Tôi có nguy cơ “ế chồng”?
Đùng một cái, tôi có người yêu. Mọi người trong lớp đều bất ngờ. Họ nghĩ rằng tôi phải yêu một người khác cơ, đẹp trai hơn, học giỏi hơn, nổi bật hơn…
ảnh minh họa
Tuy không xinh xắn đến mức giành được danh hiệu hoa khôi nhưng tôi cũng được coi là ưa nhìn. Đặc biệt, với nụ cười lúc nào cũng nở trên môi, nhiều người nhận xét “đó là nụ cười của một người phụ nữ hiện đại, sang trọng và thân thiện”, vì vậy tôi rất dễ gây được thiện cảm với mọi người xung quanh, với các bạn nam giới. Hơn nữa, với giọng hát trời phú khiến cho tôi luôn trở thành trung tâm trong mọi cuộc gặp gỡ, hội hè,…
Và khi kể đến thành tích học tập của tôi thì đó thực sự là niềm tự hào của cả gia đình. Chưa bao giờ tôi để bố mẹ phải thất vọng trong chuyện học hành. Món quà mà tôi dành tặng họ trong suốt 12 năm học phổ thông là hàng loạt những giải thưởng, những giấy khen. Tôi được xem là tấm gương để các em trong nhà noi theo.
Tạm biệt lớp 12 Văn thân yêu, tôi bước vào giảng đường đại học đầy tự tin và háo hức. Tôi nhanh chóng khẳng định được năng lực học tập của mình với điểm tổng kết năm học đầu tiên cao nhất khoa. Cùng với sự thân thiện, hoà đồng, tôi được thầy cô và bạn bè trong khoa quý mến. Đối với tôi lúc đó, học tập là mối quan tâm số một, còn những thứ khác, như tình yêu chẳng hạn là điều mà tôi chưa hề nghĩ đến. Tôi từng tuyên bố một câu xanh rờn: “Đối với sinh viên, tình yêu là một thứ xa xỉ phẩm, chưa nên có và chưa cần có”.
Nhưng rồi đùng một cái, tôi có người yêu. Mọi người trong lớp đều bất ngờ. Họ nghĩ rằng tôi phải yêu một người khác cơ, đẹp trai hơn, học giỏi hơn, nổi bật hơn,…Nhưng tôi đã yêu anh. Anh không đẹp trai, không ga lăng, học hành cũng tầm tầm, nói chung là không có gì đặc biệt cả. Chính tôi cũng chẳng hiểu vì sao mình lại yêu anh nữa. Liệu có phải vì:
“Anh đã cho em
Một mùa đông không còn lạnh giá
Video đang HOT
Một chút gì rất lạ
Khi tay nắm chặt tay
Và hơi ấm nồng nàn, em chẳng biết
Có lẽ nào đang nhóm lửa tim em
Có lẽ nào là tiếng yêu thầm kín
Đã gọi tên em trong tiềm thức thần tiên….”
Khi tôi bước vào năm thứ ba đại học cũng là lúc anh tốt nghiệp ra trường. Anh về quê dạy học. Bạn bè lại đoán, chắc tình yêu của chúng nó sẽ kết thúc ở đây thôi. Vì anh đã về quê, còn tôi thì ngày càng xinh hơn, duyên dáng hơn và học tập ngày càng xuất sắc hơn. Nhưng họ đều nhầm cả, chúng tôi vẫn yêu nhau. Tôi vẫn giữ bông hoa mộc ngày nào anh tặng tôi ở đền Trần – Nam Định.
