‘Tôi có ngu dại gì mà đi lấy cô?’
Chung chưa từng thốt ra những lời khó chịu từ ngày yêu tôi chứ đừng nói là một lời cay nghiệt như vậy.
ảnh minh họa
Thế mà lần này, khi tôi cứ giục giã chuyện cưới xin, anh đã khó chịu rồi anh bực bội chỉ tay vào mặt tôi và nói: “Tôi có ngu dại gì mà lấy cô? Cô đừng có mơ đi”. Lời anh nói như lưỡi dao đâm vào ngực tôi, đau đớn quằn quại. Phải có lý do gì chứ, phải có chuyện gì thì anh mới phũ phàng thốt ra những lời khiến tôi đau lòng như thế chứ! Tôi chợt tỉnh &’chắc là anh ấy đang đùa mình, nhưng kể ra đùa như thế thì có chút quá đáng’.
Anh à, nếu mà chúng mình tính chuyện cưới xin thì phải nhanh nhanh lên anh nhé. Vì yêu lâu em sợ nhiều chuyện, bạn bè bố mẹ cũng giục rồi. Em cũng có tuổi rồi, không thể cứ kéo dài nữa. Công việc của hai đứa ổn cả rồi, còn gì phải lo đâu anh?
- Cưới gì, cô không nghe thấy tôi nói gì sao?
- Sao thế anh, em còn tưởng anh đùa em?
- Tôi không có thời gian để đùa cợt. Chúng ta chia tay…
- Chia tay? Chia tay thì anh cũng phải cho em biết lý do chứ? Em có làm gì có lỗi với anh mà tự nhiên anh lại bắt em phải chia tay? Em đã yêu anh, dành cho anh rất nhiều tình cảm, chưa bao giờ em làm anh phật ý. Vậy mà anh nói chia tay là chia tay sao? Em không đùa với anh đâu đấy, nếu anh đùa kiểu này, chúng mình chia tay thật cũng nên
- Cô không hiểu những gì tôi nói từ nãy tới giờ à? Tôi không thể lấy cô làm vợ, vì cô đã không còn trong trắng!
Tôi hoảng hốt với cái câu &’vì cô không còn trong trắng’.
- Tại sao anh biết em không còn trong trắng, em và anh đã bao giờ…?
- Cô ngạc nhiên lắm phải không? Tôi còn đang định hỏi cô đã ngủ với thằng nào nhưng chưa kịp thì cô đã khơi chuyện. Vậy nên chia tay luôn đi, tôi không thể lấy loại con gái đã lên giường với thằng đàn ông khác. Sống với cô, tôi sẽ dằn vặt cả đời, nhục lắm…
Video đang HOT
- Em hỏi anh là tai sao anh lại nói như thế? Nếu em còn trong trắng thì sao, mà không còn thì sao? Anh thật sự coi chuyện trinh tiết là hơn hết à? Thế còn tình yêu?
- Thôi cái điệu luận tình yêu của cô đi, tôi chán ngấy rồi. Tôi chỉ muốn một cô vợ ngoan hiền, còn cái kiểu con gái lên giường với người khác mà không nói, còn ra vẻ mình ngon lành thì nghỉ đi. Tôi đã xem giấy khám phụ khoa của cô rồi. Gái chưa có chồng thì không khám được cái đó nhé, nên cô đừng hòng lừa được tôi…
À thì ra là vậy…
Chung đã từng nói với tôi &’nếu bố mẹ không chấp nhận chuyện hôn nhân này, anh sẽ thuyết phục bố mẹ bằng được, vì anh yêu em, thế là đủ…’. Và tôi cũng đã từng rơi nước mắt vì những lời nói ngọt ngào như thế của Chung. Tôi luôn tin, một ngày nào đó anh sẽ cho tôi tình yêu, niềm tin và hi vọng, tôi tin là anh sẽ mang lại cho tôi cuộc sống hạnh phúc.
