Tôi đã bật khóc nức nở khi nhận món quà sinh nhật của chồng
Khi anh đeo chiếc nhẫn cưới vào tay tôi, cả thế giới trong tôi như chìm trong hạnh phúc.
Tôi sinh ra không được may mắn như mọi người, tôi bị hở hàm ếch. Nhưng nhà tôi nghèo nên mãi đến 4 tuổi tôi mới được phẫu thuật. Vì thế mà trên mặt tôi có một vết sẹo xấu xí và khuôn miệng cũng không được bình thường như bao người. Tôi từng rất tự ti về khuôn mặt mình.
Tôi cũng không học đại học như bạn bè mà nghỉ học đi làm công nhân xưởng dệt trong thành phố. Tôi ở trọ, một tháng về quê thăm bố mẹ và các em một lần. Tiền làm được, tôi để dành cho các em ăn học vì không muốn chúng khổ như mình.
Mãi đến khi gặp anh, tôi mới biết yêu là thế nào. Anh hơn tôi 5 tuổi, là kĩ sư cơ khí trong công ty nên chúng tôi thường có cơ hội gặp nhau. Ban đầu là những câu hỏi xã giao, sau là những cuộc cà phê trò chuyện, chúng tôi yêu nhau một cách tự nhiên mà chẳng có hoa, quà hay lời tỏ tình.
Mãi đến khi gặp anh, tôi mới biết yêu là thế nào. (Ảnh minh họa)
Đến khi tôi thấy cơ thể mình có sự thay đổi thì tôi đã có thai 2 tháng. Vừa lo sợ, vừa hoảng hốt, tôi báo tin cho anh. Đáp lại, anh bình tình đưa tôi đi siêu âm, khám tổng quát để đảm bảo đứa trẻ vẫn khỏe mạnh. Ngay chiều hôm đó, anh đưa tôi về nhà anh.
Quả đúng như tôi dự đoán, nhà anh không đồng ý tôi. Mẹ anh còn cứng rắn bảo tôi nên phá thai vì sợ đứa bé cũng bị hở hàm ếch di truyền từ tôi. Thế nhưng, anh vẫn cương quyết bảo sẽ cưới tôi, bây giờ không được thì sau này sẽ được, nhất định anh không bỏ rơi tôi.
Mẹ anh khóc lóc mắng chửi anh nông cạn, bất hiếu khi phản đối bố mẹ mà lấy một người con gái như tôi. Nhìn cảnh nhà anh lộn xộn vì mình, tôi khóc bỏ ra ngoài định bụng sẽ gọi xe ôm về lại nhà trọ. Nào ngờ, anh chạy theo tôi, bảo sẽ ra ở riêng với tôi cho đến khi bố mẹ anh đồng ý tôi thì thôi.
Đêm đó, chúng tôi đưa nhau ra bờ kè con sông thành phố, ngắm đèn rồi tự đeo hai chiếc nhẫn bạc vào tay nhau. Anh ôm tôi, nói rằng anh nhất định sẽ mua được nhẫn vàng, có khắc tên hai đứa và tổ chức đám cưới cho tôi. Tôi cười, với tôi như vậy là đủ. Ít ra, anh vẫn yêu thương, vẫn lo lắng, quan tâm tôi.
Video đang HOT
Vì không nhờ được nhà nội lẫn ngoại nên vợ chồng tôi phải làm việc tăng ca liên tục để đủ tiền sinh con. Có lẽ do quá mệt mỏi, áp lực nên tôi sinh non ở tháng thứ 8. Khi đứa bé ra đời, điều đầu tiên tôi hỏi y tá là con có bị dị tật gì không? Lúc họ đáp không, đứa bé bình thường, nước mắt tôi cứ trào ra mãi.
Mở hộp quà, nước mắt tôi nhòe đi, là một đôi nhẫn cưới vàng có khắc tên hai chúng tôi lồng vào nhau. (Ảnh minh họa)
Cuộc sống của chúng tôi rất chật vật. Tôi nghỉ làm, con lại ốm đau liên tục nên mọi gánh nặng đổ dồn lên vai anh. Lắm lúc thấy anh làm tới 2 giờ sáng mới về, tôi xót xa quặn lòng. Ông bà nội cháu thỉnh thoảng cũng đến thăm cháu và cho vài lon sữa. Cũng may đứa bé không bị dị tật, lại giống chồng tôi như đúc nên tôi mới bình yên mỗi khi họ đến.
