Tôi có phải là người đàn bà tội lỗi?
Những ngày này tôi buồn quá. Càng cuối năm, tâm trạng càng nặng nề hơn. Tôi thấy mình tội lỗi, cay đắng và khao khát muốn được gặp con càng nhiều hơn. Những người bạn chung phòng trọ, những người làm chung xưởng trong khu chế xuất đều không hiểu vì sao tôi lại như vậy. Tôi không thể tâm sự với họ. Nếu mọi chuyện vỡ lở, chắc tôi chết mất. Và vì thế, nỗi đau khổ càng dày vò lên trái tim tôi.
Tôi âm thầm theo dõi con gái tôi lớn lên trong nhà người khác. Càng ngày con càng giống bố. Người đàn ông ấy đã không đối tốt với tôi, nhưng thực sự tôi không quên được.
Tôi sinh ra ở Nghệ An, nhà nghèo nên học hết cấp ba tôi theo một người anh vào Bình Dương để xin làm công nhân. Cuộc sống của tôi cũng thay đổi từ đó. Từ một cô học trò nghèo, tôi ngay lập tức phải bước vào đời sống công nghiệp với những định mức công việc cao ngất ngưởng, làm tôi tối tăm mặt mũi. Những ngày đó, vì nghĩ công việc này có thể giúp mình đổi đời, nên tôi còn hăng say. Tôi khao khát nghĩ về tương lai. Với mức lương 1,5 triệu/ tháng, nếu làm tăng ca tôi sẽ được tính tiền theo sản phẩm và tôi có thể kiếm thêm được 500 ngàn đồng mỗi tháng. Với chi phí cuộc sống tối thiểu, tôi vẫn có thể giữ lại được 1,2 triệu đồng. Và tôi nghĩ, đó là cách để mình tích cóp và đổi đời. Mỗi tháng lương của tôi bằng mẹ tôi làm ruộng vài tháng. Tôi đã nghĩ, nếu mình chăm chỉ, sau 10 năm mình có thể có một khoản tiền kha khá để mở tiệm riêng. Những ngày đó tuổi 18 tôi đây khát khao và tôi có cả sự ảo tưởng ở trong đó nữa.
Năm tôi 19 tuổi, có một người thường xuất hiện ở khu phòng trọ. Anh ta nói muốn tìm một số người đẹp để làm lễ tân vào những ngày chủ nhật. Và anh ta mời tôi, với giá 100 ngàn đồng/ngày. Tôi mừng rơn vì đó là số tiền khá lớn. Anh ta nói, em không phải làm gì cả, chỉ cần đứng đưa tờ rơi cho khách vào siêu thị thôi. Tôi đồng ý mà không suy nghĩ. Vui vì có người nói mình đẹp. Và vui vì sẽ có cơ hội kiếm tiền. Thường thì chúng tôi sẽ được nghỉ ngày chủ nhật. Những ngày đó chúng tôi không biết làm gì ngoài việc ngủ vùi, đi chợ mua thịt cá về nấu bữa cơm ngon ăn cùng nhau rồi lại đi siêu thị xem đồ.
Anh nói anh yêu tôi và muốn tôi thay đổi cuộc sống. Tôi đã không nghĩ được gì nhiều, liền gật đầu đồng ý.
Nói chính xác là xem đồ chứ không phải mua. Vì chúng tôi luôn cảm thấy mình không thuộc về thế giới đó. Những món hàng luôn chiếm mất nửa tháng lương. Đã có lần vì không nhịn được cơn thèm muốn, tôi đã mua một chiếc vòng cổ với giá 400 ngàn đồng. Nó đẹp lấp lánh và tôi đã quyết định rất nhanh. Nhưng rồi khi về nhà, tôi cứ bần thần mãi. Tôi quay lại siêu thị trả và người ta không đồng ý. Tôi đem cái vòng cổ đeo vào người rồi ngủ. Đến sáng tỉnh giấc, tôi lo sợ vì có thể sẽ mất nó. Tôi bọc kỹ trong đống quần áo rồi cất sâu dưới đáy hòm. Từ đó, mỗi khi buồn, tôi lại lấy chiếc vòng ra đeo hoặc ngắm nó. Tôi cứ nghĩ tới cái vòng đó thì lại thấy hình như mình rất xa xỉ.
