Tôi cũng “bốc hỏa” vì cách sống của bố chồng
Hai vợ chồng tôi yêu nhau và kết hôn từ năm 2011, sau 5 năm chúng tôi mới sống chung với bố mẹ chồng bởi vì chồng tôi là con một và khi ông bà về già chúng tôi phải chuyển về sống chung để tiện bề phụng dưỡng.
Tuy nhiên, mâu thuẫn nảy sinh và xảy ra không phải bởi mẹ chồng mà bố chồng với nàng dâu.
Sau khi đăng tải câu chuyện của độc giả Bùi Hà An (Hưng Yên) với chủ đề: “Những pha đỏ mặt của nàng dâu trẻ vì bố chồng ăn mặc… tự nhiên quá”, Infonet tiếp tục nhận được bài viết của độc giả Vũ Anh (Hà Nội) kể về câu chuyện mâu thuẫn giữa bố chồng và nàng dâu.
Nhưng câu chuyện của chị Vũ Anh ở một hoàn cảnh khó nói khác. Infonet xin gửi tới độc giả câu chuyện này để thêm một góc nhìn về những va chạm khó nói trong các gia đình…
Giờ đây, tôi ngày đêm khát khao mua một căn hộ khác. Khi đó, hai vợ chồng và các con ở gần ông bà nội thôi để tránh những xung đột như bây giờ. Ảnh minh họa.
Tôi quê ở Hải Dương, chồng tôi là trai Hà Nội. Ai cũng bảo tôi may mắn lấy được trai thủ đô, khỏi lo chuyện mua nhà, sắm xe vì đã có tất cả – một ước mơ của bất cứ thanh niên quê ra phố lập nghiệp hiện nay. Tôi cũng thấy mình may mắn vì anh cũng rất yêu thương tôi. Khi kết hôn, chồng tôi chủ động nói ra ở riêng để cả 2 được thoải mái.
Do đó, thay vì ở với bố mẹ chồng, chúng tôi thuê nhà ở phố Bạch Đằng (Hoàn Kiếm) để đi làm cho tiện. Bố mẹ chồng tôi ở dưới Thanh Xuân, nên cũng không rơi vào cảnh sống chung với bố mẹ chồng khó xử như nhiều người lo ngại. Cuối tuần được nghỉ chúng tôi mới đưa con về chơi với ông bà.
Tuy nhiên, từ khi tôi sinh bé thứ hai, ông bà muốn chúng tôi về ở chung để trông cháu giúp, thay vì phải đi thuê nhà và thuê giúp việc. Chồng tôi lúc này an ủi tôi về ở chung với bố mẹ chồng. Sau hơn 5 năm làm dâu, tôi thấy không có khúc mắc gì nên cũng vui vẻ về nhà sống chung với ông bà.
Video đang HOT
Vì nhà chồng tôi là nhà 3 tầng cũ, phòng nhỏ nên họ bàn nhau cho thuê nhà này và ra ngoài mua căn chung cư 3 phòng ngủ. Chúng tôi về ở chung với nhau. Mẹ chồng tôi trước làm giáo viên cấp 3 nên bà khá hiền và cũng rất tâm lý. Ngược lại, bố chồng tôi thì gia trưởng và rất thích mọi người làm theo ý mình nên những khúc mắc nảy sinh từ đây.
Cả nhà luôn luôn phải giữ kẽ theo ý của ông. Mẹ chồng tôi lại chiều chồng nên tôi về sống chung thành ra là người… chịu trận. Sau bữa cơm bà ra lấy từng cái tăm, chuẩn bị nước hoa quả hoặc nước trà sẵn để ông ăn xong có thể ra ngay ngồi xem phim và tráng miệng.
Nhìn bà phục vụ ông, tôi thấy chỉ thương cho mẹ chồng mình bởi vẫn giữ nếp “tam tòng, tứ đức” một cách quá “chỉn chu” thay vì cảm phục vì sự hy sinh ấy. Vì sao ư? Vì quen được vợ phục vụ, vì có quan điểm đàn ông là bề trên nên hễ thấy chồng tôi đỡ đần tôi cái gì là ông lại lớn tiếng quát “đàn bà mà để đàn ông làm việc này à”?
Trước kia ở riêng, tôi bận chồng tôi còn gom quần áo giặt giũ, hỗ trợ cơm nước, lau nhà… bình thường, nhưng từ ngày về ở chung thì những việc đó chuyển hết sang phía tôi.
