Tôi cố tình có bầu hòng chiếm đoạt người đàn ông có vợ con
Nhìn bố mẹ anh chị và các cháu sống dưới sự khin.h b.ỉ của làng quê, tôi cảm thấy có tội với họ.
Tôi quen anh trong lễ cưới người dì ở quê. Anh kém bố mẹ tôi 4 tuổ.i nhưng trông trẻ đẹp phong độ, ăn nói nhẹ nhàng và hiện làm chủ một công ty riêng. Khi tôi lên Hà Nội học đại học, nhờ dì xin cho làm dọn dẹp, tạp vụ ở công ty của anh. Sau một thời gian thấy tôi nhanh nhẹn, lại là chỗ quen biết nên anh cất nhắc tôi làm thư ký riêng. Từ ngày làm thư ký, tôi quên bẵng cả việc đi học mà chú tâm vào đi làm. Tôi có cơ hội gần gũi anh kể cả lúc đi công tác ngoại tỉnh. Thế rồi tôi và anh đã quan hệ với nhau ngay tại văn phòng và trong những lần đi công tác. Anh bảo yêu thương tôi rất nhiều. Lúc ấy trong lòng tôi rất muốn một ngày kia được chính thức làm vợ anh, được anh chiều chuộng, sống trong hạnh phúc chứ không phải làm người thứ ba nên tôi quyết tâm có thai. Tôi giấu mọi người kể cả anh nên ép bụng.
Ảnh minh họa
Tôi xếp lịch đi công tác Sài Gòn cùng anh, tính sẽ thông báo cho anh tin mừng vào dịp đó. Tuy nhiên đêm đó nằm cạnh anh trong khách sạn, khi tôi cố tình lộ bụng bầu, anh bật dậy như lò xo rồi lại chùng xuống hỏi tôi có thai mấy tháng. Tôi vui quá, vừa khóc vừa cười vừa nói thai đã 6 tháng. Không cần suy nghĩ lâu, anh bảo không thể cưới hay làm gì cho tôi vì còn vợ con, anh không bao giờ b.ỏ v.ợ con, sẽ có trách nhiệm với đứ.a tr.ẻ khi tôi sinh ra. Câu trả lời của anh như gáo nước lạnh dội vào đầu nên tôi không trở về Hà Nội sau chuyến công tác đó mà vào tá túc tại nhà bạn ở Đà Nẵng. Khi mang thai anh vẫn giữ liên lạc và gửi tiề.n cho tôi sinh sống mặc dù tôi làm cao.
Bẵng một thời gian cho đến lúc tôi sinh, anh không gọi điện hay hỏi thăm gì. Tôi phải nhờ bạn gọi báo cho anh biết mình đã sinh con. Sau lần gọi điện đó, cố định một ngày trong tháng, tôi nhận được khoản tiề.n nhất định gửi từ tài khoản của vợ anh và thỉnh thoảng có những khoản lớn hơn chắc do anh lén lút giấu vợ gửi cho tôi. Người bạn thân của tôi nay đã từ chối tiếp tục cưu mang và dè bỉu: “ Sao mày lại cố tình cướp chồng của người phụ nữ khác”. Bạn khuyên tôi nên biết báo hiếu cho bố mẹ, mới 27 tuổ.i tự tìm công việc, đừng ôm mộng cướp hạnh phúc người khác. Tôi ôm con về quê sống nương nhờ bố mẹ. Về cái làng quê nghèo đầy định kiến xã hội, không chỉ mình tôi mà bố mẹ, vợ chồng hai anh trai, hai chị gái tôi cũng bị hứng chịu sự chử.i rủa, nhụ.c m.ạ của mọi người. Lúc này đây tôi thấy vô cùng giận người đàn ông bội bạc và căm ghét vợ anh ta, không biết chị có ý định gì mà gửi tiề.n hàng tháng cho tôi. Chị ta hơn tôi điể.m gì mà khiến anh nghe lời rồi bỏ rơi tôi?
