Tôi đã bị đàn ông lợi dụng thân xác
Tôi tật nguyền do bị tiêm nhầm thuốc từ bé nên bây giờ, không ai muốn chơi với tôi. Họ chỉ coi tôi như món đồ chơi.
ảnh minh họa
Tôi là một cô gái xinh đẹp, có học thức, vui tính, chung tình nhưng tại sao chưa từng gặp một người đàn ông tử tế và thật lòng. Phải chăng chỉ vì tôi là một cô gái không bình thường? Khi tôi sinh ra, cuộc sống gắn liền với bệnh viện, hết bệnh viện này đến bệnh viện khác. Chỉ vì cái răng nanh mọc trong miệng gây đau đớn và sốt cao cho một đứa trẻ sơ sinh mà không một bác sĩ nào ở bệnh viện tôi từng trú ngụ biết. Và kết quả là tôi bị một vị bác sĩ ở bệnh viện huyện, cũng là người làng tôi, là họ hàng với bác ruột tôi tiêm nhầm thuốc. Những mũi tiêm chữa bệnh não chết người vào hai đầu gối. Chúng đã huỷ hoại cuộc sống của một cô gái 24 tuổi đầy ước mơ.
Khi nghe bố tôi nói với những người hỏi thăm về tôi, có một câu mà tôi không bao giờ quên. Vị bác sĩ tiêm nhầm thuốc cho tôi bảo: “Con ông sắp chết đến nơi rồi còn cho thở máy làm gì nữa”. Mỗi lần nghĩ lại câu nói đó như những nhát dao đâm xuyên vào thân thể tôi. Sự sống mong manh của tôi được giữ lại khi bác tôi xin chuyển viện cho tôi. Tôi được bố mẹ đưa đến bệnh viện Bạch Mai. Ở đây, khi khám tổng quát, bác sĩ đã tìm ra nguyên nhân và tôi được xuất viện ngay sau đó khi nhổ những chiếc răng đó đi.
Bốn tuổi, tôi mới biết đi với những bước chân xiêu vẹo và tập tễnh. Tôi được bố mẹ đưa đi chữa trị khắp nơi, các đồ đạc trong nhà lần lượt bị bán đi để lấy tiền chữa bệnh cho tôi. Tôi được mẹ đưa đi châm cứu từ lúc vài tháng tuổi đến khi học hết cấp ba. Những sự ảnh hưởng của thuốc bị tiêm nhầm quá lớn, chỉ bộ não của tôi may mắn không bị ảnh hưởng còn tứ chi thì… Chúng yếu ớt và đau nhức mỗi khi thời tiết thay đổi.
Hồi còn là học sinh, tôi thường bị bọn trẻ con trêu là “Con què, con thọt”. Tôi buồn lắm nhưng cố gắng không để ý đến những lời nói xuyên tim đó. Ở trường, tôi không có bạn, lúc nào cũng lủi thủi một mình. Không ai muốn chơi với tôi. Khi họ lấy chồng, lấy vợ cũng không mời tôi. Ngay cả khi nhà tôi cách nhà họ vài chục mét. Tôi từng nghĩ chắc khi tôi lấy chồng, tôi cũng không mời một ai bởi đâu có ai coi tôi là một người bạn, không ai muốn đi cùng khi gặp tôi trên đường.
Tôi thi đỗ đại học và ra trường, là một kỹ sư tin học nhưng tôi không thể tìm được một công việc bởi không nơi nào muốn nhận một cô gái tật nguyền làm việc cho họ. Hiện tại, tôi chấp nhận làm một công nhân trong công ty anh trai tôi đang làm việc. Với sự quen biết và chức vụ của anh, tôi được làm một công việc nhẹ nhàng nhất, dễ dàng nhất mà tôi có thể làm được. “Kỹ sư đi làm công nhân”, mỗi khi nghĩ đến điều đó, tôi lại thấy buồn nhưng vẫn cố vui vẻ. Với mọi người, tôi luôn là người vui tính, luôn tươi cười. Tôi sẵn sàng biến thành con ngốc trêu chọc họ chỉ để được nhìn thấy họ cười. Nhưng khi một mình, tôi sống nội tâm, suy nghĩ rất nhiều buồn và khóc mỗi khi nghĩ về mình.
Tôi từng bị phẫu thuật nhầm vì chẩn đoán sai của các bệnh viện, kể cả bệnh viện lớn trên Hà Nội. Không hề có một khối u nào như lời các bác sĩ nói trong người tôi nhưng tôi vẫn bị đau đớn bởi cuộc đại phẫu. Lần đó để lại vết sẹo lớn trên cơ thể tôi. Từ khi tôi vào viện đến khi khỏi bệnh, không một người bạn nào đến thăm tôi hay chỉ đơn giản là gọi điện, gửi tin nhắn hỏi thăm, dù tôi luôn coi họ là bạn thân. Tôi luôn sống trong cô độc, trong nỗi cô đơn.
Tôi luôn bị lợi dụng và hãm hại bởi những người đàn ông mà tôi quen biết. Họ chỉ coi tôi là một món đồ chơi giúp họ thoả mãn về thể xác, không một ai coi tôi là bạn, hay muốn nghĩ chuyện tương lai của tôi. Cái họ cần là thể xác của tôi mà thôi. Tôi ghê sợ những người có ham muốn tầm thường đó. Tôi không biết người đàn ông nào đủ can đảm vượt qua tất cả để ở bên tôi suốt đời, ngay cả một người lớn tuổi sợ ế vợ.
Tôi muốn được là một cô gái bình thường. Tôi không muốn bị coi là người đặc biệt, luôn bị mọi ánh mắt chú ý mỗi khi nhìn thấy tôi. Tôi muốn đi chữa chân, kéo dài một chân, ít nhất là để cho đôi chân bằng nhau, không bị bên dài bên ngắn như thế này. Nhưng tôi biết, gia đình tôi không có đủ kinh phí chữa trị kéo dài hơn một năm. Và tôi phải chấp nhận điều đó. Tôi chỉ mong có một người bạn đời yêu thương tôi thật lòng, một người hiểu và đồng cảm với tôi. Nhưng tại sao đàn ông chỉ muốn lợi dụng tôi, tại sao tôi chưa từng gặp một người tử tế?
Theo VNE