Đặc biệt, bố chồng tôi phải ăn kiêng do tiểu đường và huyết áp và điều “hiển nhiên” cả gia đình tôi cũng phải ăn kiêng theo ông. Hôm nào đi làm về tôi cũng chỉ thấy cá kho, tép kho, măng kho, đậu kho khiến các con tôi cũng phải ngao ngán.
Không những vậy, từ khi về hưu ông bị gout nặng nên không ăn thịt và cả nhà tôi cũng dần bị “cấm” thịt trong các bữa ăn. Tôi tự mua thịt về nấu cho các con ăn khi chúng đang tuổi cần dinh dưỡng thì sẽ bị ông mắng “mày biết tao không ăn được nên mua à”. Từ đó, tôi cũng chẳng dám mua thịt ăn nữa mà tranh thủ buổi trưa ở cơ quan đi ăn gì đó, còn tối về có gì ăn thế và chỉ biết thương các cháu nhỏ.
Mẹ chồng tôi ốm, ông cũng gọi điện tôi về nấu cơm trưa vì ông không biết nấu nướng gì cả. Từ nhà tới cơ quan 13 km, tôi hùng hục lao về nấu cơm trưa rồi lại tất tưởi quay ngược lại chỗ làm. Nếu tôi không nấu thì ông sẽ chửi chồng tôi là đồ “không biết dạy vợ”.
Chồng tôi thương tôi nhưng cũng không dám cãi lời bố. Anh đang tự nhủ cố gắng không gia trưởng giống bố mình và tôi thấy điều đó cũng đã tốt lắm rồi.
Tuy nhiên, mâu thuẫn thì ngày một nhiều. Không chỉ trong sinh hoạt, ở nhà ông luôn cho mình quyền to nhất. Ti vi ông xem gì cả nhà xem theo đó. Nhiều lần ông tự tiện mở cửa vào phòng tôi không gõ cửa gì cả. Tôi rất khó chịu nhưng ông cho rằng, “nhà tao tao đi phòng nào cũng được”. Có lần, tôi đang thay đồ thì ông sùng sục mở cửa bước vào chỉ để bảo tôi “ra chở mẹ mày đi chợ”…
Chính vì thế, mỗi lần thay đồ tôi đều khóa trái cửa lại. Nhưng ông thì vẫn “hồn nhiên” tới mức… khó đỡ. Nhiều lúc ông đi vệ sinh (phòng vệ sinh của khách), ông cũng chẳng đóng cửa hoặc đóng hờ hờ làm có lần tôi đi làm về lại phải tránh mặt đi chỗ khác.
Một lần, tôi dọn nhà cửa thấy cái loa vi tính hỏng lâu ngày, tôi mang ra thùng rác bỏ đi thì bị ông lao ra chỉ tay vào mặt tôi mắng rằng “tôi vô ý thức, đồ còn dùng được đã bỏ đi”. Tôi uất nghẹn nhưng nếu chỉ cãi một câu thì cả gia đình sẽ xảy ra đại chiến.
Nhiều lúc bực dọc tôi tỏ ra khó chịu khiến không khí vợ chồng trở lên căng thẳng. Chồng tôi cũng đau đầu vì chuyện nàng dâu bố chồng. Tôi thương mẹ chồng mình và cảm thấy bất bình thay bà và thay cả nhà. Nhưng với mẹ chồng tôi, bà vẫn tâm niệm đó là thói quen của ông, vì phục vụ ông đã là bổn phận.
Giờ đây, tôi ngày đêm khát khao mua một căn hộ khác. Khi đó, hai vợ chồng và các con ở gần ông bà thôi, qua đó sẽ bớt đi được những cảnh “chướng tai gai mắt” của cả ông và tôi dành cho nhau như hiện nay.
Vũ Anh (Hà Nội)
Theo infonet.vn
"Bí mật" đằng sau sự cam chịu của mẹ chồng
Rồi cuối cùng tôi cũng hiểu sâu thẳm sự cam chịu của mẹ chồng.
Mẹ chồng tôi từng là một cô gái đẹp. Nét đẹp thời thanh xuân sau chừng ấy năm vẫn hiển hiện trên gương mặt và vóc dáng thành thị của mẹ. Nhưng trái với cái vóc dáng thanh mảnh, sang trọng và "sung sướng" ấy, mẹ chồng tôi là một người đàn bà cam chịu nhất mà tôi từng biết.
