàn cảnh, đâu có nhiều tiền. Làm cỗ bàn cho con cái, giờ phải có đồng nào đó đưa bố mẹ. Còn nhà chồng, đã cưới được con dâu rồi còn đòi gì nữa. Bây giờ, mẹ tôi mất không con gái cho nhà người ta, đã đủ buồn lắm rồi. Con cái phải có trách nhiệm với bố mẹ. Tiền mừng của bạn anh, tôi cũng đâu cấm anh đưa cho mẹ anh.
Thế mà anh hùng hổ chửi bới tôi, nói tôi là loại không biết điều, sống mà không biết trước sau. Tôi thật sự thất vọng về chồng. Mẹ anh bênh con trai nên tới quát tháo, chửi bới tôi. Mẹ anh bảo “đã về nhà này thì phải theo phép nhà này, chứ không phải như ở nhà cô. Đừng lên mặt ở đây, không ai chấp nhận cái lối sống đó của cô đâu”.
Nghe mẹ anh nói vậy, tôi ức đến tận cổ. Nhưng tính tôi không chịu thua ai bao giờ. Nhà anh càng găng, tôi càng điên. Tôi nhất định phải làm theo ý mình bằng được. Vì anh đã không biết điều. “Ngày yêu nhau tôi cung phụng anh ra sao, anh lễ độ với bố mẹ tôi thế nào, bố mẹ tôi mới cho tôi cưới anh. Bây giờ anh thay trắng đổi đen, định cùng mẹ bắt nạt tôi, dạy bảo tôi sao. Còn lâu nhé”. Tôi nói như tát vào mặt anh.
Nói rồi, anh bực quá tát tôi mấy cái đau điếng, còn mẹ anh bảo tôi, &’không sống được thì về luôn đi’. Tôi bực quá, xách luôn túi đồ còn chưa kịp bỏ vào tủ, cầm tấm ảnh cưới đập tan tành. Tôi thề là sẽ không chấp nhận chuyện này. Hôm nay đã thế, sau này sống làm sao. Tôi quyết định từ bỏ chồng, bỏ về nhà mẹ đẻ ngay đêm tân hôn. Dù có thế nào, tôi cũng sẽ tự giải quyết việc này, chấp nhận tất cả. Thà là đau một lần còn hơn nhún nhường, nín nhịn để đau cả đời.
Theo Him
Bí mật của người vợ "ít nói"
Có lần trong bữa cơm tối, tôi còn trêu vợ rằng có vẻ vợ rất hợp cô con gái nhà hàng xóm. Vợ tôi giật mình đánh rơi cả đôi đũa.
Tôi không phải là một người đàn ông quân phiệt hay phong kiến gì. Tôi không yêu cầu bạn đời của mình phải "nguyên vẹn" khi đến với mình, nhưng tôi cần sự chung thủy tuyệt đối trong hôn nhân. Vì thế khi phát hiện ra bí mật vợ giấu suốt 9 năm nay, tôi vẫn chưa hết sốc.
Năm nay tôi 33 tuổi, vợ 30. Chúng tôi kết hôn đã 9 năm, cả hai đều làm công ăn lương, thu nhập ổn định, có nhà cửa đàng hoàng và một đứa con trai 7 tuổi. Khi vợ tôi mang thai con trai tôi được 36 tuần thì bị huyết áp tăng cao phải cấp cứu mổ lấy con nên tôi không dám để cô ấy mang thai nữa.
Hôn nhân, gia đình của chúng tôi diễn ra rất yên bình. Vợ tôi là một người hiền lành, ít nói, thậm chí từng bị họ hàng nhà tôi đánh giá là lầm lì. Cô ấy không có bạn thân, không thích tụ tập hội họp, không thích đi dạo phố mua sắm. Cuộc sống của cô ấy đơn điệu đến mức đáng thương. Vì thế, tôi rất thương và thường xuyên đưa vợ đi du lịch vào những dịp nghỉ lễ.