Tôi làm lễ tân và được trả tiền cao hơn người khác. Tôi được 200 ngàn đồng mỗi buổi vì anh ta nói tôi làm việc có trách nhiệm hơn người khác. Tôi không biết đó có phải là sự thật không, nhưng tôi thấy vui. Sau mỗi ngày làm việc, mỏi nhừ đôi chân, tôi lại chạy về nhà và cất ngay tiền vào trong ví. Một lần, trời mưa, anh ấy đón tôi ở cửa, nói sẽ đưa tôi về. Rồi anh ấy đưa tôi vào quán ăn. Lần đầu tiên tôi được ngồi trong một nhà hàng có máy lạnh và có những món ăn thơm tho mà tôi thấy giống như trên tivi.
Video đang HOT
Anh nói anh yêu tôi và muốn tôi thay đổi cuộc sống. Tôi đã không nghĩ được gì nhiều, liền gật đầu đồng ý. Về sau tôi thấy mình rất bộp chộp và không biết sợ. Chứ khi ấy tôi không nghĩ được gì. Tôi chỉ nghĩ đây là cơ hội để mình đổi đời. Nhưng tôi quên một điều, tôi còn chưa biết quê anh ta ở đâu và làm những gì. Anh ta sống ra sao và có thực sự yêu mình không? Khi ấy, ăn xong tôi chỉ hỏi, anh muốn em thay đổi, cuộc sống thế nào? Anh bảo, đi theo anh. Vậy là tôi lên xe, theo anh ta về nhà. Nhà anh ta ở một khu phố nhỏ, bừa bộn và như thể là bị ẩm mốc lâu ngày.
Anh pha nước cho tôi uống và nói ngồi chơi, chờ anh đi tắm. Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy anh trong chiếc quần cộc, tôi thấy anh quá đẹp và tôi không hề cưỡng lại nụ hôn của anh. Thậm chí tôi còn đáp lại nồng nhiệt nữa. Chúng tôi đã cuồng nhiệt như thế, quên cả trời mưa gió, tôi quên cả nỗi sợ rằng ngay mai sẽ trễ làm. 5h sáng, tôi vội vã bò dậy và nói anh đưa tôi về nhà để thay đồ đi làm. Tôi không biết là tôi đã mang thai ngay trong lần quan hệ đầu tiên đó.
Chúng tôi còn qua lại với nhau khoảng 4 tháng sau đó, đến khi tôi phát hiện ra bụng mình ngày càng lớn hơn thì tôi nói với anh. Anh nói, để anh thu xếp, rồi mình làm đám cưới. Tôi khoe với mọi người trong phòng trọ, ai cũng mừng cho tôi. Tôi còn là niềm hãnh diện của họ vì tôi vẫn có thể tìm được hạnh phúc trong cuộc sống quá nhiều vất vả như thế này. Chồng tôi trong mắt họ là một… đại gia trẻ tuổi… Khoảng 2 tháng sau, tôi thấy mệt mỏi và tôi sốt ruột trước những lời anh hứa. Và tôi đến nhà tìm anh. Nhưng đáp lại tôi là một ổ khóa lớn im lặng. Người hàng xóm nói đó là căn nhà được cho thuê theo thời vụ, mỗi tháng trả 3 triệu đồng, ai ở cũng được. Tôi lặng đi. Cái tình huống này tôi đã xem quá nhiều trên tivi. Tôi đã buộc phải đóng vai chính trong đời thực, với bộ phim có thật mà tôi không hề mong đợi.
Tôi sinh con trong cơn tuyệt vọng khủng khiếp. Khi ấy đã là tháng mười một, chỉ còn hai tháng nữa là Tết. Mẹ tôi vẫn chờ tin con gái đưa rể về ra mặt họ hàng. Mẹ không biết con gái mình đang oằn mình trong cơn đau của một bà mẹ đơn thân. Tôi không biết sẽ phải đối diện với mẹ thế nào. Còn xóm làng, còn nền nếp gia phong. Nhìn con gái nằm ngủ say sưa trong phòng, tôi thấy mình có lỗi khủng khiếp. Nhưng mọi thứ xoay vòng trong đầu, tôi cảm thấy đau buốt. Tôi lặng lẽ đem con đến để trước cửa một nhà giàu có. Đến khi tôi nhìn thấy người phụ nữ kia ra hoảng hốt ôm lấy con, thì tôi vội vàng bỏ chạy.
Năm ấy tôi về ăn Tết với mẹ, trong một cơn kiệt sức. Mẹ không hiểu sao tôi xanh xao gầy mòn đến vậy. Tôi không thể nói với mẹ những chuyện này. Mẹ chỉ biết rằng năm nay tôi không thể mang tiền về đưa cho mẹ giữ vì tôi bị bệnh và đã chữa bệnh hết tiền rồi. Mẹ không biết, trong 2 tháng cuối thai kỳ và khi sinh nở, tôi đã phải tiêu toàn bộ số tiền đã tích cóp được trong một năm. Mẹ vỗ về, lo thuốc thang cho tôi. Mẹ không biết tôi đã làm một chuyện tày trời.
