Tôi cũng từng có lúc chán chồng đến tận cổ
Anh bằng cấp không cao bằng người ta nhưng đổi lại, anh không rượu chè, cờ bạc, gái gú. Tôi đã nghĩ rằng như vậy là đủ cho một người chồng. Nhưng tôi đã nhầm.
ảnh minh họa
Ngày chưa lấy anh, tôi cứ nghĩ đơn giản rằng “lắm tài” sẽ “nhiều tật”. Còn anh bằng cấp không cao bằng người ta nhưng đổi lại, anh không rượu chè, không cờ bạc, sống khá ôn hòa. Tôi đã nghĩ rằng như vậy là đủ cho một người chồng. Nhưng tôi đã nhầm.
Đúng là tôi không đòi hỏi chồng phải kiếm được nhiều tiền lắm nhưng dù sao đã là người đàn ông thì phải có trách nhiệm, là trụ cột của gia đình. Trong khi đó từ trình độ cho đến lương tháng anh luôn kém vợ nhưng anh ấy vẫn tỏ ra như không. Anh ấy còn nói: “Có vợ kiếm được nhiều tiền cũng hay hay”.
Thường thì khi kiếm tiền kém vợ, người chồng vẫn lo việc nhà nhưng đằng này, cả hai việc ấy anh ấy đều hững hờ.
Tôi đã nhiều lần nhắc nhở anh chịu khó làm ăn nhưng anh ấy toàn bảo giờ còn trẻ, lo lắng làm gì cho tổn thọ, đời còn dài mà… Đến khi đứa con đầu lòng ra đời, làm cha rồi mà anh ấy vẫn thiếu trách nhiệm. Dường như anh ấy không lo lắng gì thì phải. Lúc nào cũng phải một tay tôi xoay sở. Trong khi đó, chúng tôi vẫn phải thuê nhà chứ đã có nhà riêng đâu? Mà bây giờ cái gì cũng đắt đỏ.
Tôi đã cố gắng rất nhiều vậy mà chồng tôi còn bảo: “Em làm nhiều tiền thế để đâu hết rồi?”. Thường thì việc hàng xóm cãi nhau, đánh nhau là anh nhay vào can ngăn rồi về nhà kể lể, bàn luận sôi nổi lắm. Việc gia đình mình chẳng bao giờ anh để tâm đến. Cơm nước, nhà cửa là anh cấm có đụng đến dọn dẹp. Kể cả việc mua tủ lạnh hay lắp nóng lạnh, kể cả cái bồn cầu bị tắc, cũng phải một tay tôi thuê thợ về làm hết. Đã thế anh ấ còn nói: “Anh biết gì về mấy cái thứ đó đâu?”.
Video đang HOT
Khi tôi bàn với chồng việc tiết kiệm tiền rồi vay mượn thêm hai bên gia đình để mua nhà trả góp nhưng chồng tôi cũng mặc kệ: “Em thích sao cũng được, tùy em”. Tôi thấy chán, thật sự là rất chán. Tôi không phải là người vợ cạn nghĩ đến mức đem chồng mình ra so sánh với chồng nhà người ta nhưng người đàn ông chẳng bao giờ nghĩ đến việc phấn đấu, cố gắng vì hạnh phúc của gia đình thì làm sao chấp nhận được? Tôi có cảm giác cái gì chồng tôi cũng không biết. Nhiều lúc tôi thấy nghẹt thở vì chả bao giờ anh đề cập đến những công to việc lớn trong nhà, không có chí “cầu tiến” nhưng những chuyện đầu phố ngõ hẽm là anh tỏ tường lắm.
Lúc nào anh ấy cũng lấy lý do chỉ có bằng cao đẳng nên lương không cam được. Tôi động viên anh học liên thông nhưng anh ấy cứ chối đây đẩy vì ngại, với lại đưa ra lý do học làm gì cho tốn kém.
Tôi giống như người bảo mẫu của chồng vậy. Việc gì anh ấy cũng nhất nhất chờ tôi quyết định, đôi khi chỉ là việc nhỏ trong nhà. Chỉ khi tôi đồng ý thì anh mới dám làm. Hình như khi tôi không cho phép thì anh ấy sẽ không dám làm.
