Tôi có thai với người chồng vừa mất của bạn thân
Đây là câu chuyện hoàn toàn có thật của tôi. Có thể mọi người không tin vì câu chuyện có nhiều tình tiết trùng hợp đến kì lạ hoặc sẽ chê cười tôi vô đạo đức.
ảnh minh họa
Tôi có một cô bạn thân từ thuở nhỏ. Khác với tôi, cô ấy xinh xắn theo kiểu hiền lành dễ thương, còn tôi hơi gai góc và mạnh mẽ. Ra trường, cả hai chúng tôi đều được cùng vào làm một công ty. Tôi đã tự thi tuyển bằng chính thực lực của mình còn bạn tôi vì muốn được bên cạnh tôi nên đã xin gia đình chạy vào đó.
Làm được một năm thì cô bạn tôi hăm hở thông báo cho tôi một bí mật nhỏ về người mà cô ấy đang có cảm tình. Oái ăm là người đó chính là người tôi thầm thương trộm nhớ từ cả thời đại học. Không nói các bạn cũng biết, người đó chính là động lực để tôi dự tuyển vào công ty này.
Xin nói một chút vì sao tôi yêu đơn phương người đó lâu như vậy nhưng chưa hề nói ra. Tôi hơi khô khan, tôi không thường tâm sự mà luôn giữ kín tình cảm. Nếu có thích ai tôi cũng không dám bộc bạch vì sợ người đó từ chối. Hơn nữa, người mà cả tôi và bạn tôi đem lòng yêu mến lại sống khép kín và coi trọng sự nghiệp. Những trang nhật ký trên blog tôi ngày xưa và facebook bây giờ đều để chế độ private và luôn nhắc đến tên người ấy.
Khi nghe cô bạn nói ra tên người đó, lòng tôi đắng chát nhưng không để lộ ra. Tôi còn khuyến khích bạn mình thổ lộ và chủ động cưa người đó. Đêm về, tôi bó gối ngồi khóc trong bóng tối. Tôi vừa muốn cô bạn mình tỏ tình thành công, lại có chút nhỏ nhen mong người kia từ chối.
Ngày hai người công khai yêu nhau, tôi về đọc lại hơn trăm trang nhật ký và bài viết của mình cho người đó rôi ngồi xóa trong nước mắt. Tôi thật sự rất đau khổ. Có đôi lúc tôi oán trách bạn mình. Tôi đã giấu người đó trong tim đến 4 năm mà cuối cùng cô ấy cũng tìm ra và tước mất. Tôi nghĩ mình đã thật sự chết đi, không bao giờ có thể rung động với ai lần nữa.
Video đang HOT
Vì làm chung công ty, mỗi khi nhìn hai người âu yếm, vết thương đó như bị một lưỡi dao cùn cứa đi cứa lại tứa máu, tôi cứ thế trốn vào toilet khóc. Một thời gian sau, mặc dù nỗi đau chưa hề nguôi ngoai nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra hai người đó mới thật sự là dành cho nhau.
Hai năm sau, người đó và bạn tôi cưới nhau. Trong lễ cưới, cô bạn tôi vì quá hạnh phúc nên xúc động khóc. Tôi ở bên cũng khóc. Lúc nhìn người đó trên hôn trường, tôi đã không thắng nổi trái tim yếu ớt của mình. Có vẻ, tôi đang khóc mừng cho hạnh phúc của bạn, nhưng điều đó chỉ đúng 20%, 80% còn lại tôi đã khóc cho tôi.
Trong làn nước mắt, tôi đã mơ vị trí bên cạnh anh là tôi chứ không ai khác. Nhưng sợ tính ganh ghét ẩn sâu trong bản năng nổi lên, tình bạn đã giúp tôi chiến thắng nỗi mất mát này, tôi kiên quyết không bắt tay với quỷ dữ.
Nửa năm sau, trong một lần tôi và người đó được điều đi công tác. Tôi đã cố tình lảng tránh anh nhưng con tim đang khô héo cứ thôi thúc gần anh thêm chút nữa. Và chúng tôi đã xảy ra chuyện đó. Vì say rượu, tôi cũng đã lỡ tâm sự rằng tôi đã từng rất yêu anh và sẽ yêu đến suốt đời. Lúc thức dậy bên anh, anh rất buồn và nói với tôi “Thích anh lâu sao không nói, bây giờ xin em vứt bỏ tình cảm đó đi, nếu không cả ba sẽ cùng khổ”.
Câu nói đó làm tôi tự ái, tôi đâu cần tranh giành anh với bạn tôi đâu. Tôi biết thân phận mình nên đã lúc nào xen vào hai người. Chuyện ngủ với nhau chỉ là chuyện ngoài ý muốn, duy nhất và mãi mãi không bao giờ lặp lại.