Gần hai tháng nay, ngày ngày sống bằng những đồng tiề.n của anh với vợ chu cấp, tôi thấy nhụ.c nh.ã vô cùng. Nhìn bố mẹ anh chị và các cháu sống dưới sự khin.h b.ỉ của làng quê, tôi cảm thấy có tội với họ, có tội với cả đứa con vừa sinh ra. Tôi không biết sau này lớn lên nó sẽ nghĩ về mình như thế nào nếu biết tôi từng dùng nó làm phương tiện để cướp chồng người, lại nuôi nó lớn lên bằng những đồng tiề.n trợ cấp lén lút, giấu giếm của người đàn ông tạo ra nó? Tôi thật sự muốn thoát ra khỏi cuộc sống hiện nay, bế tắc ngàn lần. Tôi có nên tiếp tục mong chờ một ngày anh nghĩ lại, đến với tôi, cho tôi danh phận đàng hoàng? Xin mọi người cho tôi hướng giải quyết với bản thân và hướng giải quyết tốt nhất cho cháu bé.
Theo VNE
Đẫm nước mắt cuộc chạy trốn tình cũ của một n.ữ sin.h
Anh muốn chiếm đoạt em nhưng em cưỡng lại rồi òa khóc. Đúng lúc em buông xuôi thì anh lấn tới...
Video đang HOT
Chào độc giả mục tâm sự. Đây là lần đầu tiên em chia sẻ cảm xúc của mình lên đây. Em vốn là một con bé cứng đầu và sống rất lý trí nên chưa bao giờ em nghĩ sẽ có ngày, mình viết những dòng này ra để mong đợi sự cảm thông, chia sẻ của những người xa lạ. Thế nhưng, nếu không nói ra em sẽ điên loạn mất vì chẳng biết nói với ai.
Em quen anh khi em đi làm thêm ở một công ty tư nhân về in, photo trên phố. Lúc đó, em đang học năm thứ nhất đại học, hiện em đang là sinh viên năm thứ ba. Đó là khoảng thời gian em mới chia tay mối tình đầu của mình. Đa.u đớ.n lắm khi người chen vào giữa lại là đứa bạn thân từ hồi cấp một. Cũng chính vì yếu lòng mà dù biết anh đã có vợ sắp cưới em vẫn ngã lòng. Anh rất thẳng thắn nói rõ, sẽ chia tay em khi bố mẹ bắt cưới vợ.
Chuyện yêu của em với anh ấy chỉ là một bản hợp đồng để em cùng anh đi gặp đối tác thôi. Thế nhưng chẳng hiểu sao, hai đứa lại dính với nhau, quyến luyến không thể nào dứt ra được.
Rồi khi anh nói năm sau phải kết hôn, lúc đó chúng em yêu nhau đã được 18 tháng và em vẫn rất tự tin rằng, mình sẽ giữ được anh. Nhưng rồi... anh nói chia tay.
'Tháng sau anh lấy vợ nên mình chia tay em nhé. Từ mai em không phải đi làm nữa, anh sẽ giải quyết thỏa đáng lương thưởng 2 năm em làm cho anh'.
Ảnh minh họa
Em chế.t lặng, khóc như điên dại rồi bỏ chạy thật nhanh, em muốn về nhà nhưng cứ chạy trong vô thức như thế. Anh gọi không biết bao nhiêu cuộc nhưng em vẫn nhất quyết không nghe, em không muốn cho anh cơ hội nói lời chấm dứt.
Lúc đó, em mới phát hiện ra, mình đã thực sự yêu anh. Thật đến kinh ngạc, em đa.u đớ.n khi nghĩ ôm anh, hôn anh là một người con gái khác, tay anh sẽ nắm tay người khác, thậm chí em còn điên đến mức đa.u đớ.n nghĩ đến đứa con của anh không phải là do em sinh ra nữa...
Ban đầu em luôn nghĩ, em choáng ngợp vì món quà anh tặng, rằng yêu nhau 1 năm thì cứ cố mà nhận, nhận cho thật nhiều vào để lúc chia tay không bị lỗ, vì đây là tình yêu trên hợp đồng mà. Thế mà em không sớm nhận ra, mình luôn có ý định trả lại quà khi chia tay nên chẳng dám dùng một món nào, vì sợ dùng thì sẽ cũ mất, đến lúc trả lại khó coi.
Nhưng rồi thê thảm đến thế nào thì chỉ mình biết, em vẫn phải ngẩng cao đầu chia tay anh. Em đóng gói trả hết quà anh tặng, nước hoa, son, túi, giầy, váy vóc, đồng hồ, trang sức, điện thoại, chỉ giữ lại món quà sinh nhật. Đó là món quà sinh nhật người yêu tặng em, em có quyền giữ, là món duy nhất em đòi anh tặng, không phải là quà khi làm 'bồ' thiếu gia.