Ăn Tết xong tôi lại vào Nam, quay trở lại xưởng may của mình. Vậy mà 8 năm đã trôi qua.
Tôi âm thầm theo dõi con gái tôi lớn lên trong nhà người khác. Càng ngày con càng giống bố. Người đàn ông ấy đã không đối tốt với tôi, nhưng thực sự tôi không quên được. Bởi vì anh ta rất đẹp trai và may phước cho con tôi đã được hưởng trọn cả nét đẹp của cha lẫn mẹ. Con bé đã trở thành công chúa trong gia đình người khác. Nhiều khi tôi lấy đó làm niềm an ủi cho mình, vì nếu tôi có nuôi con, chưa chắc con tôi đã được sống sung sướng như thế. Có khi hai mẹ con phiêu dạt đâu đó, đầy đau khổ cũng nên.
Nhưng mới đây, cảm giác dày vò và đau đớn đã xuất hiện. Tôi cảm thấy mình không được quyền đó, nhưng có điều gì đó cứ thôi thúc tôi, dày vò tôi việc thú nhận với con. Cách đây khoảng một tháng, tôi xem tivi và bần thần nhận ra, con tôi đang đóng phim. Cháu đóng vai con gái của nhân vật chính. Bé diễn thông minh, hồn nhiên và rất có tố chất làm diễn viên. Tôi khao khát nghĩ, nếu như tôi được gặp lại con, tôi được nhận lại con, thì tôi sẽ thấy được an ủi phần nào. Thực sự, suốt 8 năm qua, tôi thấy mình bị ám ảnh bởi tội lỗi đã bỏ con. Nhưng tôi không biết phải làm thế nào để gột rửa điều đó. Tôi chỉ có một ý nghĩ, tôi cần phải nói với con.
Thực sự không phải vì tôi thấy con tôi ngày càng xinh đẹp và nổi tiếng nên muốn tìm cách đòi con. Mà thực sự tôi muốn giải thoát chính mình. Tôi muốn con tôi biết được, nó còn có một người mẹ nữa, bên cạnh cuộc sống hạnh phúc mà con đang được hưởng. Nhưng tôi lại sợ hãi khi nghĩ đến việc người ta sẽ đuổi tôi ra khỏi cổng. Và tôi sợ con gái tôi sẽ không chấp nhận sự thật đó.
Tôi đang sống trong những ngày tháng bị dày vò kinh khủng.
Tôi chưa đủ ba chục tuổi. Nhưng tôi đã phạm quá nhiều sai lầm. Liệu cuộc đời có tha thứ cho tôi không? Mong các anh chị hãy cho tôi một lời khuyên!
Theo VNE
Phải làm người thứ ba dù có con với anh?
Biết Nam có vợ nhưng tôi vẫn yêu anh. Đó là điều điên rồ nhất mà tôi từng làm trong đời mình.
Có lẽ do lúc ấy tôi đã quá lứa lỡ thì nên gặp anh lần đầu, tôi đã say mê, muốn trao cho anh tất cả. Tôi nói với Nam: "Em sẽ không làm gì ảnh hưởng đến gia đình anh. Xin anh hãy để cho em được yêu anh một cách tự nguyện, không đòi hỏi".
Mới đầu Nam còn ngần ngừ, nhưng sau đó anh cũng xiêu lòng. Và chúng tôi đã có những ngày tháng êm đềm bên nhau cho đến khi tôi tha thiết van xin anh cho tôi một đứa con. Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng một người phụ nữ không chồng, khi về già sẽ rất buồn. Nếu có được một đứa con thủ thỉ thì sẽ bù lại được phần nào nỗi trống vắng những khi tuổi già xế bóng.
Mặt khác, suốt khoảng thời gian có anh, tôi đã nhận ra rằng anh không hề yêu tôi. Đó là sự thật hiển nhiên. Anh chỉ cần tôi những lúc vợ chồng anh hục hặc, những lúc bị stress trong công việc hay đơn giản chỉ là những khi anh muốn thay đổi hương vị trong cuộc gối chăn. Nhưng tôi thì khác. Tôi yêu và mong muốn đến cháy lòng có được một đứa con với anh. "Anh đừng lo sem sẽ làm khó dễ. Em hứa sẽ không bao giờ hé môi cho bất cứ ai"- tôi nài nỉ.