Trước khi đến với Chung, tôi đã từng yêu một người, mối tình đầu ngây thơ và trong sáng, đầy vụng dại. Và tình yêu ấy đã cướp đi đời con gái của tôi. Sau đó, tôi đã ân hận vô cùng, thậm chí không dám yêu ai. Nhưng đó là mấy năm về trước, còn bây giờ tôi nghĩ, chuyện trinh tiết cũng không còn quá quan trọng nữa, đàn ông cũng thoáng hơn rồi nên tôi luôn nghĩ chẳng có chuyện gì mà phải trình bày với Chung cả cái quá khứ không muốn nhớ ấy. Tôi yêu anh và muốn anh trở thành người đàn ông của tôi, tôi sẽ giữ chuyện này cho tới cùng, dù anh biết chắc cũng không sao, tôi luôn nghĩ như vậy. Và tôi không nói cho anh.
Tôi đã cố gắng giải thích với anh rằng đó là quá khứ tôi không muốn nhắc đến vì chuyện đó với tôi, tôi đã mất quá nhiều thời gian để quên đi.(ảnh minh họa)
Nhưng ai ngờ, khi anh phát hiện ra chuyện này, anh lại cho rằng nó to tát như vậy. Tôi vốn không tin, một người đàn ông như Chung lại có thể nói chuyện trinh tiết quan trọng khi anh hết lời nói yêu tôi, hi sinh vì tôi. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ bị anh xúc phạm, sỉ vả như lúc này. Thật không thể tưởng tượng nổi.
Tôi đã cố gắng giải thích với anh rằng đó là quá khứ tôi không muốn nhắc đến vì chuyện đó với tôi, tôi đã mất quá nhiều thời gian để quên đi. Khi gặp Chung, tôi nghĩ mình sẽ tìm lại được hạnh phúc, nào ngờ, Chung đã biến tôi thành người đàn bà tội nghiệp và giờ đây, khi chúng tôi gần tính chuyện cưới xin, anh buông lời xúc phạm tôi.
Anh gào lên cay đắng:
- Thảo nào những ngày qua, tôi muốn gần gũi cô, cô đều khước từ. Cô ra vẻ trong trắng, muốn giữ gìn bả thân mình nhưng xin lỗi, cô còn gì nữa đâu mà giữ. Cô đã ngủ với thằng nào rồi còn làm hàng với tôi. Đúng là tôi đã yêu lầm cô
Thật sự, câu nói đó của Chung khiến tôi ngây dại, tôi không còn dám tin vào những gì mình nghe thấy. Anh thậm chí còn đê tiện hơn cả mối tình đầu của tôi. Tình đầu đã cướp đi đời con gái của tôi và chia tay tôi, nhưng vì hoàn cảnh, chúng tôi không thể nào yêu nhau được nữa, chứ anh chưa từng buông lời xúc phạm tôi. Còn bây giờ, sau khi tôi đã rũ bỏ được quá khứ đến bên Chung, thì Chung lại chính là người khơi lại nỗi đau đớn cho tôi, thậm chí còn đau hơn rất nhiều nữa.
Đúng là, suy nghĩ bao nhiêu, yêu thương bao nhiêu thì cuối cùng cũng là lựa chọn sai lầm. Thà rằng cứ buông xuôi, lấy một người không yêu hoặc là không lấy chồng, có khi còn tốt hơn… (ảnh minh họa)
Tôi khóc ngất, những ngày sau đó tôi cũng không liên lạc với Chung, anh cũng không gọi cho tôi. Có lẽ, cuộc tình mặn nồng này cũng cứ như thế mà chấm dứt. Tôi không còn dám tin vào bản thân mình nữa, tôi đã quá đau khổ rồi. Hi vọng gì vào cuộc tình này, có cố gắng cũng không sống được với nhau. Rồi sau này, anh sẽ trở thành một kẻ vũ phu, chuyên đánh đập người khác và luôn dằn vặt tôi vì quá khứ mà thôi.
Đúng là, suy nghĩ bao nhiêu, yêu thương bao nhiêu thì cuối cùng cũng là lựa chọn sai lầm. Thà rằng cứ buông xuôi, lấy một người không yêu hoặc là không lấy chồng, có khi còn tốt hơn…
Theo VNE
Cao tay trị chồng đánh vợ
"Suốt 7 năm chung sống, hắn cứ điên lên là đánh, cứ chịu đựng thế này không ổn. Tôi quyết định ra công an phường trình báo việc bị chồng hành hung. Khoảng 2 tiếng sau 3 anh công an đến nhà, hắn nhìn thấy công an là sợ tím mặt", chị kể.
