Tôi đã biến thành kẻ đồng tính khi xa vợ
Khi 29 tuổi, với mong ước đổi đời, tôi quyết định để người vợ trẻ và đứa con gái chưa đầy 1 tuổi ở nhà lên đường đi xuất khẩu lao động Hàn Quốc. Tôi không thể ngờ, chuyến đi ấy lại đưa tôi tới một ngã rẽ ngang trái, đớn đau.
Hình minh họa
Những ngày đầu nơi đất khách quê người, tôi như lạc vào một thế giới hoàn toàn xa lạ. Công việc nặng nhọc, sự bất đồng về lối sống, ngôn ngữ khiến tôi thấm thía nỗi nhọc nhằn của kẻ mưu sinh tha hương. Người duy nhất tôi có thể tâm sự, bầu bạn lúc ấy là Nam. Nam mới 21 tuổi, chưa có người yêu. Nam sang Hàn Quốc cùng đợt với tôi. Hai anh em ở chung một phòng trong khu trọ dành cho người lao động.
So với mức sống ở Hàn Quốc, đồng lương làm thuê của chúng tôi không thấm vào đâu. Để có tiền gửi về nhà, tôi cũng như Nam không dám tiêu gì ngoài những khoản phục vụ nhu cầu sống tối thiểu. Hết giờ làm, hai anh em chỉ biết quay về nhà trọ. Vì thế, chúng tôi có nhiều thời gian ở cạnh nhau. Tính tôi thoải mái, Nam thì ngoan ngoãn, hiền lành nên chúng tôi sống rất hòa thuận. Ở cùng Nam, tôi vơi bớt nỗi nhớ nhà và thấy được an ủi rất nhiều nơi đất khách.
Mùa đông ở Hàn Quốc dài và lạnh tái tê, có khi nhiệt độ xuống âm khiến cơ thể không có cảm giác ấm. Một hôm, Nam đề nghị: “Từ nay em chung chăn với anh cho đỡ rét được không?”. Tôi đồng ý, có Nam nằm bên tôi thấy ấm áp hơn. Có điều, thi thoảng Nam ôm tôi rất chặt, nhiều lúc còn quờ quạng làm tôi tỉnh giấc. Ban đầu, tôi cũng không bận tâm nhiều, tôi bật cười với ý nghĩ: “Cậu ấy đang mơ về cô gái nào chăng?”. Nhưng hành động ấy lặp lại nhiều lần và không biết từ lúc nào cơ thể tôi cũng đáp lại Nam một cách vô thức. Khi tỉnh giấc tôi vẫn phủ định hoàn toàn, tôi cho rằng tôi mộng du. Tôi nói với Nam: “Tất cả chỉ là giấc mơ sinh lý của một thằng đàn ông xa vợ lâu ngày”. Nam chỉ cười, bảo không sao hết. Nam vẫn muốn chung chăn với tôi.
Video đang HOT
Rồi một hôm, mấy anh em rủ nhau gặp mặt đồng hương. Tôi và Nam cùng tham gia và uống khá nhiều. Chúng tôi về nhà trọ khi chuếnh choáng hơi men. Trong cơn say, tôi và Nam đã làm cái điều tôi không thể tưởng tượng được trước đó. Tôi đã phản bội vợ và “đi quá giới hạn” với đàn ông. Khi tỉnh táo lại, tôi sợ hãi, ghê tởm chính mình. Nam thú nhận cậu ấy có vấn đề về giới tính, cậu ấy chưa thích con gái bao giờ. Khi ở cùng tôi, Nam đã không thể kìm chế được cảm xúc của mình, cậu ấy yêu tôi.
Nhưng tôi không thể chấp nhận điều này. Tôi vốn là một người đàn ông đích thực. Tôi đã có vợ con, tôi không muốn dấn thân vào mối quan hệ biến thái. Tôi xin lỗi Nam và dọn đồ đạc đi tìm chỗ ở khác.
Khi tới nơi ở mới, tôi lại thấy cô đơn, lạc lõng vô cùng. Rồi tôi ốm, tưởng không dậy nổi. Trong lúc buồn chán và bế tắc, tôi gọi cho Nam. Như có ma xui quỷ khiến, khi Nam xuất hiện, tôi đã đồng ý quay về căn phòng cũ.
