Tôi cũng đã từng chết vì yêu
Tôi nhận ra rằng, chỉ có sống mới là cách ám ảnh lớn nhất chứ không phải cái chết
Hàng loạt những lá thư tâm huyết được gửi về cho eva sau bài viết Đắng lòng tình hận – tình yêu và câu chuyện thẫm đẫm nỗi buồn “Nếu mai tôi chết anh có buồn không?” của một độc giả. Đáng chú ý nhất trong những tâm sự gửi về, có lá thư của một người cũng đã từng từ bỏ cuộc đời vì hai chữ “Tình yêu”. Để rồi, sau khi được sinh ra một lần nữa cô ấy mới nhận ra rằng, chỉ có mình có là người đóng lại cánh của cuộc đời chứ không phải ai khác có thể làm được điều đó.
Tình yêu giới tính xin gửi tới các bạn lá thư chia sẻ này để cùng đọc và suy ngẫm:
kimoanh…@…
Đọc những dòng tâm sự của bạn, tôi đã khóc thật nhiều. Tôi thấy mình của 5 năm về trước. Thấy một kẻ yếu hèn và gục ngã.Tôi cũng đã từng tự tử vì tình.
Bạn tự hỏi mình và hỏi anh ta : “Nếu mai tôi chết anh có buồn không?”. Vậy để tôi kể cho bạn nghe câu chuyện cuộc đời mình, bạn sẽ biết người ấy có buồn không?
Mối tình đầu của tôi cũng ra đi theo cái cách mà tất cả những cuộc tình tàn khác đều phải diễn ra. Anh ta cũng ruồng rẫy tôi. Nhưng tôi vẫn cố gắng tin vào sự tử tế và tình cảm cuối cùng mà anh ta dành cho tôi sau bao năm gắn bó. Tôi níu kéo anh bằng mọi cách nhưng vô hiệu. Và điều cuối cùng tôi nghĩ tới là cái chết. Và trong cơn đau khổ tột cùng, tôi bỏ ngoài tai mọi lời động viên, khuyên can, an ủi, tôi chỉ muốn tìm đến cái chết. Và tôi chết thật!
Video đang HOT
Tôi cũng đã từng tìm đến cái chết với hi vọng mong người ấy quay về (Ảnh minh họa)
Sau khi lịm đi vì số thuốc ngủ, tôi không còn biết điều gì xảy ra quanh mình. Tôi chỉ nhớ khi tình dậy, quanh tôi là tiếng khóc ngặt của mẹ, ánh mắt trầm ngâm vừa oán giận vừa xót thương của bố. Mọi người không trách cứ, không mắng mỏ nhưng trong thâm tâm hẳn nỗi đau đớn vì tôi là lớn lao lắm.
Tôi rảo đôi mắt nhìn khắp căn phòng để tìm một hình bóng thân thuộc nhưng anh ta không hề ở đó. Anh ta biết tôi tự tử nhưng điều ấy chẳng đủ để làm anh ta ghé qua thăm một người vừa đi qua cõi chết như tôi. Nỗi đau đớn lúc đó tưởng chừng như trực nhấn chìm tôi thêm một lần nữa. Bên tôi, ba mẹ tôi vẫn cứ cần mẫn, lau cho tôi từ đôi bàn tay, chút mồ hôi thấm trên má. Còn tôi vẫn như một kẻ vô hồn.
Ngày hôm sau tôi nhận được từ anh ta hai thứ. Một lá thư và một tấm thiệp cưới. Đọc xong lá thư với vài dòng ngắn ngủi, tôi đã nhận ra mình thật ngu ngốc: “Nếu em chết, có lẽ anh sẽ trách mình nhiều lắm. Bởi anh biết tại anh mà em lựa chọn kết cục đó. Nhưng anh sẽ chẳng bị ám ảnh cả đời đâu, có thể sẽ dằn vặt mình một năm, hai năm hoặc lâu hơn thế. Nhưng rồi anh sẽ lấy vợ, sẽ sinh con và vui với tổ ấm của riêng anh. Nếu với một người còn sống mà không đủ sức gợi nhớ, thì liệu một người đã chết có thể làm người ta nhớ mãi không thôi hay không? Vì vậy, em đừng dại dột chết thêm một lần nào nữa. Em đã được sinh ra lần thứ hai rồi đấy. Anh sẽ không bao giờ lấy một người mà mạng sống của mình còn không trân trọng thì làm sao trân trọng những điều khác?”