Một lời của bố chồng tôi có sức nặng ngàn cân. Bà một mực nghe theo. Mọi công việc trong gia đình, bà một mình lo toan, thậm chí bà vẫn hàng ngày cần mẫn chăm sóc mẹ chồng già yếu đã 90 tuổi và chỉ nằm một chỗ. Có những tháng ngày con cháu đẻ muốn nhờ bà trông cháu mà bà ngại ông, sợ không có ai chăm sóc mẹ chồng, bà lại nói khó mong con thông cảm. Con dâu nào hiểu được lòng bà thì tha thứ, ai không hiểu được thì hậm hực bà mãi. Chỉ cần bố chồng bảo "bà đi thì ai chăm mẹ!", là tự khắc mẹ chồng lại ở nhà mà không hề có một giải pháp khác là ông trông mẹ thay bà đi chăm cháu.
Ảnh minh họa.
Trong khi đó, bố chồng tôi vẫn còn khỏe. Ông vẫn đi dự các hội nghị. Ông không vắng mặt trong các việc làng, việc phố. Nhưng nhất định việc nhà, ông không động tay để mình bà xoay sở như bao năm vẫn vậy.
Ông gia trưởng, đến giờ cơm là phải chuẩn, lệch dù chỉ 10 phút ông cũng sẵn sàng to tiếng. Mẹ chồng tôi lại răm rắp nghe lời. Có nhiều lúc, là con dâu tôi từng góp ý với mẹ chồng những mong mẹ chồng có một cuộc sống thoải mái hơn. Nhưng bà chỉ bảo "nếp nhà bao năm nay vậy rồi mà con!".
Có lần bà nội chồng tôi ho, đúng lúc đó mẹ chồng tôi lại đi sang hàng xóm. Ông về nhà, thấy mẹ mình ho mà không có vợ kề bên chăm sóc. Cả buổi tối đó mặc cho bà giải thích, ông ra lệnh "giới nghiêm": "Bà không có quyền đi đâu hết khi mẹ chồng ốm. Bà đi ra ngoài, lỡ có việc gì thì ân hận cả đời!". Về thăm bố mẹ chồng hôm ấy, mà tôi thấy vừa thấy thương vừa thấy bức xúc thay cho mẹ chồng.
Lần căng thẳng nhất mà tôi chứng kiến là dịp Tết, mẹ chồng tôi muốn về giỗ bên nhà ngoại, bố chồng tôi không đồng ý cũng với lý do "bà đi thì ai chăm mẹ!", khiến lần đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy bà chảy nước mắt. Tôi hiểu trong sâu thẳm, mẹ chồng tôi buồn biết nhường nào. Nhưng chỉ giây phút ấy, ngày hôm sau mọi chuyện lại như bình thường trong sự nhún nhường, cam chịu vốn có của mẹ chồng tôi.
Rồi lần đó bố chồng tôi đổ bệnh, mẹ chồng lại một mình chăm sóc cả mẹ chồng mình và chồng mình. Bà nhanh nhẹn nhưng không giấu được sự tất bật. Rồi bà bảo: "Cuộc sống gia đình nhiều lúc nghĩ cũng thật lạ. Bắt đầu bằng tình yêu rồi sống với nhau ở nghĩa tình là chính. Nhiều khi ký ức là cái gì đó vững vàng giúp ta bấu víu trong hiện tại. Bố con ngày xưa là người cưu mang mẹ, từng giúp mẹ và gia đình nhà ngoại qua cơn hoạn nạn. Sau này tính cách bố con thay đổi do có phần bất mãn với mọi thứ xung quanh, những thất bại trong sự nghiệp nên sinh tính cách như vậy. Nhưng những lúc giận nhất, mẹ chỉ nghĩ về những điều tốt của ông ấy đã từng làm cho mẹ mà thấy mọi thứ nhẹ nhàng đi qua. Cuộc sống gia đình là thế, nhẫn nhịn và hiểu nhau, thấu cảm mới là yêu thương!".
Và tôi thêm hiểu, trong sự cam chịu hy sinh của mẹ chồng là cả một trái tim bao dung và những điều hướng thiện ấm áp.
Phương Nghi
Theo giadinh.net.vn
Mới về nhà chồng đã phải nấu 8 mâm cỗ, dâu mới giận dỗi nhưng cách xử lý của mẹ chồng mới đáng phục bội phần Thấy tôi ngạc nhiên, bà cười nói: "Bên nhà con cho thế nào, mẹ cũng cho như vậy. Còn đây là mẹ cho thêm để hai đứa làm vốn". Lúc đến với chồng, tôi có đôi phần lo sợ. Vì chồng tôi rất nghe lời mẹ. Có thể nói, trong mắt chồng tôi, mẹ lúc nào cũng là số 1. Cho nên tôi...