Hiện giờ con tôi đã được 2 tuổi. Tôi cũng đi làm lại nên kinh tế dễ thở hơn một chút. Dù vậy, tôi vẫn không bao giờ dám mơ đến một đám cưới với cặp nhẫn vàng khắc tên hai đứa như lời anh từng hứa. Bởi với tôi, chỉ cần anh và con khỏe mạnh là tôi hạnh phúc rồi.
Cả tháng nay, chồng tôi liên tục làm tăng ca. Thậm chí anh còn nhận luôn cả phần việc của người khác khi họ nhờ để kiếm thêm tiền. Thấy anh ốm o, tôi xót xa bảo anh nghỉ làm bớt nhưng anh không chịu.
Cho đến tối qua, tôi mới biết lý do anh cày ngày cày đêm như thế. Tối qua là sinh nhật 28 tuổi của tôi. Khi tôi làm về, anh bảo tôi thay quần áo, anh đưa đến nơi này quan trọng lắm. Hóa ra, anh đưa mẹ con tôi đến bờ kè 2 năm trước chúng tôi đã ngồi. Ngoài bánh kem, anh đưa cho tôi thêm một hộp quà nhỏ. Mở hộp quà, nước mắt tôi nhòe đi, là một đôi nhẫn cưới vàng có khắc tên hai chúng tôi lồng vào nhau.
Khi anh đeo nhẫn vào tay tôi, cả thế giới trong tôi chìm trong hạnh phúc. Anh ôm lấy tôi và con thủ thỉ: “Đợi anh thêm vài năm nữa, anh cố mua được căn nhà cho hai mẹ con ở thoải mái rồi mình tổ chức đám cưới nhé em”. Tôi gật đầu. Tôi chẳng mong đám cưới gì cả, tôi chỉ mong anh mãi yêu tôi như bây giờ thôi. Cuối cùng, người khiếm khuyết như tôi cũng tìm được bến đỗ bình an nhất cuộc đời mình rồi.
Theo Afamily
NHẬT KÝ LẤY CHỒNG của cô nàng tuổi 22 "ăn chưa no, lo chưa tới": Lời cầu hôn mộng mơ và cú "vỡ mật" đầu đời
Tuổi 22 vẫn tràn đầy mộng mơ, vậy mà vừa kết thúc 4 năm Đại học, nàng lên xe hoa về nhà chồng. Trong tâm trí, nàng đâu nghĩ mình đi lấy chồng vì mọi thứ vẫn đang toàn màu hồng...
Lấy chồng trong tư tưởng của nàng là một trải nghiệm hoàn toàn "tuyệt vời". Nàng không bao giờ nghĩ, đó là một trải nghiệm đủ mọi cung bậc hỉ nộ ái ố lần lượt được nếm trải.
Vì thế, nàng gật đầu cái rụp khi người yêu lâu năm run rẩy ngỏ lời: "Làm vợ anh nhé!". Lời cầu hôn diễn ra ngay ở... trên giường, khi hai đứa đang nằm ôm nhau bình yên, chẳng có hoa, nến, nhẫn hay hành động chàng quỳ xuống cầu hôn lãng mạn như trong phim Hàn.
Nàng háo hức đi chụp ảnh cưới. Thấy nàng thông báo cưới, bạn bè ố á, hỏi nàng "Vỡ kế hoạch hả?". Nàng ráo hoảnh: "Không! Thích thì cưới thôi!".
Nàng nghĩ, lấy chồng không phải là "bỏ cuộc chơi mà có thêm một người chơi cùng", nên nàng hào hứng lấy chồng mà không cần suy nghĩ.
Từ lúc chuẩn bị cưới cho đến khi lễ cưới diễn ra chỉ vỏn vẹn hai tháng. Mẹ nàng thì cuống cuồng, nàng vẫn thảnh thơi, hồn nhiên ăn no ngủ kỹ như không có chuyện gì xảy ra.
Ngày cưới trôi qua vèo vèo như một bữa fastfood mà nàng vẫn không hiểu hương vị của nó là gì. Đến tận đêm tân hôn, nàng vẫn không tin là mình đã chính thức "có chồng". Nhìn ngón tay áp út của chồng lấp lánh chiếc nhẫn cưới, nàng cứ thấy "là lạ", "sao sao".