Tôi tìm thấy được niềm tin trong cuộc sống sau khi từ cõi chết trở về (Ảnh minh họa)
Tôi đã mỉm cười được dù là một sự mỉm cười giả tạo. Nhưng nước mắt của mẹ, sự đau đớn của cha là thật. Tôi cố gắng sống, dù từng ngày chỉ như một cái bóng không hồn. Hành động dại dột của tôi chẳng mang anh ta quay lại mà còn đẩy tôi vào bao sự khó khăn. Cơ thể tôi suy nhược, người mệt mỏi, tinh thần chán nản. Hơn thế nữa, bao lời đàm tiếu xung quanh vì một kẻ chết vì tình càng khiến tôi và gia đình thêm khốn đốn. Đó thực sự là quãng thời gian địa ngục, địa ngục hơn cả lúc chia tay.
Nhờ sự trợ giúp của gia đình và những người bạn bè, giờ tôi bắt đầu vui trở lại và tôi nhận ra rằng vẫn có quá nhiều điều hạnh phúc chờ tôi. Chỉ có bản thân mình tự đóng sầm cánh cửa cuộc đời chứ không phải ai khác có thể làm được điều đó.
Tôi dám trả lời cho bạn rằng nếu bạn chết, anh ta sẽ buồn. Nhưng buồn để làm gì? Dùng tính mạng của mình chỉ đổi lấy một cái điều gọi là “nỗi buồn” của anh ta có phải là hành động ngu ngốc quá không? Thế còn nỗi buồn của bố mẹ bạn lẽ nào là sự vô nghĩa lí? Với tư cách của một người đã đi từng nông nổi và bồng bột, tôi khuyên bạn nên sống. Chỉ có sống mới là cách ám ảnh anh ta lớn nhất chứ không phải cái chết.
Cứ đau buồn, cứ khóc thậm chí là gục xuống bên người thân của bạn nhưng rồi đứng lên từ chính chỗ ấy để kiêu hãnh với đời và kiêu hãnh với anh ta bạn ạ. Đừng tự tạo thêm cho cuộc đời mình và những người thân của mình bi kịch bằng cái chết vô nghĩa như vậy. Tôi không phải là người đặc biệt, càng không phải là thánh thần. Bởi thế, tôi làm được thì bạn và tất cả những người từng đau khổ như chúng ta sẽ đều làm được. Điều quan trọng bạn cần phải nhận ra là mình phải sống!
Chúc bạn sớm bình tâm và tìm thấy tình yêu đích thực của cuộc đời mình!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lừa tiền xong anh bảo muốn lấy tôi
Anh xin tha lỗi và muốn tôi làm vợ, làm mẹ của con anh. Vì yêu, tôi có thể tha thứ nhưng sợ bố mẹ không đồng ý.
Cách đây không lâu, tôi quen một anh tài xế ở bến xe. Một tuần sau, anh gọi điện rủ tôi đi uống nước và tôi đã đồng ý. Hôm đó, trời mưa, anh đứng chờ tôi và người bị ướt nhẹp, lạnh ngắt. Chúng tôi vào một quán nước gần đó nói chuyện. Tôi bị cuốn hút bởi cách nói chuyện chững chạc, đàng hoàng và những câu chuyện anh kể. Rồi anh còn chu đáo chở tôi về nhà. Chỉ bấy nhiêu thôi mà làm tôi không thể quên anh.
Khi tôi trở lại trường học, anh vẫn nhắn tin, gọi điện cho tôi hằng ngày. Còn tôi thì không lúc nào không nghĩ tới anh. Được 3 tháng, anh nói yêu tôi. Có một cảm giác gì đó rất khó tả, hạnh phúc, vui sướng, tôi đồng ý cái rụp. Vì anh là tài xế ở Bình Phước còn tôi là sinh viên học tại Sài Gòn, ít được gặp nhau nên anh gọi điện suốt vì sợ tôi không tin. Anh nói chỉ cần nghe giọng tôi là đủ.
