Tôi cưới chị dâu tặng một cái gối làm của hồi môn, khi giặt gối tôi đã khóc sưng mắt…
Tuổi thơ của tôi phải trải qua hết bi kịch này đến bi kịch khác, nhưng cũng chính điều đó đã giúp tôi trưởng thành và vững vàng hơn trong cuộc sống.
Cha tôi sớm qua đời vì bệnh tật. Vậy nên tuổi thơ của tôi chỉ gắn liền với mẹ và anh trai. Để có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho các con mà mẹ tôi đã quyết định không đi bước nữa dù lúc đó trong làng có người mai mối mẹ cho một người đàn ông góa vợ giàu có. Lúc đó, tôi vẫn còn ở cái tuổi nổi loạn không biết suy nghĩ. Vì vậy không ít lần trốn học, bỏ đi chơi cũng lũ bạn khiến mẹ buồn lòng. Gánh nặng càng chồng chất khi anh trai tôi mắc bệnh nặng, mẹ phải làm việc quần quật không kể ngày đêm để có tiền chạy chữa thuốc men cho anh.
Nhưng khi anh trai đã vượt qua được cơn bạo bệnh thì tai họa lại lần nữa ập đến gia đình tôi. Mẹ đột nhiên qua đời. Hóa ra chỉ vì lo cho chúng tôi mà mẹ thường nhịn đói làm việc liên tục, cuối cùng bà đã không chịu đựng được mà từ giã thế gian này. Tôi dường như điên dại, mất phương hướng và tuyệt vọng cùng cực. Hàng ngày chỉ biết đi ra mộ mẹ và khóc.
Lần nào tôi cũng quỳ dưới mộ mẹ và nói rằng:
- Con xin lỗi mẹ! Con là đứa con bất hiếu khi chưa thể báo hiếu gì cho mẹ…
Sự tuyệt vọng và đau khổ cũng theo thời gian mà nguôi ngoai. Tôi đã cố gắng học tập thật tốt để khiến cha mẹ trên trời có thể an lòng. Anh trai tôi cũng đã lấy vợ. Chị dâu là con gái một gia đình khá giả nhưng rất chịu khó, hiền lành. Mặc gia đình phản đối, chị nhất định lấy và về sống chung với anh trai tôi. Tôi cũng chững chạc hơn để anh chị không phải lo lắng, bận tâm nhiều.
Chị dâu rất tốt và chăm lo cho tôi chu đáo (Ảnh minh họa)
Tôi khá thông minh và điều đó giúp tôi bắt kịp các bạn trong lớp rất nhanh. Và chẳng mấy chốc tôi đã có thể tự mua được chiếc xe máy dựa trên chính khả năng của mình bằng việc kinh doanh nhỏ lẻ trong trường cấp 3.
Chị dâu đặc biệt quan tâm đến tôi. Khi tôi đi học đại học xa nà, chị luôn chuẩn bị đồ ăn, mua hoa quả cũng như ân cần chăm sóc, dặn dò mỗi khi tôi lên trường. Chị bảo rằng chỉ sợ tôi không ăn uống gì mà ảnh hưởng đến sức khỏe.
Video đang HOT
Tưởng như cuộc sống cứ thế trôi đi trong bình lặng thì đột nhiên tôi nhận được cuộc điện thoại của chị dâu báo về nhà gấp, anh trai tôi bị tai nạn… Nhưng quãng đường về nhà khá xa khiến tôi đã tới không kịp lúc. Anh trai tôi qua đời mà không nhìn được mặt đứa em lần cuối.
Tôi chỉ biết lao vào nhà xác mà ôm anh khóc:
- Anh ơi! Anh còn hứa sẽ mua cho em chiếc bánh sinh nhật thật to mà… Anh tỉnh lại đi…
Tôi và chị dâu ôm nhau khóc, đó dường như là một trong những khoảnh khắc đen tối nhất trong cuộc đời mà tôi phải trải qua…
Chị dâu bán căn nhà anh chị đang sống để có tiền lo ma chay cho chồng cũng như tìm một công việc làm thêm để chu cấp cho tôi tiếp tục học đại học. Tôi rất thương chị khi chị đã làm tất cả cho tôi dù anh trai tôi không còn nữa. Mặc dù miệng luôn nói rằng mình không mệt mỏi nhưng tôi biết rằng chị đã phải cố gắng đến nhường nào.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi xin được công việc như mong muốn nhưng mức lương cũng chỉ đủ chi tiêu và số ít ỏi còn lại thì gửi về để giúp đỡ chị dâu. Cuộc sống cũng dần bớt khó khăn hơn, chị dâu cũng luôn thúc giục tôi phải tìm bạn trai để sớm kết hôn vì không còn nhỏ nữa.
