“Tôi có vợ rồi, quyết không ‘léng phéng’”
Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy ngưỡng mộ một người đàn ông có vợ, nhưng giá đó là sự thật, có lẽ tôi sẽ mừng. Chỉ sợ đó là chuyện anh ta nói cho vui mồm.
Tôi vốn là cô gái rất thích tán tỉnh đàn ông có vợ, vì tôi có nhan sắc, có vóc dáng chuẩn. Không phải tôi là loại con gái l.ăng l.oàn nhưng tôi chưa tới t.uổi lấy chồng và muốn thử lòng mấy ông đàn ông h.áo s.ắc. Đó là sở thích của tôi. Tất nhiên, khi họ bằng lòng lên giường với tôi thì tôi lại &’cao bay xa chạy’. Chỉ vì tôi không biết trên đời này có bao nhiêu gã đáng tin, bao nhiêu gã có thể thoát khỏi cám dỗ của sắc đẹp và sự gợi cảm. Hay là gã nào cũng h.áo s.ắc như nhau?
Tôi hận đàn ông, hận người tình đầu tiên đã bỏ tôi đi, thế nên, lấy chồng hay yêu ai đó với tôi đó là một thứ xa xỉ. Người đàn ông tôi tin tưởng, yêu thương và không chút nghi ngờ lại cũng vì người đàn bà xinh đẹp khác mà bỏ rơi tôi. Tôi quá hận, quá đau khổ, 2 năm sau đó tôi chưa có cảm xúc với đàn ông. Vì mối tình đầu của tôi chính là người đàn ông đã có vợ con, nhưng anh ta vẫn dùng những lời đường mật nói yêu tôi, thậm chí còn hứa cưới tôi, thế nên tôi quá chán nản, đ.âm ra t.uyệt v.ọng.
Những gã sau này tôi có ý tán tỉnh đều là mấy gã có vợ. Tất nhiên, tôi chẳng có ý định sẽ yêu họ hay lấy họ, tôi chỉ muốn dạy cho họ bài học. Khi đã moi được t.iền, của cải và đòi hỏi được những thứ tôi cần, nếu tính tới chuyện lên giường, lập tức tôi chạy. Tôi không bao giờ bán rẻ thân xác của mình nhưng tôi hận, tôi muốn trả thù và cho họ một lẽ sống, đừng bao giờ mang tình yêu ra đùa bỡn và cũng đừng l.ừa g.ạt vợ con của mình.
Đã phải đến mấy người đàn ông đều cay đắng khi bị tôi lừa. Họ tưởng, họ đi lừa được những cô gái như tôi, nhưng chính họ lại bị lừa dối. Những gã như thế không xứng đáng để có được tình yêu của tôi, tôi c.oi t.hường họ, những kẻ mang tình yêu ra lừa dối.
Đã phải đến mấy người đàn ông đều cay đắng khi bị tôi lừa. Họ tưởng, họ đi lừa được những cô gái như tôi, nhưng chính họ lại bị lừa dối. (Ảnh minh họa)
Tôi bảo họ, hãy trân trọng tôi, hãy coi tôi là tình yêu của họ. Nếu như gã nào đó dám b.ỏ v.ợ để đến với tôi, hay dám ly dị để yêu tôi, có lẽ tôi đã nghĩ khác. Nhưng họ đều là những người chỉ tính mục đích chơi bời, dù tôi là cô gái xứng đáng được yêu thương.
Video đang HOT
Kẻ thì hèn nhát sợ vợ, kẻ thì đểu giả Sở Khanh. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một ai trong số họ, tôi cũng muốn cho họ biết, không chỉ họ đi lừa được người khác đâu.
Nhưng có lẽ, tôi đã quá tiêu cực khi nghĩ về cuộc sống, vì trên đời chẳng lẽ lại không có đàn ông tốt. Chắc chắn phải có nhiều người tốt, nhiều người có vợ và một lòng với vợ, chung thủy với vợ. Nếu không có ai thì đúng là xã hội quá loạn rồi.
Và một lần, khi tôi gặp người đàn ông đó, tôi thật sự bất ngờ. Tôi và anh ta cùng tham gia một bữa tiệc. Khi tôi hỏi anh ta về việc, tại sao anh ta không đi hát karaoke bia ôm với mấy anh đồng nghiệp thì anh ta nói không muốn. Vì bản thân đã có vợ rồi, không thể léng phéng bên ngoài, không thể quan hệ lăng nhăng làm tổn thương vợ. Anh ta còn rõng rạc tuyên bố: “Tôi có vợ rồi quyết không léng phéng, chơi mấy cái trò linh tinh ấy chỉ hại thân, không may còn mang bệnh vào người. Nuôi bồ thì tốn t.iền tốn của. Chi bằng chăm vợ mình, vợ chồng còn quan tâm con cái, vợ có yêu chồng, có sức khỏe thì con cái mới tốt được”. Nghe anh ta nói, tôi cười thầm trong lòng. Không biết những lời nói ấy có phải là thật không hay chỉ đãi bôi như vậy.