Tính tới nay, tôi đã sống với Nam được hơn 2 năm. Tôi đã biến thành kẻ đồng tính thực thụ. Tôi yêu cậu ấy. Tôi không còn hứng thú với phụ nữ. Tôi biết mình đã sai nhưng không thể dừng lại. Mỗi khi nghĩ về vợ con, cảm giác tội lỗi trong tôi lại dâng đầy.
Hợp đồng lao động 3 năm tại Hàn Quốc sắp hết hạn, tôi vô cùng sợ hãi khi nghĩ đến ngày về. Tôi chưa biết phải đối mặt với thực tại thế nào khi trở lại Việt Nam. Tôi đã không còn là tôi của ngày xưa nữa. Tôi rối trí khi nghĩ đến bố mẹ, vợ con và Nam. Càng suy nghĩ tôi thấy càng bế tắc. Xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên!
Theo Dân Việt
Chỉ vì tôi mà vợ hiền thục bỗng biến thành "hổ dữ"
Tôi thật không ngờ có ngày người vợ hiền thục nết na của mình lại dám vùng lên như 'hổ dữ'...
Tôi đã từng nghĩ, người vợ hiền thục của mình sẽ sống cả đời bình lặng, nhu mì và lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ nghe lời chồng. Trong mắt tôi, cô ấy là người vợ hiền nết na, yêu thương chồng con và không bao giờ cãi lời chồng. Dù tôi có đi đâu, làm gì, chỉ một câu nói hay một cuộc điện thoại, cô ấy cũng vâng vâng dạ dạ nghe lời. Lắm lúc đi nhâu về khuya, thấy vợ còn ngồi đợi mình cơm nước, tôi lại thấy có tội với vợ. Nhưng khổ, vì vợ quá hiền nên dù có chút động lòng thì lần sau vẫn tiếp tục phát huy.
Tôi cứ đi chơi tối ngày, mặc vợ ở nhà cơm nước. Có hôm liên hoan, không báo trước với vợ còn hẹn vợ về nhà ăn cơm. Nhưng đùng một cái, tôi lại thay đổi quyết định. Vậy mà vợ chẳng giận gì. Nghĩ cũng thương vợ nhưng vì cô ấy không bao giờ phàn nàn, chấp nhận ăn cơm một mình, tôi lại thấy thế là vui, là hài lòng.
Ai cũng khen vợ tôi hiền. Chưa bao giờ vợ chồng to tiếng, quát nạt, khó chịu với nhau. Dù tôi có to tiếng quat tháo thì cô ấy cũng nhẹ nhàng nói. Nhiều khi thấy cuộc sống vợ chồng cứ bình lặng như vậy, chẳng có mấy thăng trầm mà tôi phát ngán. Cuộc sống vợ chồng, người ta nói rồi, không có ghen tuông, giận hờn thì không có nhiều niềm vui, cũng không gắn bó. Phải ghen phải giận thì tình cảm vợ chồng mới gắn bó, yêu thương.
Ra ngoài, vợ thường chỉ ngồi ăn chứ ít nói. Ai hỏi gì thì nói, có lúc chỉ cười. Tôi bảo vợ phải mạnh dạn lên thì cô ấy bảo &'có quen ai đâu mà nói, nói nhiều người ta lại bảo mình vô duyên'. Thật ra,vợ hiền nhưng cũng có nhiều người nói cô ấy chậm mồm, chậm miệng. Tôi cho đó là điều không hài lòng từ vợ. Tôi chỉ muốn một người vợ nhanh nhẹn, ăn nói hoạt bát thì thiên hạ mới ngợi khen.
Ấy vậy mà, nhiều lần góp ý rồi, vợ vẫn chứng nào tật ấy. Vì vậy nên tôi chán. Tôi bị những cô gái nhanh nhẹn, thông minh kia hút hồn. Lâu dần thành quen, lại thấy vợ hiền, nên tôi đã ngoại tình . Người đàn ông ngoại tình lén lút thường hay sợ vợ phát hiện. Tôi cũng sợ nhưng nỗi sợ ấy rất ít, vì nghĩ vợ hiền nên tôi vẫn cứ làm ngơ mọi chuyện.