Cách đây hơn một năm, tôi chuyển công tác cách nhà rất xa. Vì thế tôi bàn với vợ mua nhà ở đó rồi cả gia đình cùng sống với nhau. Bởi tôi không muốn cô ấy sống với con lầm lũi một nơi, còn tôi ở một nơi suốt ngày nhung nhớ. Chúng tôi cho thuê căn hộ từng ở và mua một căn hộ nhỏ hơn gần nơi tôi làm việc. Vợ tôi cũng về đó xin làm công việc khác. Chuyển về mới biết, hàng xóm của chúng tôi là một cặp vợ chồng già có đứa con gái 10 tuổi. Nghe nói hai vợ chồng bị bệnh hiếm muộn, phải chạy chữa rất nhiều nơi, rất nhiều tiền mới sinh được cô con gái này.
Vì hai người đó rất nhiệt tình nên vợ chồng tôi cũng nhanh chóng hòa nhập với nơi ở mới và láng giềng mới. Tôi cũng không ngờ rằng vợ tôi lại rất quý cô bé hàng xóm. Cô ấy thường xuyên gọi con bé sang ăn cơm cùng, thậm chí mua rất nhiều đồ chơi, quần áo cho nó. Đây là lần đầu tiên tôi thấy vợ tôi cởi mở như thế với một người khác ngoài gia đình.
Con trai tôi cũng rất thích chơi với chị gái hàng xóm. Cả hai thường ngồi chơi ở trong nhà tôi hoặc nhà hàng xóm quên cả thời gian. Lúc nhìn thấy vợ ngồi buộc tóc cho con bé, không hiểu sao tôi cứ thấy bất an trong lòng. Bởi biểu cảm của cô ấy rất kỳ lạ. Cô ấy rất dịu dàng và hiền từ, con bé nói gì, vợ tôi cũng gật đầu đáp lại. Khác hẳn thái độ lạnh nhạt khi nói chuyện với con trai.
Có lần trong bữa cơm tối, tôi còn trêu vợ rằng có vẻ vợ rất hợp cô con gái nhà hàng xóm. Vợ tôi giật mình đánh rơi cả đôi đũa. Sau đó cô ấy cười nói đã từ lâu luôn mơ ước có một đứa con gái để tâm sự. Nên giờ thấy cô bé đó, đột nhiên vợ tôi dâng trào cảm xúc muốn yêu thương.
Tôi không mảy may nghi ngờ gì. Thậm chí, sống ở nơi mới được 1 năm, con bé đó còn quấy vợ tôi hơn cả bố mẹ đẻ. Có lần đi làm về, tôi thấy vợ đang ngồi tắm cho cháu. Sau đó vài ngày, tôi được cơ quan cử đi nước ngoài tham dự một cuộc hội nghị trong vòng một tuần. Tôi vội xin nghỉ một buổi để về đi làm hộ chiếu. Tôi lục tìm khắp nơi tìm sổ hộ khẩu. Vợ tôi là người cẩn thận nên giấy tờ quan trọng cô ấy cất rất kỹ. Đến khi tìm được sổ hộ khẩu ở trong két, tôi phát hiện có một tờ giấy nhỏ được gập gọn gàng ở dưới tấm vải phủ trong két. Lòng tôi đầy nghi ngờ nên đã mở ra xem.
Đó là một tờ xét nghiệm ADN được làm cách đây gần một năm. Tôi thật bàng hoàng khi biết tên hai người xét nghiệm là vợ tôi và cháu gái hàng xóm. Kết luận ghi rõ rành rành quan hệ con đẻ. Tôi gần như ngã ngồi xuống ghế. Từ lâu tôi đã có linh cảm kỳ lạ về mối quan hệ của vợ và đứa bé đó. Vợ tôi quả thật thân thiết với nó một cách không bình thường. Hóa ra cô ấy đã biết đó là con gái đẻ của mình.