Điều đó làm tôi rất xấu hổ. Nói đúng hơn là tôi thấy thất vọng, gần như không tìm được điểm tựa hay mối đồng cảm từ người bạn đời của mình. Tôi cứ nghĩ đàn ông bây giờ không thuốc lá, không rượu chè, không cờ bạc là”ngoan”. Đó cũng là lý do để an ủi tôi cố găng vun vén cho gai đình nhỏ của mình. Nhưng càng ngày tôi càng đuối sức vì mệt mỏi. Có lúc tôi nghĩ đã hết yêu chồng. Bởi lẽ chỉ có mình tôi cố gắng thì làm sao đủ?
Tôi là mẹ của con tôi, giờ đôi khi còn giống như”mẹ” của chồng nữa vậy. Mọi việc trong gia đình tôi phải nhắc nhở, anh ấy mới làm, mà toàn là tôi bảo gì làm nấy. Anh ấy làm trong một xưởng sản xuất ô tô nhưng cứ được một thời gian là anh ấy lại chuyển chỗ làm khác. Thế nên tiền tiêu vặt hàng tháng của chồng đôi khi còn chờ tôi đưa cho. Tôi cứ nghĩ đơn giản lấy chồng kém mình thì sẽ dễ quản lý và nghe lời vợ (vì anh chỉ học cao đẳng, còn tôi đã có hai bằng đại học, một chính quy một tại chức).
Đã thế anh ấy còn nói: “Giá như em mà làm giám đốc một công ty thì có phải bây giờ anh đã sướng rồi không? Đến bao giờ em mới làm được như thế nhỉ?”
Tôi thấy ái ngại cho chính mái ấm của mình. Nhưng tôi chưa nghĩ đến việc ly hôm vì tôi sợ bố mẹ tôi sẽ buồn lòng. Ngày tôi nhất quyết đòi cưới anh, mẹ tôi bảo trông tướng của anh không phải là người đàn ông có thể gánh vác việc gia đình. Em trai tôi thì bảo: “Vợ mà hơn chồng thì hai ngưòi khó sống hạnh phúc hòa hợp lắm”.
Đến bây giờ tôi mà li hôn chắc không còn mặt mũi nào nhìn mọi người nữa. Với lại chồng tôi xưa nay cũng chưa bao giơ nặng lời với vợ, chỉ có hơi rề rà và phó mặc việc cho vợ thôi. Đúng là tôi rất khó chịu vì việc anh ấy “nhường” hết cho vợ mọi công to việc lớn trong nhà. Đôi lúc tôi thấy đã không còn tình cảm với chồng nữa. Nhưng nghĩ lại dù sao ạnh ấy vẫn là một người đàn ông”tạm chấp nhận “được vì chưa hư hỏng, chưa làm điều gì có lỗi với vợ.
Thế là tôi quyết định “cải tạo” lại chồng. Tôi dọa nếu anh ấy không chịu lo cho gia đình, tôi sẽ bỏ anh ấy. Anh ấy cũng thừa biết tôi là “gái một con” vẫn có nhiều người theo đuổi lắm. Nhất là khi tôi dẫn chồng đi chơi với cơ quan, anh ấy đã biết tự ái vì thấy mình đã có những thiếu xót với vợ con thế nào. Thi thoảng tôi cũng bóng gió việc em chồng, hay anh chồng cũng đã có chức nọ, tước kia, lại có cả nhà cửa hẳn hoi. tất nhiên là tôi chỉ nói nhẹ nhàng thôi. Nhiều khi thấy chồng vô dụng nhưng tôi chẳng dám đụng chạm, nặng lời hay cao giọng lên mặt với chồng.
Giờ thì gia đình tôi đã là một gai đình theo đúng nghĩa và chồng tôi đã biết lo lắng cho vợ con chứ không còn hững hờ như trước kia nữa.
Theo Afamily
Gái xấu cuối cùng cũng lấy được chồng
Trước đây, chỉ cách đây 1 năm thôi, với mình, ngày cưới là cái ngày xa xỉ.
Vậy là ngày kia mình sẽ lên xe hoa, cuối cùng thì cái ngày trọng đại của cuộc đời mình cũng đã tới. Mình đã từng mơ ước ngày này cách đây 30 năm, ngày mình được khoác lên mình chiếc váy cô dâu và nắm tay người đàn ông mình yêu thương suốt cuộc đời.