Đừng âm thầm chịu đựng!
Lấy phải một người chồng có máu vũ phu, chị N. H (Cầu Giấy, Hà Nội) ban đầu cũng nhẫn nhịn chịu đựng. Nhưng một buổi "điên máu" chị cũng chống trả, rồi ra phường trình báo công an, không ngờ lại có hiệu quả. Chị bảo, từ ngày công an đến nhà hỏi thăm, chồng chị "lành tính" hắn, có điên cái gì thì cũng chỉ dám đập bàn, đập ghế chứ không dám động tay, chân với chị nữa.
Chị kể: "Suốt 7 năm chung sống, hắn cứ điên lên là đánh, lúc là cái bạt tai, lúc ném cả bát đĩa, ấm chén vào người mình. Đôi lúc muốn ly hôn quách cho xong, nhưng thương đứa con nhỏ, với lại khi bình thường hắn cũng là người chồng tốt, biết kiếm tiền và quan tâm đến con cái. Thế nên mình chịu đựng. Nhưng càng chịu đựng hắn càng làm quá, điên lên là tát, là đạp mình không thương tiếc, cứ vài ba tuần là người mình lại tím bầm vì chồng đánh.
Một lần hắn đi uống rượu về, gây sự với mình, chửi mình thậm tệ. Mình vừa mở miệng ra là hắn xông vào đánh đấm. Điên quá mình cũng đánh lại, hắn mới lấy cái ghế phang mình rất đau, cảm giác không thở nổi. May mà mình mở cửa chạy ra ngoài được. Bình thường mình nghĩ bị chồng đánh thì im cái miệng chứ nói ra chỉ tổ xấu hổ. Nhưng hôm đó đang trong cơn bực tức, mình ra công an phường trình báo là vừa bị chồng hành hung, nhờ các anh can thiệp. Mình về nhà thì thấy ông ấy leo lên giường ngủ rồi.
Khoảng 2 tiếng sau có 3 anh công an đến nhà, mình mới chỉ lên giường bảo đấy các anh xem chồng đi uống rượu về là đánh em ra nông nỗi này. Xong một anh công an quát: "Mời anh đứng dậy làm việc, anh vừa đánh vợ đúng không". Vừa nhìn thấy công an là mặt hắn tái mét, lắp bắp thanh minh là vì thế nọ, thế kia. Mấy anh công an bắt hắn làm tường trình và nhắc nhở lần sau không được dùng bạo lực với phụ nữ, nếu còn tái phạm sẽ mời lên phường làm việc.
Từ ngày công an đến thăm nhà, hắn lành tính hẳn. Có lúc điên lắm hắn định đánh mình, mình mới bảo anh đánh đi, tôi gọi công an cho anh lên phường làm việc, cho xã hội này biết là anh đánh vợ, thế là hắn tịt, hắn quay ra ném đồ đạc. Sau đó đợi lúc nguôi nguôi, mình mới gửi cho hắn mấy cái điều luật về bạo lực gia đình, tội hành hung người khác, cho hắn đọc mà biết sợ. Với kẻ vũ phu, mình phải cứng rắn mới được", chị chia sẻ.
Ảnh minh họa
Khi bị đánh, hãy mở cửa ra!
Chuyên gia tâm lý Hoàng Kim Thanh (Chủ nhiệm bộ môn Văn hóa gia đình, Khoa Văn hóa học, ĐH Văn hóa Hà Nội) cho biết, khi bị bạo lực mà cam chịu, chịu đựng thì bạo lực không bao giờ có thể giải quyết được. Người phụ nữ phải can đảm nói ra để nhờ sự can thiệp của hàng xóm, xã hội.
"Khi bị bạo lực, đầu tiên người phụ nữ phải vượt qua rào cản về bạo lực. Đừng xấu hổ, đừng im lặng, phải tìm ra một cách nào đó nói câu chuyện họ bị bạo lực với người xung quanh như người thân, bạn bè, gia đình, cộng đồng. Bởi vì thực sự câu chuyện bạo lực khó nói nhưng sẽ khó giải quyết hơn rất nhiều nếu không có người khác giúp đỡ.