Sau 4 năm miệt mài học tập, tôi ra trường với tấm bằng thủ khoa xuất sắc, được giữ lại khoa công tác, rồi học tiếp cao học với sự nghiệp rộng mở,…còn anh vẫn là một ông giáo làng. Mọi người lại đoán già đoán non “chúng nó không chia tay mới là lạ”. Và họ vẫn sai. Sau nhiều lần bàn bạc, anh quyết định bỏ biên chế ở quê lên Hà Nội để cùng tôi xây dựng một tương lai hạnh phúc. Tức nhiên, quyết định đó là không hề dễ dàng chút nào. Nó gặp phải sự phản đối của gia đình, bạn bè anh. Mọi người nói “nếu lấy nhau thì vợ phải theo chồng chứ lẽ đâu mà mày lại phải lên đó”. Nhưng anh cho rằng, chỉ ở Hà Nội thì tôi mới có điều kiện để phát huy hết khả năng của mình, còn anh cũng muốn tìm kiếm những cơ hội làm việc tốt hơn. Và tôi hiểu rằng, anh đã dành cho tôi một tình yêu, một sự hy sinh thật lớn lao. Điều đó lại càng làm cho tôi thấy yêu anh nhiều hơn.
tôi có thể làm tốt hầu hết mọi việc trong nhà, kể cả những việc của “đàn ông con trai”. Nhưng tôi luôn cảm thấy mình được yêu thương nhiều hơn khi dành những việc đó cho anh. Mặc dù, có những lúc anh khiến tôi vừa tức, vừa buồn cười vì anh làm hỏng hết cả.
Đã gần 6 năm kể từ ngày đầu tiên anh ngỏ lời yêu tôi. Giờ đây, chúng tôi sắp có một gia đình nhỏ bé nhưng tràn ngập yêu thương. Anh nói rằng, anh luôn tự hào vì có người yêu thật giỏi giang, xinh xắn. Còn tôi, tôi luôn yêu anh, yêu anh thật nhiều. Vì nhờ có anh mà tôi biết được giá trị của tất cả những gì mà tôi đang cố gắng phấn đấu.
Có thể bạn sẽ nói, vì chúng tôi chưa kết hôn nên thế giới còn là màu hồng. Tôi cũng thừa nhận, cuộc sống hôn nhân chứa đựng nhiều phức tạp, rắc rối mà ta không thể lường trước được, nào thì cơm áo gạo tiền, nào thì con cái, rồi sự nghiệp, công danh,…Nhưng bạn có thấy, đôi khi người ta cứ tự làm phức tạp hoá vấn đề, tự đưa mình vào mớ hỗn độn những bực dọc, cáu gắt, tự đưa cuộc sống hôn nhân vào chỗ bế tắc??? Bạn hãy nhìn đơn giản hơn đi, trong cuộc sống vợ chồng với hàng tá những ràng buộc, nghĩa vụ, thì tình yêu vẫn là trên hết. Bạn yêu cô ấy, và cô ấy cũng vẫn còn yêu bạn rất nhiều. Đừng để cái guồng quay gấp gáp, vô tình của cuộc sống thường ngày cuốn đi tình yêu mà hai người đã có, đừng để những tự ái “trẻ con” ấy phá hỏng cuộc sống gia đình bạn.
Còn tôi, tôi sắp kết hôn. Có thể tôi giỏi giang hơn anh ấy về mọi mặt, có thể tôi xứng đáng để có một người chồng hơn anh. Nhưng tôi biết rằng, anh luôn yêu tôi thật nhiều. Và đơn giản, tôi cũng rất yêu anh.
Theo VNE
Ân hận vì trót qua đêm với vợ cũ
Đâu ngờ lần quan hệ ấy lại để lại hậu quả là một đứa trẻ nữa ra đời, vợ cũ đã giấu chuyện đó đến tận ngày sinh nở.
Tôi và cô ấy yêu nhau đã hai năm, tình cảm gắn bó như vợ chồng tưởng không bao giờ chia cắt được nữa, nhưng nay đã rơi vào hoàn cảnh trớ trêu và chắc sẽ không còn gì nữa.
Bản thân tôi là một người đàn ông đã có một đời vợ, khi yêu cô ấy đã chấp nhận thực tế trên và đến với tôi không toan tính. Nhưng có một chuyện xảy ra ngoài ý muốn, đó là trước khi quen cô ấy ba tháng, trong một lần về Tết cùng gia đình, vợ cũ tôi có đưa con về thăm bố mẹ tôi. Gia đình tôi thương cháu thiếu tình cảm cha mẹ nên khuyên tôi hãy thử trở về với vợ cũ để xem có thay đổi được không cho con đỡ khổ.