Mà nếu là thật thì mừng quá vì còn có niềm tin và hi vọng vào đàn ông trước sự cám dỗ của gái đẹp.
Thật ra, là con gái nhưng tôi nghĩ, mấy ông chồng cứ cặp bồ, cứ lăng nhăng rồi không biết hậu quả thật là đáng lên án. Tại sao cứ tham lam như vậy trong khi các anh luôn đòi hỏi ở phụ nữ, đòi vợ mình phải chung tình, phải chịu khó chăm chồng, thương con? Đàn ông thật ích kỉ, hãy suy nghĩ lại về sự hi sinh của người chung chăn chung gối với mình, có như thế, hạnh phúc mới bền lâu.
Theo VNE
"Chỉ có người điên mới lao đầu vô đó..."
Tôi soi gương và chợt buồn khi nghĩ đến những vết chân chim, những sợi tóc bạc, những cơn đau âm ỉ khi trái gió trở trời...
Tôi nhớ lần đầu tiên, tôi nhận ra tình cảm khác lạ của mình là khi thấy anh đi cùng cô bạn học lớp bên cạnh. Có cái gì đó đ.âm x.uyên lồng ngực khiến tôi muốn ngã quỵ. Tôi chạy vô nhà vệ sinh và ở thật lâu trong đó. Hết giờ giải lao, tôi trở vào lớp mà mắt đỏ hoe. Năm đó chúng tôi học lớp 12.
Tôi và Sơn học chung từ năm lớp 10. Khi ấy tôi ở quê ra, trọ học gần nhà anh. Bắt đầu năm học khoảng 1 tháng thì tôi phát hiện điều đó. Không ngờ khi tôi vừa nói ra, Sơn đã nhiệt tình: "Vậy thì để mình chở bạn đi học luôn cho tiện".
Lúc đầu tôi còn ngại nhưng sau đó Sơn nói mãi khiến tôi xiêu lòng. Từ đó, ngày ngày tôi ngồi sau xe để anh chở đến trường. Sơn sinh trước tôi 9 tháng nên chúng tôi thống nhất tôi làm em, còn Sơn làm anh. Có lẽ thương tôi ở xa nhà nên Sơn chăm sóc tôi như em gái của mình. Có gì ngon ngọt anh cũng mang cho tôi. Học nhóm, anh và tôi cũng học cùng. Tôi cứ nghĩ, mãi mãi chúng tôi sẽ là anh em tốt của nhau như thế.
Không ngờ, tình cảm của tôi đã thay đổi. Tôi bắt đầu nhận ra mình không còn vô tư nữa dù ngoài mặt vẫn cố hồn nhiên vui đùa. Cho đến một ngày, tôi thấy con tim mình tan nát khi Sơn đi với người con gái khác. Mấy hôm sau tôi bảo Sơn: "Từ giờ em đi với nhỏ Phương, anh khỏi chở em nữa". Sơn tưởng thật nên vui vẻ: "Ừ, vậy cũng được. Nói Phương đi đứng cẩn thận, đừng có lạng lách nghe chưa".
Từ đó, tôi không có dịp nào được ngồi sau xe anh nữa. Thay chỗ tôi ngồi đã có một cô bạn khác. Những quan tâm Sơn dành cho tôi trước đây cũng bị san sẻ rất nhiều. Tôi chấp nhận điều đó một cách khó khăn và chỉ biết lấp đầy khoảng trống bằng cách chúi mũi vào chuyện học hành.
Tôi vẫn cứ yêu anh dù nhiều người ngăn cấm (Ảnh minh họa)
Có kết quả thi tốt nghiệp, tôi đỗ thủ khoa. Khi ấy tôi đã về nhà nghỉ hè với ba mẹ. Sơn đạp xe gần 60 cây số về báo tin cho tôi. "Để anh hẹn lớp mình đi liên hoan mừng cả lớp tốt nghiệp, mừng em là thủ khoa..."- Sơn hào hứng nói. Nhưng tôi lắc đầu: "Thôi, để thi đại học xong đã anh à". Hôm đó khi Sơn về, tôi đưa anh ra đến đầu đường, rồi đứng tần ngần mãi mới dám đưa cho anh quyển sách bài tập Toán luyện thi đại học mà tôi mua từ năm lớp 11 nhưng chưa có dịp nào để trao cho anh. Ở trang cuối của quyển sách, tôi đã viết một dòng bằng mực đỏ và hi vọng, nếu anh đọc đến trang cuối cùng thì sẽ nhận ra...
Có lẽ Sơn đã đọc. Từ đó, mỗi mùa hè, anh đều về thăm ba má tôi ở quê. Tôi biết điều đó và cố tình tránh mặt với lý do học trường y rất bận rộn. Có một năm, tôi về ăn tết, nghe má nói: "Thằng Sơn dẫn bạn gái về giới thiệu với ba má. Con nhỏ dễ thương hết sức". Tôi mừng cho anh nhưng vẫn thấy có điều gì đó buốt nhói trong lòng.