Đừng bao giờ người phụ nữ nghĩ rằng đó là lỗi tại mình, mình có lỗi gì trong chuyện đó, người gây ra bạo lực mới là người có lỗi. Khi nghĩ được như thế thì họ mới dũng cảm đương đầu với chuyện này", bà Thanh nói.
"Ngay hàng xóm của tôi cũng bị bạo lực. Khi mà bạo lực xảy ra thì điều đầu tiên tôi thấy người phụ nữ làm là chạy ra đóng cửa lại. Đó là một việc rất nguy hiểm. Họ xấu hổ, họ đóng cửa lại để người ngoài không biết đến, nhưng khi họ đóng cửa lại tức là họ không còn con đường chạy thoát khi chuyện nguy hiểm đến với họ. Như thế là không hiểu biết, bản thân họ phải hiểu là khi bạo lực xảy ra thì người gây ra bạo lực đáng xấu hổ chứ không phải là mình. Cho nên, việc đầu tiên người phụ nữ làm là phải mở cửa ra", bà Thanh kể.
Bà Thanh cho rằng, bạo lực là vấn đề được hình thành trong máu thịt của người đàn ông, hình thành lâu rồi, để thay đổi người đàn ông phải cho họ thời gian và cần có một sự giáo dục nhất định họ mới thay đổi được hành vi. Tất cả phải kết hợp bằng nhiều biện pháp, tác động đến người gây bạo lực mới có thể giải quyết được vì đây là vấn đề vô cùng khó khăn.
"Cần thiết thì người vợ có thể tìm đến những nơi có thể can thiệp, hỗ trợ, bảo vệ sự an toàn cho họ như công an, chính quyền, nhà tạm lánh. Bản thân họ cũng phải hiểu được những vấn đề liên quan như họ có quyền gì, làm thế nào để tránh được bạo lực khi bạo lực xảy ra, làm thế nào để ông chồng bớt bạo lực, làm thế nào để bảo vệ được bản thân và con cái của mình.
Phải tác động nhiều phía, tác động tới phụ nữ để họ có hiểu biết để đương đầu, đến người đàn ông để họ điều chỉnh hành vi, tác động đến cộng đồng xung quanh để cộng đồng biết và giúp đỡ những người bị bạo lực chứ không thờ ơ cho đó là chuyện riêng", bà Thanh nói.
Bà Thanh cũng khẳng định, những việc này mà mình nhân nhượng từ đầu thì chắc chắn sau này sẽ lấn tới. Người phụ nữ cần phải tỉnh táo, cần phải dũng cảm để bảo vệ mình.
"Theo một nghiên cứu mà tôi đọc thì những trường hợp khi yêu nhau, chưa đăng ký kết hôn mà đã gây bạo lực với đối tượng là bạn đời, bạn tình của mình thì chắc chắn 100% khi lấy nhau rồi bạo lực sẽ xảy ra và còn tăng lên rất nhiều lần. Bởi vì khi chưa lấy nhau, họ đang giai đoạn trăng mật, giai đoạn chinh phục nhau mà đã giở cái thói côn đồ như thế rồi thì sau này khi thành vợ chồng rồi, va chạm với nhiều yếu tố khác thì chắc chắn là bạo lực sẽ xảy ra.
Cho nên người phụ nữ phải tỉnh táo, khi yêu có dấu hiệu bạo lực là phải nghĩ đến cuộc sống hôn nhân sau này sẽ có bạo lực gia đình xảy ra khi người chồng có tính đó trong người. Cô ấy dũng cảm là cô ấy có thể cứu vớt được cả cuộc đời mình sau này không phải sống với người gây bạo lực", bà Thanh chia sẻ.
Theo VNE
Chồng bực tức vì cứ "mây mưa" vợ lại bắt tắt đèn Mỗi khi vợ chồng yêu nhau, tôi bắt chồng tắt đèn để anh ấy khỏi phải nhìn cái chỗ mất mĩ quan ấy. Việc này khiến chồng tôi rất bực và cảm thấy ngạc nhiên. Lần sinh đứa con thứ hai, vì thai quá lớn, sức khỏe của tôi lại yếu, nên bác sĩ đã rạch nhiều mũi để nhanh chóng đưa đứa...