Và tôi cũng đã có gia đình riêng của mình (Ảnh minh họa)
Và rồi ra trường đi làm không lâu, tôi cũng tìm được tình yêu cho mình và kết thúc viên mãn bằng đám cưới hạnh phúc. Trong đám cưới chị dâu đã tặng tôi một chiếc gối làm của hồi môn và nói:
- Em à. Giờ đây em đã trưởng thành, có gia đình và tương lai phía trước. Chị chỉ đi cùng em được đến đây thôi. Đây là món quà của chị, hãy trân trọng và giữ gìn nó nhé.
Tôi chỉ biết câm nín và ôm chị khóc thật to rồi nói:
- Cám ơn chị. Em sẽ cố gắng để sống thật hạnh phúc. Chị cũng như vậy nhé!
Sau 6 tháng kết hôn, trong một lần đem chiếc gối của chị dâu tặng đi giặt tôi đã phát hiện ra vật rất lạ trong gối. Và đó chính là chiếc thẻ ATM và bức thư anh trai đã viết cho tôi trước khi chết.
- Em gái! Đây là món quà hồi môn mà anh và chị dành tặng cho em. Dù rằng anh không thể chăm sóc em được nữa nhưng hãy sống thật tốt, thật tốt nhé! Tạm biệt em.
(Ảnh minh họa)
Tôi dường như chết lặng và chỉ biết ôm mặt khóc khi nhìn tới phần cuối bức thư, những vệt màu đỏ sẫm, và tôi biết đó là máu của anh trai mình…
Theo GĐVN
Lấy chồng rồi thì của hồi môn cũng là của nhà chồng?
Nghe chị dâu tôi nói mà tôi ức đến tận cổ. Làm gì có chuyện vô lý đó, của hồi môn là cha mẹ tôi cho để tôi làm vốn liếng sau này nhỡ có cần, hà cớ gì phải "gửi" mẹ chồng.
Tôi không biết có nàng dâu nào gặp phải chuyện như tôi không. Chuyện mẹ chồng - dâu xưa nay có bao giờ là êm ấm đâu, họa lắm mới có được một nhà mẹ chồng yêu thương, chiều chuộng con dâu, nhưng đó chỉ là số ít như hạt cát trên sa mạc mà thôi.
Tôi lấy chồng được hơn 4 tháng, thế nhưng từ ngày về làm dâu mẹ chồng tôi luôn gây khó dễ cho tôi mặc dù trước khi cưới bà luôn tỏ ra quý mến tôi. Chính vì sựt hay đổi nhanh chóng ấy khiến tôi hoang mang vô cùng, đêm nào tôi cũng suy nghĩ không biết vì sao mẹ chồng tôi lại "lật mặt như lật bàn tay" thế này.
Trên chồng tôi có một người anh trai đã lập gia đình. Chị dâu tôi là người biết điều, tính ôn hòa nên ngay từ đầu tôi đã có cảm tình với chị ấy. Mới đây, khi hai chị em đang nấu cơm chị dâu tôi mới tâm sự. sau lời tâm sự của chị mà tôi như chết lặng, hóa ra cả tháng nay mẹ chồng tôi luôn hậm hực, soi mói tôi cũng chỉ vì mấy thứ của hồi môn trước ngày lấy chồng cha mẹ tôi cho tôi.
Ảnh minh họa.