Lễ tình nhân, không như những cặp đôi khác, vì anh bận chạy xe nên chúng tôi không thể ở cạnh nhau. Ba ngày sau, anh xuống thăm tôi. Niềm vui xóa hết giận hờn, bực tức. Tình cảm trong lòng tôi và anh như cháy rực. Chúng tôi quyện lấy nhau sau bao ngày xa cách. Đó là lần tôi trao cho anh tất cả. Cứ như vậy mỗi tháng anh đều dành thời gian xuống thăm tôi và gần đây anh xuống nhiều hơn.
Anh kể cho tôi nghe chuyện tình cũ, công việc của anh, tôi cảm thấy yêu anh nhiều hơn. Và anh hỏi mượn tiền tôi. Tôi lấy tiền hằng tháng đưa anh nhưng chưa được mấy ngày thì anh lại hỏi mượn tiếp. Tôi hỏi lý do, anh chỉ nói vì nhậu say, bạn bè rủ đánh bài cho vui ai ngờ càng đành càng ham và anh thiếu người ta 12 triệu. Tôi cho anh mượn xe, điện thoại đi cầm và đưa thêm tiền cho anh để trả. Anh hứa sẽ cố gắng đi làm chuộc xe trả tôi và tôi cứ tin anh như thế.
Ảnh minh họa.
Một tháng rồi thêm một tuần anh vẫn không có tiền. Anh nói tôi mượn đâu đỡ để chuộc xe ra đi không bố mẹ biết rồi anh sẽ gửi xuống sau. Tôi nghe lời mượn tiền gửi cho anh nhưng đợi ba ngày vẫn không thấy anh gọi lại. Tôi gọi hỏi anh chỉ nói lỡ đánh bài thua hết rồi và xin lỗi. Tôi không tức giận, không la hét, không nói anh câu nào, tôi cúp máy cái rụp và chỉ biết khóc...
Anh gọi lại và hứa lần này không đánh bài nữa, nếu yêu anh thì tin anh nha. Tôi vẫn tin cứ như một con rối. Nhưng hai ngày rồi ba ngày trôi qua, anh vẫn im lặng không nói gì. Tôi quyết định gọi cho anh thì nhận được một câu trả lời cộc lốc: "Anh bán xe rồi".
Tôi chỉ biết khóc và vẫn không tức giận, không nói anh gì hết. Tôi đi ra cầu Sài Gòn định tử tự thì mấy người bạn tôi tìm thấy và khuyên tôi nên cho gia đình biết. Bố mẹ biết chuyện hỏi nhà anh ở đâu thì tôi cũng không biết để trả lời. Tôi chỉ có một ảnh của anh chụp khi chúng tôi đi dạo trong công viên.
Bằng cách nào đó, bố mẹ tôi tìm ra nhân thân, nhà cửa của anh. Sự thật anh tên Công chứ không phải Long như đã nói với tôi. Anh mới ly dị vợ được 6 tháng và đang nuôi đứa con trai 21 tháng tuổi. Anh mở một quán cafe ở Đắk Lắk. Bố mẹ nói sẽ báo công an nếu anh không trả lại. Ba ngày sau, anh gửi xe xuống, còn tiền thì anh xin khoảng 10 ngày nữa...
Trong lúc tôi suy sụp tinh thần vì biết mình bị lừa thì anh gọi cho tôi và muốn tôi tha lỗi. Anh bảo chỉ vì hoàn cảnh ép buộc anh mới lừa tôi. Tình cảm anh dành cho tôi là thật lòng và anh mong tôi có thể làm vợ, làm mẹ của con anh.
Giờ đây tôi không biết phải làm sao hết. Tôi rất yêu anh, muốn bên cạnh anh mãi mãi. Chuyện gì tôi cũng tha thứ cho anh hết nhưng tôi không biết gia đình tôi có chấp nhận cho tôi lấy anh không? Chắc tôi phải quên anh và bước đi trên con đường mà tôi đã chọn nhưng nói thì dễ mà làm thì khó quá. Tôi không thể quên anh được. Tôi thật là ngốc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ám ảnh vì yêu Sở Khanh Thời gian ở bên em cũng là lúc 1 cô gái vì anh ta mà phải phá thai. Vậy mà anh ta vẫn bình thường như không có gì xảy ra. Hôm nay em viết thư này gửi chị chỉ mong tâm hồn mình được thảnh thơi, không còn đau khổ, mệt mỏi. Năm nay em 29 tuổi, đã trải qua 2 mối...