Biết chuyện này, ngoài bàng hoàng đau đớn ra, tôi còn ghen tuông mãnh liệt. Tôi thật nghi ngờ gã đàn ông hàng xóm là người tình cũ của vợ tôi. Tôi ngồi im trên ghế, cố đè nén cảm xúc để chờ vợ về giải thích. Đến khi vợ tôi về, cô ấy nhìn thấy tôi cầm tờ giấy thì mặt cũng hốt hoảng. Con trai nhìn thấy bố giận dữ thì đòi sang hàng xóm chơi với chị gái. Cơn tức dâng lên, tôi quát nó vào phòng đóng cửa lại. Sau đó tôi chìa tờ giấy, bảo vợ giải thích.
Bí mật bị lộ tẩy nhưng vợ tôi không tìm cách lấp liếm, cô ấy đã lấy lại được vẻ bình thản thường ngày. Cô ấy ngồi xuống ghế đối diện và kể cho tôi biết câu chuyện buồn của cô ấy. Lúc đó cô ấy mới tốt nghiệp cấp 3, đang lận đận ôn thi đại học thì bị lừa gạt tình cảm. Cô ấy còn nhỏ tuổi, lại thiếu hiểu biết nên mang bầu. Gã bạn học đó biết chuyện liền vội vã vào thành phố làm ăn, cắt đứt liên lạc với cô ấy. Vợ tôi trượt đại học, dối nhà lên thành phố đi làm và ôn thi để thi lại.
Cô ấy xin vào làm ở một quán bún trong ngõ của một bà cụ già sống một mình. Bà cụ bảo vợ tôi cứ để mà đẻ, tuổi còn nhỏ mà phá thai thì nguy hiểm lắm. Bà cụ có một đứa con gái út lấy chồng xa nhiều năm mà không có con, đang muốn đi xin một đứa về nuôi. Vì thế, bà cụ động viên vợ tôi sinh con, sau đó sẽ cho tiền mà đi học tiếp.
Đẻ xong, vợ tôi chỉ được ôm con trong 3 ngày ở viện. 3 ngày này, bà cụ chăm sóc cô ấy rất cẩn thận, bà cụ bảo nhân lúc con gái chưa quen hơi mẹ, nên tách ra kẻo sau lại thương nhớ. Vợ tôi rất muốn được chăm con nhưng hoàn cảnh lúc đó khá khó khăn, cô ấy sợ không nuôi được con nên đành chấp nhận để bà cụ bế con đi.
Sau đó cô ấy được cho một khoản tiền đủ để chi trả tiền sinh hoạt và học phí cao đẳng nhưng không gặp lại con lần nào nữa. Cô ấy chỉ biết được tin tức về con thông qua bà cụ già. Hai năm sau, khi cô ấy còn chưa kịp tốt nghiệp cao đẳng thì bà cụ đã bất ngờ bán nhà chuyển đến sống với con cái khiến cô ấy bị mất liên lạc. Cô ấy có đi tìm con rất nhiều lần, hỏi thăm khắp nơi nhưng đều không ai biết. Trong thâm tâm cô ấy luôn cảm thấy tội lỗi với đứa con gái bị mẹ bỏ rơi từ khi lọt lòng.
May rằng trời thương tình, khi chuyển về đây sống, vợ tôi gặp bé gái này, nhìn thấy vết bớt trên thái dương của cô bé thì sinh lòng nghi ngờ nên lén lút lấy mẫu máu đi xét nghiệm.
Vậy là sau từng ấy năm xa cách, cô ấy đã được gặp lại con gái mình một cách đầy tình cờ như vậy. Vợ tôi quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ và mong tôi có thể chấp nhận để cô ấy được sống cạnh con gái mình như bây giờ. Tôi bàng hoàng đến mức không thể nghĩ ra cách giải quyết. Tôi cũng không biết mình nên đối xử với vợ như thế nào?
Theo Emdep
Bị chồng đánh, đuổi khỏi nhà vì "tội" nhuộm tóc Vừa về đến nhà, chưa kịp dựng xe tôi đã bị chồng tát cho lật mặt vì tội dám đi nhuộm tóc. Vừa chửi anh ta vừa nắm tóc kéo lê tôi ra khỏi cổng và tuyên bố chừng nào tóc trở lại màu đen mới được về nhà. Xin chào chuyên gia tâm lý! Tôi năm nay 24 tuổi và mới kết...