Tôi vì thương con nên đã đồng ý và đêm 30 Tết đó tôi đã quan hệ cùng vợ cũ một lần duy nhất, nhưng sau đó dù cố gắng tôi và vợ cũ không còn ràng buộc gì nên chúng tôi đã chấm dứt tất cả để đến với người con gái tôi yêu hiện tại.
Tôi cũng nói thật với cô ấy rằng tôi chỉ có một đứa con duy nhất, đâu ai ngờ rằng lần quan hệ ấy lại để lại hậu quả là một đứa trẻ nữa ra đời. Và cho đến tận ngày vợ cũ sinh nở, tôi và gia đình mới biết được sự việc trên vì vợ cũ tôi giấu kín. Khi biết sự thật này tôi không biết phải làm sao để giải thích cho người yêu tôi được.
Ảnh minh họa: InImages.
Tôi đã tìm cơ hội để nói, nhưng chưa kịp thì cô ấy đã tìm hiểu ra. Đồng thời thêm một số vấn đề khác nên cô ấy đã đòi chia tay và nói không còn yêu tôi. Trong khi đó tôi rất yêu cô ấy và không thể xa rời được. Cô ấy thì lạnh nhạt, quay lưng hoàn toàn, không cho tôi một cơ hội nào quay lại. Còn tôi vật vã, khổ sở và chờ đợi.
Ngày 28 Tết cô ấy trốn tôi đi vào miền Nam ăn Tết cùng chị gái và lấy lý do là để thanh thản suy nghĩ lại nhưng sau khi về thì cô ấy dứt khoát hơn. Tôi quá bức xúc vì sự đối xử cạn tình của cô ấy nên đã lên tận công ty em dọa nạt và làm um lên vì tôi không kiềm chế được.
Từ đó, cô ấy trốn hẳn tôi và cắt hết liên lạc, tôi ra đi mà lòng đau như cắt, nhớ thương, tiếc nuối, ân hận và tìm mọi cách tiếp xúc với cô ấy mong cô ấy nghĩ lại, nhưng vẫn chỉ là im lặng... Tình yêu trong tôi giờ đây còn lớn hơn rất nhiều và tôi quyết tâm phải chờ đợi cô ấy quay lại và thề rằng cô ấy sẽ không thể đến với ai ngoài tôi (tuy đó là sự ích kỷ nhưng tôi sẽ làm).
Tôi không có ý định quay lại với gia đình cũ, hai đứa con đã an bài bên mẹ chúng nên tôi chỉ cần thực hiện trách nhiệm của người cha theo pháp luật và nghĩa tình cảm. Giờ đây tôi quên thì không thể, để đến với người con gái khác thì càng không. Tôi còn xăm ảnh cô ấy lên người nên không thể xóa, càng xóa thì càng sẹo càng đau càng nhớ.
Bây giờ tôi phải làm thế nào để có được cô ấy và để tình cảm quay lại như xưa, tôi yêu cô ấy rất chân thành và trong chuyện này tôi không có ý định lừa dối em gì hết, chỉ là quá khứ buồn mà tôi không đủ dũng cảm nói ra thôi. Tôi thực sự đau và tuyệt vọng lắm rồi. Hãy giúp tôi!
Theo VNE
Phụ thuộc chồng, tôi không dám ly hôn Chúng tôi hay cãi vã nhau và anh còn đánh tôi nữa nhưng chia tay bây giờ, tôi không biết làm gì để nuôi con. Tôi và chồng tôi kết hôn gần được 5 năm, có một bé gái 18 tháng. Chúng tôi cũng trải qua thời gian quen nhau khá lâu mới tiến đến hôn nhân. Những tưởng sau hôn nhân, cuộc...