Nhưng cuộc sống cua tôi chưa kịp trở lại bình thường thì hai tháng sau anh đột ngột ra đi vì tai nạn giao thông. Ngày đưa anh vê vơi long đât, bạn tôi đã nhảy xuống mộ đòi được chết cùng anh. Tôi cũng ước mình được quyền làm như thế. Tôi chưa bao giờ muốn sở hữu anh, nhưng tôi muốn anh tồn tại trên đời này để tôi dõi theo và tự hân hoan với tình cảm của chính mình. Nhưng anh lại một lần nữa, vuột xa hơn cả tầm tay.
Tôi phát hiện mình đang mang thai với anh, 14 tuần rồi, con đã có tim thai. Tôi rất hạnh phúc. Cuối cùng tôi cũng đã có thể níu giữ chút gì đó của anh trong cõi cát bụi này. Tôi hạnh phúc như được hồi sinh. Đứa con trong bụng giúp nguôi đi nỗi nhớ như xé lấy ruột gan tôi. Hiện tại, chưa ai biết điều này cả.
Tôi khéo léo hỏi bạn mình có giữ được gì của anh không nhưng cô ấy bảo không hề có. Như vậy chỉ có tôi là đang giữ giọt máu của anh. Điều đó làm tôi lo lắng và khó xử. Tôi chắc chắn sẽ giữ và sinh đứa con quý giá này. Nhưng còn về phía bạn tôi và gia đình anh ấy? Anh ấy là con một, bố mẹ anh hẳn sẽ rất sung sướng khi biết tôi có con với anh, cho dù tôi chẳng có danh phận gì.
Nếu tôi nói với họ, họ sẽ biết ơn và giữ tôi. Nhưng còn về phần bạn tôi? Nói thẳng ra thì đây là một sự phản bội hèn mạt, người dan díu với chồng cô ấy không ai khác lại là tôi, một người bạn thân từ tấm bé không khác gì chị em? Trong chuyện này bạn tôi là người đau khổ nhất phải không?
Tôi đang hân hoan với đứa con trong bụng tuy không ngớt lo lắng cho bạn mình. Tôi phải làm sao với cô ấy đây? Tôi là một đứa phản bội bạn bè, nhưng trong trường hợp này, khi anh ấy đã mất, liệu tôi có được tha thứ hay không? Rồi tôi sẽ sinh con với lý do gì? Sẽ thông báo hay không cho gia đình anh ấy?
Theo PNT
Tôi quá thất vọng về chồng
Đi làm mà nghĩ đến chồng vẫn ngủ, em buồn đến rơi nước mắt, không những vậy anh còn hay tụ tập rượu chè.
Em năm nay 24 tuổi, là một cô gái của miền sơn cước nhưng đầy cá tính, đáng yêu trong mắt mọi người. Tình yêu của em và anh cũng thật tình cờ khi anh có số điện thoại của em, rồi anh gọi cho em hẹn gặp vào một chiều ở quán café ký túc xá trường em. Và những lần gặp sau đó chúng em đã yêu nhau, tình yêu của em thời sinh viên ngây thơ khờ khạo và cũng cuồng nhiệt đầy kỷ niệm.
Anh đưa em về gia đình anh ra mắt, mọi người đều quý mến. Anh quan tâm em nhiều hơn làm cho cuộc sống em cảm thấy ấm áp và gần gũi, em cảm thấy được chăm sóc khi xa bố mẹ hàng trăm cây số. Bốn năm yêu nhau và cũng là năm cuối nhưng em lại có thai ngoài ý muốn, anh bảo bố mẹ anh nhưng họ không muốn giữ đứa bé, gia đình anh bảo em đi phá thai, nhưng vì nhiều lý do em suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng quyết định giữ lại đứa bé. Em cũng thấy anh hồi đó là một người cầu tiến.
Gia đình anh thương em và thấy hai đứa cũng yêu nhau lâu dài, họ hàng đều biết nên đã tổ chức một tiệc cưới gấp rút cho chúng em. Em chuyển về sống chung cùng chồng và tiếp tục đi học, dù gia đình ngăn cản, bảo em hãy bảo lưu kết quả, nhưng em cố chấp vác bụng bầu đi học đến tháng đẻ em vẫn đi vì sắp thi cuối kỳ. Cuối cùng sự cố gắng của em được bù đắp với điểm tốt nghiệp như mong đợi.