Sau đó, em chuyển phát nhanh theo địa chỉ nhà anh vì chẳng dám gặp mặt. Chỉ cần nhìn thấy anh thôi em sẽ không đủ quyết tâm chia tay. Em gửi kèm theo thư xin nghỉ việc và lá thư chia tay.
Thời gian sau đó cứ chậm rãi trôi đi, em như sống trong vô thức. Ba tuần sau là đám cưới của anh, chị kia gửi cả thiệp mời cho em.
Em không quá bất ngờ khi chị biết sự tồn tại của em và mối quan hệ giữa em với anh. Cũng đúng thôi bởi bữa tiệc nào anh chẳng dẫn em đi cùng, quấn quýt thế hẳn cũng khiến chị 'sôi tiết' đôi lần. Em cố an ủi mình rằng, xem như lần này chị đã thắng và để chị được hả hê.
Chị còn gọi điện cho em, xác nhận xem em có đến dự không. Em cũng bảo luôn: 'Em không có bản lĩnh mặt dày như vậy'. Cũng đúng, em đến cả ba càng khó xử, làm ầm lên chỉ có thiệt em. Người ngoài nhìn vào chẳng có ai bênh cho người thứ ba, chỉ càng um xùm lên, mất mặt mình. Mình gia đình đâu đến nỗi mà phải làm bồ thiếu gia.
Rồi mọi chuyện cũng trôi qua, em lấy lại được thăng bằng trong cuộc sống 'không có anh'. Em đăng ký học hai ngành để không còn thời gian nghĩ đến anh, điểm số vẫn cao, học bổng nhận đều đều. Nhìn vào, liệu có ai nhận ra em từng là 'bồ'.
Ảnh minh họa
Sau 6 tháng anh cắt đứt liên lạc với em thì em nhận được điện thoại của người bạn anh, nói anh uống say be bét cả tháng nay và rất muốn gặp lại em. Em òa khóc ngay trong điện thoại, thậm chí hét lên rằng, em không thể, em không muốn nhìn thấy anh.
Em tìm mọi cách để tránh mặt anh thì anh dùng sức ảnh hưởng của mình để gọi em lên phòng quản lý đào tạo rồi lôi em đi. Anh muốn chiếm đoạt em nhưng em cưỡng lại rồi òa khóc. Đúng lúc em buông xuôi thì anh lấn tới.
Xong mọi chuyện anh bảo: 'Mai đi đăng ký kết hôn. Em sẽ là vợ anh'. Em ngây dại cười rồi lại khóc, ai sẽ thừa nhận em, kể cả khi có cái tờ giấy ấy, ai sẽ thừa nhận đây? Em vặc lại 'Anh đã là chồng, đã cưới chị ấy rồi'. Anh đáp 'Cưới nhưng không đăng ký'.
Em không đứng lên nổi, bảo anh đi mua thuố.c tránh thai khẩn cấp thì anh nói, có con rồi bố mẹ anh sẽ thừa nhận em.
Nhưng em không muốn, gia đình em rồi sẽ thế nào, người ta sẽ phỉ nhổ vào bố mẹ em, vào chính bản thân em và cả chị gái em nữa. Trước đây, bố em từng cặp bồ, từng khiến gia đình em lao đao nhiều bận.
Rồi con em sẽ ra sao khi mẹ nó mang tiếng là bồ, là kẻ thứ ba đi phá hoại gia đình người khác. Nó sẽ là đứa con hoang. Anh nói nó sẽ có hộ khẩu vì em là vợ anh.
Nghe tiếng vợ đấy mà em đa.u đớ.n cho hai mấy năm làm người, sống trên đời của mình. Sao lại có thể thành như vậy. Em làm sao có thể đán.h đổi danh dự gia đình, chà đạp lên người khác để ích kỷ giành hạnh phúc cho mình? Em không đủ nhẫn tâm để làm. Mọi người hãy cứu em với! Em phải làm sao đây?
Theo Người Đưa Tin
Chị! Nhớ hôm đi làm về, chạy ngang qua chỗ chị đứng, tôi cố tình chạy thật chậm vì thấy một người đàn ông đang nói chuyện to nhỏ gì đó với chị, và chị lắc đầu, hình như đó là cuộc gạ giá không thành. Tự nhủ rằng chắc chị có nỗi khổ gì đấy? Chắc chị... Và trong tôi cũng có nhiều...