Mấy ngày trăng mật cũng trôi đi như một cơn gió. Hôm trước còn ngất ngây trên xe từ Sa Pa về Hà Nội thì hôm sau nàng đã phải đi làm. Chồng đèo nàng đi làm, hứa như đinh đóng cột: "Chiều lúc nào về gọi anh đón nhé!". Vậy mà nào ngờ, chồng về nhà đi ăn giỗ và... say mèm. Trong cơn say, chồng nàng vẫn lồng lên đòi đi đón vợ. Đến nỗi mẹ nàng sợ quá, phải gọi điện bảo nàng nhắn chồn:g "Em đi taxi về rồi, anh khỏi đón".
Nàng về đến nhà, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là cái mặt đầy vết xước của chồng. Chẳng phải con mèo hay con bồ nào cào chồng nàng cả, mà là trong cơn say, chồng nàng ngoe nguẩy, đập mặt vào cánh tủ.
Chồng nàng say, lảm nhảm đủ thứ, kể cho nàng mọi chuyện bằng cái giọng lè nhè. Sau khi kể xong, chồng "tua" lại một tràng từ đầu ngần ấy câu chuyện, không sai một chữ. Nhìn chồng say, nàng ức quá, đạp cho chồng một phát và bảo: "Nếu phải cái đò nát thì đẩy đi luôn rồi!".
Đêm đó, vợ chồng nàng ngủ lại nhà ngoại. Nàng hối hận. Hôm sau, nàng bảo chồng là: "Đồ đểu! Sao em lại đồng ý cưới anh?". Chồng nàng cười phe phé: "Đểu thì cũng lấy làm chồng rồi!".
Nàng vẫn mơ hồ, không hiểu lấy chồng là gì nhỉ?
Chỉ cho đến khi kết thúc tuần trăng mật, nàng đi làm, đường về không được rẽ về nhà mẹ đẻ nữa, mới giật bắn cả mình.
Lấy chồng là sau ngày cưới, nàng phải về nhà chồng mỗi ngày, thay đổi hoàn toàn nơi ăn chốn ở, chứ không phải là về ngôi nhà nàng gắn bó hơn hai mươi năm nay.
Lấy chồng là phải nấu cơm cho chồng và nhà chồng ăn. Nhưng khốn nỗi, nàng mới 22 tuổi. Ngày đầu tiên về nhà chồng, nàng ngủ lăn lóc đến tận... 8h30 sáng mới mò dậy. Nàng cũng "nể mình" thật khi dám ngủ trong "thời bom đạn" đó.
Nàng lấy chồng cũng là thời điểm gần Tết. Mấy ngày Tết, nàng vẫn ngủ tít. Đến khi bố chồng gọi nàng mới biết đường dậy. Khi đó, cả nhà chồng đã dậy và mâm cơm cúng đã được bố chồng nàng làm gần xong. Hình như sau Tết, nàng có thêm biệt danh "dâu lười".
Nàng chả quan tâm lắm! Mấy đứa bạn, đứa nào cũng hồ hởi hỏi: "Tết nhất dâu mới thế nào?". Các chị cùng văn phòng cũng nghĩ: "Tết đầu tiên làm dâu phải hoành tráng lắm". Ai dè nghe xong "sự tích" của nàng, ai cũng phải trố mắt lên: "Con này được!". Các chị thì xuýt xoa "Sướng thế!". Còn nàng thì chưng hửng, chả biết sướng hay do nàng chủ trương "hiện nguyên hình" nữa?
Nàng nghĩ nàng không phải là con mèo trong truyện ngắn "Cái Tết của mèo con" học hồi lớp 7. Nàng không muốn ngay từ hiệp đầu, nàng phải mạnh mẽ trước đám chổi xể, nồi đồng, cối đá. Dù nàng cảm thấy lạc lõng, nhớ nhà vô cùng...
Theo Emdep
Xin lỗi! Cô không bằng vợ tôi Bữa tối. Chàng trai và cô gái ngồi đối diện nhau.- Cô gái vê cốc rượu trong tay và nói với chàng trai: "Em yêu anh". - Chàng trai xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên tay mình và nói: "Anh có vợ rồi". - "Em không quan tâm, em chỉ cần biết tình cảm của anh. Anh có yêu em không?" Chàng trai...