Kết cục thì tôi cũng được toại nguyện. Khi biết tôi mang thai, anh có chút lo lắng. Thế nhưng khi tôi quả quyết rằng anh sẽ chẳng liên can gì đến đứa bé, nó chỉ là con của riêng tôi; thậm chí nếu anh muốn, tôi sẽ rời xa thành phố... thì anh yên tâm hoàn toàn. Kể từ lúc biết chắc mình có con, tôi nghĩ có lẽ mình không cần người đàn ông ấy nữa. Tôi đủ mạnh mẽ để làm một người mẹ đơn thân như cách người ta hay nói bây giờ.
Kết cục thì tôi cũng được toại nguyện. Khi biết tôi mang thai, anh có chút lo lắng. (Ảnh minh họa)
Nghĩ là vậy nhưng thực tế lại khác. Khi mang bầu, có những cơn thèm bất chợt giữa đêm hôm khuya khoắc hay khi trời đang giông mưa, bỗng thấy cần quá một người đàn ông bên cạnh. Khi hôi cơm tanh cá, mệt mỏi chẳng muốn làm gì, bỗng thấy thèm một sự an ủi vỗ về... Cứ thế, sự khát thèm như một liều thuốc độc bào mòn lý trí. Tôi bắt đầu nhắn tin, gọi điện, thậm chí đến tận nơi anh làm việc để tìm.
Tôi bắt đầu đày ải Nam trong sự ghen tuông, đố kỵ với người vợ danh chính, ngôn thuận của anh. Điều khiến anh phải chấp nhận những cơn mưa nắng thất thường của tôi chính là đứa con trong bụng. Khi biết đó là con trai, anh rất hào hứng bởi vợ anh chỉ sinh cho anh những "thị mẹt". Tôi nghiễm nhiên cho mình cái quyền được đòi hỏi, mặc cả tình cảm, sự chăm sóc của anh. Dần dần, tôi muốn anh phải trọn vẹn là của mẹ con tôi.
Muốn được như vậy, tôi đã lên hẳn một kế hoạch "bắt cóc" Nam. Tôi bắt đầu gieo nghi ngờ cho vợ anh, đánh tiếng với mẹ anh bằng những tin nhắn vu vơ. Và tôi nói thẳng với anh: "Em muốn có một danh phận vì em chứ không phải vợ anh đã sinh cho nhà anh một đứa cháu trai để nối dõi tông đường". Nghe vậy, mặt anh đỏ lên: "Em quên mình đã hứa những gì rồi hay sao? Nếu biết trước có ngày này, anh đã không nhẹ dạ nghe theo lời em". Tôi cười: "Bây giờ anh hối hận rồi phải không? Nhưng ít ra thì em cũng đã cho anh những năm tháng tuyệt vời. Em phải được đền bù chứ? Nếu anh không muốn ly dị để cưới em thì phải cho mẹ con em một cuộc sống như vợ con anh đang có".
Tôi khủng bố Nam và cả gia đình anh bằng những chiêu trò như thế. Tôi biết chắc là anh sẽ không dám để mọi chuyện đổ bể vì anh còn có địa vị, có các mối quan hệ xã hội phải giữ gìn. Và trên hết, gia đình anh chắc chắn sẽ không vì sợ tốn kém mà để mất mặt.
Thế nhưng tôi đã chờ đợi không phải chỉ một, đôi ngày. Cả tháng nay, Nam không thèm đếm xỉa gì đến mẹ con tôi. Thậm chí tôi nhắn tin, gọi điện anh không trả lời; tôi đến công ty thì anh kêu bảo vệ đuổi tôi về. Cho đến cách nay 3 ngày, anh nhắn tin cho tôi: "Để cho anh yên nếu em muốn tốt đẹp". Tôi thấy trong tin nhắn của Nam có vẻ như đe dọa nhưng tôi không nghĩ ra là anh sẽ làm gì? Và tôi cũng đã mất ăn, mất ngủ từ đó vì phải suy nghĩ tìm cách cách đối phó.
Thế đấy, làm người thứ ba có sung sướng gì đâu? Nhưng chẳng lẽ tôi lại chịu thua? Tôi cũng là một người phụ nữ. Con tôi cũng là con anh, tại sao chúng tôi phải chịu thiệt thòi chỉ vì tôi không phải là vợ trên giấy tờ của anh? Tôi nhất định phải đòi lại quyền lợi chính đáng của mình...
Theo VNE
Vợ tôi đi lấy chồng Ngày mai, vợ tôi sẽ lên xe hoa về nhà chồng, làm vợ của người ta. Giờ phút ấy với vợ mà nói thật thiêng liêng và trọng đại, nhưng với tôi, đó chỉ là một ngày đau khổ và đầy nước mắt. Yêu nhau 3 năm, cuối cùng chúng tôi cũng cưới nhau. Thêm 3 năm nữa, chúng tôi chưa thể có...