Hơn 1 năm trời tôi sống trong mối quan hệ bất chính. Cho đến một ngày, tôi nhận ra, mình đã quá lún sâu vào mối quan hệ này. Và cũng chính ngày đó, vợ tôi biết tôi ngoại tình. Khi cô ấy hỏi &'anh đã ngoại tình lâu chưa?', tôi ớ người. Tại sao vợ lại biết chuyện này. Nhưng vì thái độ của cô ấy khá bình tĩnh nên tôi cũng nhanh nhẹn trả lời &'lâu rồi, được hơn 1 năm, sao em biết?'. Giọng nói của tôi có vẻ khiến cô ấy bực tức. Cô ấy cố tiết chế &'vậy thì dừng lại được rồi đó, quá lâu rồi...'.
Tôi không nói gì, vì tôi nghĩ, vợ nói vậy thôi chứ việc của tôi là lén lút làm sao cho cô ấy không biết, tôi vẫn tiếp tục mối quan hệ này.
Nhưng có vẻ như tôi đã thử thách sự bao dung của vợ và khiến cô ấy vùng lên. Một ngày nọ, khi tôi đang tay trong tay với người tình trong quán cà phê. Cô ấy hùng hổ lao vào, tát tới tấp người tình của tôi, rồi lao vào tát tôi như trời giáng. Cô ấy bảo &'hai người yêu nhau hả, yêu nhau lắm sao, yêu nhau tới mức quên về nhà ăn cơm, quên về nhà chơi với con. Vậy thì lấy nhau đi, viết đơn ly hôn đi, tôi kí. Khi nào anh là kẻ tự do, anh có thể danh chính ngôn thuận lấy ả đàn bà này. Còn bây giờ, anh còn là chồng tôi thì tôi cấm anh lăng nhăng. Tôi cấm cô léng phéng tới chồng tôi nếu không muốn cái mặt xinh đẹp này bị hủy hoại'.
Cô ấy vừa nói vừa trừng mắt, chỉ tay vào mặt tôi và côi nhân tình. Tôi choáng váng, run rẩy. Vì người đàn bà trước mặt tôi đây như con hổ dữ chứ không phải cô vợ hiền thục ngày nào. Tôi thật không ngờ, sau bộ mặt hiền thục ấy lại là một khuôn mặt như lúc này. Tôi không tin vợ tôi có thể làm ra chuyện này. Nhưng sự thật đã rành rành trước mặt.
Tôi hốt quá, vội đứng dậy lôi vợ ra về và nói xin lỗi cô ấy, vì có quá nhiều người nhìn chúng tôi. Còn cô bồ đứng trơ ra đó, tôi cũng mặc kệ...
Sau vụ ấy, tôi phải quỵ lụy, xin lỗi vợ vì tờ đơn ly hôn lúc nào cô ấy cũng để trong ngăn bàn, chỉ cần tôi kí là xong thôi. Nhưng tôi thật lòng không muốn li hôn. Giờ li hôn tôi cũng đâu có ý định lấy ai. Tôi đâu có yêu cô bồ kia, chỉ là chơi bời chút xíu. Còn vợ con tôi mới là mối quan tâm của tôi. Tôi đã phải cầu xin vợ tha thứ, lần đầu tiên sau bao năm làm vợ chồng, tôi phải khiếp sợ vì cách hành xử của vợ. Vậy mà bao lâu nay tôi vẫn nghĩ cô ấy hiền thục, nết na. Ai ngờ... Đúng là đàn bà, họ chỉ thành hổ dữ khi người đàn ông phản bội họ và khi đó thì, họ có thể làm bất cứ điều gì chúng ta cũng không thể lường trước được. Nên, đàn ông, đừng dại mà đùa với đàn bà, cũng đừng thử thách sự kiên nhẫn, vị tha của họ...
Theo Khám phá
Tôi và chị vợ vẫn lén lút gặp nhau hàng ngày Tôi và chị vợ đã vượt qua giới hạn chị em. Tôi không muốn xa vợ con tôi và cũng không muốn chấm dứt quan hệ với chị vợ vì tôi thấy sung sướng khi ở bên chị ấy. Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê yên tĩnh. Tôi là con thứ trong gia đình nhưng may mắn hơn các anh...