Nhưng thật không ngờ anh không như em nghĩ khi em về sống cùng anh, trái ngược với em chồng em lại chây lười, bỏ mặc học hành, lấy tiền bố mẹ em cho làm của hồi môn mở quán bán hàng linh phụ kiện máy tính điện thoại mà em không hay biết gì. Vàng tiền bố mẹ em cho em anh đều lừa bảo giữ hộ vì em hơi cẩu thả. Em tin tưởng chồng vô điều kiện thế là vì vài đồng bạc mà giờ đây anh vẫn chưa ra trường được. Hàng thì bán qua ngày chứ vốn thì không có. Giờ đây em đi làm cũng được 6 tháng rồi nhưng tiền lương nhận về em còn chưa kịp đếm mà chồng em đã lấy hết, đến khi em xin tiền mua sắm trong nhà, mua đồ và sữa cho con thì anh la mắng em tiêu hoang, như vậy có đúng không?
Dù đưọc cưng chiều từ bé nhưng em là đứa biết điều và em cũng có học thức, tuy sống theo phong cách hiện đại nhưng em cũng chưa làm mất lòng ai. Bố mẹ chồng và họ hàng họ đều quý mến em. Anh thì sống khép kín, lấy em được hai năm mà chưa bao giờ hỏi thăm sức khoẻ bố mẹ em. Em thấy buồn và tủi hổ với bố mẹ mình nhưng đành nói bản tính của anh như vậy, chỉ mong bố mẹ thông cảm. Và đỉnh điểm nhất là năm nay anh không đi học nữa, anh ngủ thì 9-10h sáng có hôm còn muộn hơn mới dậy bán hàng, hay thích làm gì mới làm. Em đi làm ngoài đường nghĩ đến chồng vẫn ngủ em buồn đến rơi nước mắt, không những vậy anh còn hay tụ tập rượu chè, một tuần thì có tới 4 ngày anh nhậu nhẹt. Em khuyên khi anh tỉnh táo em giải thích để anh hiểu cuộc sống chật vật của vợ chồng mà đi thuê nhà. Anh ậm ừ cho qua và hứa sẽ thây đổi nhưng chỉ đuọc một tuần thôi lại vẫn như vây.
Em đã nhịn anh rất nhiều khi trước mắt bố mẹ anh lớn tiếng quát em khi thấy con nghịch ngợm, khi con không ăn em ép con ăn cũng mắng em với thái độ làm em tức vô cùng. Em nhịn vì bố mẹ chồng, khi không có mặt bố mẹ chồng em mới trao đổi và nhắc nhở anh, làm như vậy trước mặt bố mẹ là không tôn trọng họ, nhiều lần anh đã như vậy lắm nhưng anh bảo cho anh oai một tí không bố mẹ lại bảo anh "sợ vợ". Em thật sự cũng chẳng hiểu chồng em như thế nào nữa.
Bố mẹ chồng quá tốt với mẹ con em, muốn con ở bên cạnh em nhưng em đành để con ở quê với ông bà trong nước mắt. Chồng em không đi học nữa mà cũng chẳng trông được con vì quá ham ngủ nên em đành phải để con ở với ông bà từ khi 10 tháng tuổi vì công việc của em bận rộn phải đi nhiều, ngay từ đầu em đi làm về muộn vì phải tiếp khách ở cơ quan mà chồng em đòi vác dao đâm chết em và nói em không về ngay thì "mày có tin mai mày nghỉ việc luôn không". Ngay cả cách xưng hô cũng chỉ dành cho người "đầu đường xó chợ", nghe không một chút tình nghĩa nào.
Đến bây giờ con ở với ông bà rồi nhưng áp lực gia đình và công việc vẫn cứ đè nặng lên đôi vai em. Em suy nghĩ rất nhiều và đau khổ cũng rất nhiều. Em muốn chia sẻ với bố mẹ nhưng họ sẽ buồn và em không có mặt mũi nào vì ngay từ đầu gia đình em phản đối nhưng vì em có bầu trước nên mới chấp nhận. Em còn trẻ mà phải sống trong mỡ hỗn độn này quả thực em rất đau khổ, em muốn từ bỏ để làm lại cuộc đời và nuôi con thật tốt. Nhưng nghĩ đến con và bố mẹ chồng tốt với mẹ con em như vậy em cũng không nỡ.
Em phải làm sao đây? Độc giả hãy cho em một lời khuyên?
Theo VNE
Chồng biểu hiện khác lạ với em gái tôi Nhiều lúc tôi cảm thấy anh nhìn em gái tôi rất lạ, tôi cũng đã nói với chồng nhưng anh chỉ nói anh là người biết suy nghĩ. Ảnh minh họa: DNS. Tôi và chồng sống cùng em gái của tôi. Chồng cũng thương và tôn trọng tôi, nhưng cách đây hai năm khi tôi về đám giỗ ba chồng tôi, hôm đó...