Trước đây, chỉ cách đây 1 năm thôi, với mình, ngày cưới là cái ngày xa xỉ. Chỉ dám nhận thiệp hồng của chúng bạn, chỉ dám nói với chúng bạn rằng mình chưa muốn lấy chồng, muốn ở bên bố mẹ, chứ thật lòng, mình đã khát khao có một gia đình hạnh phúc lắm rồi. Nhưng ông trời không phú cho mình nhan sắc đẹp mà lại cho mình khuôn mặt xấu xí, vô cùng xấu và dáng người thô kệch. Mình thật lòng còn không muốn nhìn vào gương nữa thì thử hỏi, người khác nhìn mình sẽ nghĩ thế nào. Những người bạn của mình chỉ là những người ở gần, đã chơi từ trước thì mới biết tính mình, quý mến cái tính nhút nhát, hiền lành chân thật của mình. Còn những người mới gặp, họ chỉ nhìn mình một cái, chào hỏi xã giao và không nói thêm điều gì.
Người ta bảo mình giao tiếp kém. Đã không được hình thức thì phải thể hiện bằng cá tính, biết ăn nói. Nhưng đâu phải mình nhát, chỉ vì mình xấu nên không có đủ tự tin. Tại sao ông trời lại khiến mình xấu đến thế? Nhiều khi mình tự trách bố mẹ, tại sao bố mẹ lại khiến mình ra nông nỗi ấy, tại sao bố mẹ lại sinh ra mình có khuôn mặt không muốn nhìn như vậy.
Về khuôn mặt mình, mặt thì vuông như con trai, mắt híp, lông mày thì chẳng có mấy lại còn bị răng thưa, môi hớn. Nói chung, mình không có điễm gì xinh. Đã thế, nước da còn xấu xí, đầy mụn. Nói thật, đàn ông nhìn mình là không muốn bắt chuyện rồi nói gì chuyện muốn lấy làm vợ. Nghĩ đến chuyện lấy chồng mà mình buồn rơi nước mắt.
Bố mẹ giải tỏa được nỗi lo, sợ cô con gái ở nhà làm bà cô, không chịu lấy chồng. Sợ không có cháu ngoại bế, sợ chuyện người ta dị nghị. (ảnh minh họa)
Mình cảm thấy, cuộc sống này thật sự tồi tệ nếu như không thay đổi khuôn mặt. Vì vĩnh viễn, sẽ chẳng có ai yêu thương mình đâu. Nhưng nào ngờ, cái ngày mình đi làm, có một người đàn ông đã tỏ tình với mình sau hơn nửa năm tiếp xúc. Thật may, đó là người đàn ông mình rất thích. Anh ấy tốt bụng, chu đáo với mọi người. Và anh ấy nói, khi gặp mình, anh ấy thấy đôi mắt mình buồn, đó là một cô gái tâm hồn, nội tâm. Anh muốn chinh phục mình, muốn khám phá xem bên trong con người mình là một tâm hồn thế nào mà lúc nào mắt cũng ướt. Mình xúc động quá, đã nắm lấy tay anh khi anh kéo lấy tay mình.
Anh đã có vợ, và đã ly hôn. Tin đó cũng không làm mình quá sốc vì đơn giản, mình yêu anh. Và hơn hết, mình nghĩ, mình cũng xứng đáng lấy người đàn ông như vậy. Với một người đẹp trai, chưa lập gia đình, khi chưa trải qua vấp ngã thì có lẽ, họ còn mải mê chọn gái đẹp chứ không chọn những cô gái hiền lành. Anh đã đến bên mình, đã biết được giá trị của mình và cho mình cơ hội được làm vợ anh.
Đó là cái ngày mình nắm lấy tay anh, hai đứa mua nhẫn cưới. Bọn mình hạnh phúc bên nhau, anh cười rạng rỡ làm mình thấy vui vô cùng.
Bố mẹ giải tỏa được nỗi lo, sợ cô con gái ở nhà làm bà cô, không chịu lấy chồng. Sợ không có cháu ngoại bế, sợ chuyện người ta dị nghị. Nhưng bâyg giờ thì mình quá hạnh phúc rồi, mình không còn đòi hỏi gì thêm nữa. Mình thật sự hãnh diện vì đã được làm vợ của anh. Gái xấu rồi cũng có lúc tìm được tình yêu của mình trong cơn tuyệt vọng...
Theo VNE
Để con dâu đi lấy chồng 3 năm qua, là quãng thời gian quá dài và tôi nghĩ, mình đã quá ích kỉ khi cứ giữ mãi cô con dâu của mình. Sinh ra một cậu con trai, tôi ước mơ mình có cháu nội, có cô con dâu tốt biết bao. Và rồi, sự mong mỏi của tôi cũng được báo đáp khi con trai dẫn bạn gái...