Sơn học Nông nghiệp ở Cần Thơ. Ra trường anh đi làm rồi cưới vợ. Suốt từng ấy năm trời, chúng tôi không gặp nhau lần nào. Tôi học xong cũng về Cần Thơ công tác. Tôi không ngờ có ngày tôi gặp lại anh trong một hoàn cảnh hết sức đặc biệt. Con gái anh bệnh nhập viện điều trị ngay chính khoa của tôi. Cháu bị sốt cao không rõ nguyên nhân phải nằm lại để theo dõi. Gặp anh, tôi hết sức bất ngờ. Anh cũng mừng rỡ nắm tay tôi lắc mạnh: "Em về đây hồi nào? Sao không liên lạc gì với anh vậy? Mấy năm nay công việc bận rộn quá nên anh không về thăm ba má được...".
Anh nhắc ba má tôi với giọng ấm áp như thể đó là người thân của mình. Đến lúc đó tôi mới biết vợ anh đã mất. Một mình anh bây giờ phải nuôi 3 đứa con nhỏ, đứa lớn nhất mới 6 t.uổi, hai đứa sinh đôi 4 t.uổi. "Vợ anh mất ngay sau khi sinh 2 đứa nhỏ... Cô ấy bệnh tim. Khi mang thai lần sau, bác sĩ khuyên nên bỏ nhưng cô ấy không bằng lòng"- giọng anh nghèn nghẹn. Tôi lặng người đi. Thảo nào mà tóc anh đã bạc dù khi đó anh và tôi mới ngoài ba mươi.
Cuộc gặp này khiến tôi đ.ánh mất tình cảm của một người đồng nghiệp. Đúng hơn là người ấy đã không thể chờ đợi vì tôi cứ vướng víu 3 đ.ứa t.rẻ của Sơn. "Cho em thêm thời gian... Nhìn cha con anh ấy bây giờ em không đành lòng..."- tôi nói với anh bạn như vậy. Nhưng anh đã từ chối: "Anh nghĩ không cần như vậy. Nhìn em và mấy đứa nhỏ quấn quýt nhau, anh biết điều gì sẽ xảy ra. Thôi thì dứt khoát càng sớm càng tốt để không ai bận lòng". Vậy rồi người ấy ra đi.
Bây giờ thì 2 đứa út đã 10 t.uổi, bé lớn đã vào cấp II. Tóc tôi cũng bắt đầu có vài sợi bạc. 6 năm qua, tôi đã lặng lẽ đi cạnh cha con anh như thể định mệnh đã gắn chúng tôi lại với nhau. Có lần, cách nay chưa lâu, Sơn đưa cho tôi quyển sách giải bài tập Toán lớp 11 mà tôi tặng anh ngày nào. Dòng mực đỏ ở cuối trang sách đã mờ nhưng tôi vẫn đọc được những dòng chữ của chính mình: "Từ bây giờ đôi ngã chia xa... nhưng mãi mãi em vẫn nhớ người ta". Tôi nhẩm tính, đã gần 20 năm. Anh nắm tay tôi, rất lâu mới nói được: "Sao em lại làm như vậy? Phải biết nghĩ tới bản thân chứ? Anh và các con đã tự lo được rồi...".
Tôi nhìn cha con anh mà nhiều khi không cầm được nước mắt. Nếu các cháu là con trai thì có thể dễ dàng hơn, đằng này lại là 3 đứa con gái. Không có bàn tay người mẹ chăm lo, dạy dỗ, tội nghiệp biết chừng nào... Nhưng trên hết, tôi biết rõ trái tim mình đã thuộc về anh, từ những ngày còn học chung hay khi xa cách, chưa có lúc nào tôi quên anh.
Má tôi có lẽ hiểu điều đó nên bảo: "Nếu con thương thằng Sơn thì cứ lấy nó, má không cản...". Thế nhưng rất nhiều đồng nghiệp, bạn bè của tôi thì can ngăn: "Chỉ có điên mới lao đầu vô đó. Con mình mình lo còn mệt mỏi, đằng này con riêng của chồng, hơi sức đâu mà lo? Lỡ mai mốt tụi nó phản thì thêm tức".
Tôi không ngại điều đó vì tôi đã dạy dỗ mấy đứa nhỏ từ khi chúng còn bé, tôi hiểu chúng nó cũng yêu thương tôi như vậy. Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy đã quá muộn để nghĩ đến chuyện hôn nhân. Tôi soi gương và chợt buồn khi nghĩ đến những vết chân chim, những sợi tóc bạc, những cơn đau âm ỉ khi trái gió trở trời...
Có phải là tôi đã quá già để làm vợ, làm mẹ?
Theo VNE
Tôi đã suýt cướp mất chồng người Tôi tin vào sự cắn rứt lương tâm nhưng bản thân tôi đã gây ra nghiệp chướng. Tôi yêu và bám theo 1 người đàn ông đã có vợ, anh hơn tôi 19 t.uổi, tôi làm xáo trộn gia đình anh. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình, tôi cũng là người thứ 3, yêu 1 người đàn ông đã có gia...