Chị dâu tôi khẽ nói: "Ở nhà này là thế, cứ có tiền có của mang về thì nhà lúc nào cũng ngập tiếng cười, hễ không có tiền là lại cắn nhá nhau. Nhà này được hai anh con trai thì anh nào cũng hèn, mẹ quát cho thì không dám hé nửa lời. Chị chán lắm, nhưng trót về đây làm dâu, có với nhau 2 mặt con rồi thì cố mà sống thôi. Trước chị cũng như em, về làm dâu chưa được bao lâu thì mẹ sinh sự, hết nói móc lại quay sang đặt điều... đến khi vỡ lẽ ra mới biết là mẹ cần tiền, cần vàng. Lúc nào cũng nhăm nhăm vào chỗ của hồi môn cha mẹ chị cho con gái về nhà chồng. Uất quá, và cũng là để nhà im tiếng chị đành miễn cưỡng đem số hồi môn ra đưa cho mẹ chồng giữ hộ, từ đó đến nay đã thấy mẹ trả đâu. Chị thấy em cũng khẳng khác chị đâu, mẹ đang làm khó em để lấy chỗ của hồi môn đó. Em liệu mà cư xử, không thì khó sống trong căn nhà này lắm".
Nghe chị dâu tôi nói mà tôi ức đến tận cổ. Làm gì có chuyện vô lý đó, của hồi môn là cha mẹ tôi cho để tôi làm vốn liếng sau này nhỡ có cần, hà cớ gì phải "gửi" mẹ chồng.
Trong khi tôi còn đang suy nghĩ chưa biết có nên đưa chỗ hồi môn ra hay không thì ngay trong bữa ăn mẹ chồng tôi đã đặt vấn đề: "Mẹ nói cho cái Thúy nghe, mẹ không khó khăn, cũng không bao giờ tham lam. Bố chồng con mất sớm, một tay mẹ nuôi 2 thằng lớn khôn, chả lẽ mẹ lại tham mấy đồng của các con. Nhưng nhà nào cũng vậy, đều phải có quy tắc riêng của nó. Các con còn trẻ, còn chưa suy nghĩ thấu đáo, như cái Lam (tên chị dâu tôi) nó về đây là dâu trước con nó hiểu tính mẹ. Xưa nay chưa bao giờ mẹ trách phiền nó, chưa bao giờ mẹ cần chúng nó phải phụng dưỡng mẹ, mẹ còn sức còn tự nuôi được mình. Nhưng các con rồi sau này lỡ có sa cơ lỡ vận thì còn phải có thứ mà trông vào chứ. Mẹ tính, số của hồi môn của con để mẹ giữ cho, khi nào các con cần mẹ đưa. Chứ để các con giữ mẹ không yên tâm, còn trẻ còn nông nổi...",
Chỉ cần mẹ tôi nói đến đó thôi là tôi biết ý ngay. Hóa ra những lời chị dâu tôi nói hoàn toàn đúng. Chung quy lại cũng chỉ vì số của hồi môn. Một chiếc kiềng 5 chỉ, một đôi bông tai 3 chỉ, một lắc tay 5 chỉ, hai chiếc nhẫn (mỗi chiếc 2 chỉ) và thêm một chiếc dây chuyền mỏng gần hơn 2 chỉ nữa... tất cả những thứ đó đều là của cha mẹ đẻ tôi cho, giờ vì muốn yên ổn trong nhà tôi đưa mẹ chồng "giữ" hộ. mà tôi thừa hiểu, cũng giống như chị dâu tôi thôi, giữ hộ là mất luôn.
Thật ra, gia đình nhà đẻ tôi có điều kiện nên những thứ tiền bạc xưa nay tôi không đề cao lắm, nhưng tôi không thể chấp nhận nổi một người mẹ chồng như vậy. Mới 4 tháng thôi mà mẹ con đã hậm hực chỉ vì mấy chỉ vàng thì bảo sau này về lâu về dài sẽ còn phát sinh thêm những vấn đề gì nữa. Cha mẹ đẻ tôi có điều kiện đến mức nào thì cũng không thể cho con gái tiền của mãi được.
Theo mọi người việc tôi đồng ý "gửi" mẹ chồng tôi của hồi môn là đúng hay sai? Và tôi có nên tiếp tục sống như vậy không, hay nên bàn với chồng xin ra ở riêng?
Theo PNVN
Vừa đỡ đẻ cho chị dâu xong thì bủn rủn thấy cháu trai giống hệt người yêu Tôi nghĩ chắc đây chỉ là sự trùng hợp thôi, nhưng buổi tối hôm đó mọi thứ diễn ra khiến tôi bủn rủn. Tôi không tin nổi những gì mắt mình thấy và tai mình nghe nữa. Gia đình tôi có 2 anh em, bố mẹ đều là công chức đã về hưu, hiện tại bố tôi đang làm cố vấn cho 1...