Tôi có nên tiếp tục cặp cùng “máy bay bà già”?
33 tuổi, chị có vẻ đẹp mặn mà, quyến rũ người khác phái, thừa kinh nghiệm chăn gối, lắm tiền, tâm lý hơn các cô gái trẻ…
Tối nay mình lại “gần gũi” chị trên chiếc giường trong phòng ngủ chị ở. Chiếc giường ấy chị vẫn nói với mình trước đây chưa bao giờ chị thỏa mãn chuyện “gối chăn” với chồng cũ, một ông tiến sĩ khoa học nửa mùa, suốt ngày chỉ biết sách vở và nghiên cứu công trình, từ ngày này sang ngày khác.
Khi bắt đầu giai đoạn nằm trên chiếc giường ấy, mình có cảm giác ngài ngại, sờ sợ, thoáng chút lo lắng và kỳ cục. Một thằng con trai mới nứt mắt ngủ với chị hơn mình cả chục tuổi. Mới gần 25 tuổi đầu lại đùa giỡn tình ái với chị 35 tuổi, qua một đời chồng và có đứa con riêng.
33 tuổi, quản lý shop thời trang toàn hàng hiệu của chính mình nhưng chị luôn biết dành thời gian chăm sóc bản thân, làm đẹp bằng cả spa và thể thao, tính chị khá vô tư nên vẻ đẹp càng mặn mà, vô cùng quyến rũ người khác phái.
Chị thừa kinh nghiệm chăn gối, đủ làm cho đối tác phải hài lòng. Một thằng trai tơ như mình đã được chị đào tạo cho từng buổi, từng buổi để rồi sức trai tráng hừng hực khí thế hòa quện với sức quyến rũ, dẻo dai của chị tạo nên những đêm “thăng hoa” thực sự. Hai cơ thể đủ đốt cháy những đêm dài và luôn mãn nguyện mỗi khi không đủ sức gần nhau nữa mới thôi.
Tuần này sang tuần khác, hai con người cứ xoăn xuýt lấy nhau và rất khó chịu nếu như không gần nhau.
Đêm nay mình có cơ hội để suy nghĩ khi chị đã ngủ, còn mình đang thức.
Một năm về trước…
Video đang HOT
Gã trai trẻ như mình vừa bước ra khỏi mái trường đại học. Lơ ngơ đi tìm việc và tình cờ lần tới cái shop của chị. Khởi đầu làm gã người mẫu nghiệp dư quèn rồi ba tháng sau, mình được chị giao cho chân quản lý. Cái shop của chị không đông nhân viên nhưng nó hái ra tiền của. Chị vừa bỏ gã chồng tiến sĩ, mải mê đi tút tát sắc đẹp nên đặt trọn niềm tin cho mình. Chị xông xênh tới mức nhận mình làm em kết nghĩa cho dễ bề che mắt thế gian và cho quản lý luôn cả cái két tiền. Vậy là một kẻ nghèo xơ xác như mình bỗng nhiên đổi đời.
Làm trong shop thời trang, toàn đồ hiệu, con người mình cũng được cái thức thời, lại được vẻ ngoài to con, bóng bẩy, đẹp mã. Mình thay đổi nhanh chóng, chất nam tính nhiều hơn.
Chị, sau khi chia tay ông tiến sĩ (nguyên do mình biết loáng thoáng ông này không chịu được tính lẳng lơ của chị nên đã đâm đơn ly dị) ngày càng đẹp hơn, ánh mắt của chị đa tình lắm và luôn ướt rượi. Một người phụ nữ hứng tình như chị lại ở gần một gã trai nam tính như mình ắt… “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”.
Một buổi chập choạng tối, khi nhân viên shop đã về hết, chị lẳng lơ với bộ váy cổ khoét sâu vào gặp mình, lúc đó đang ngồi kiểm kê hàng hóa. Chị cố tình khêu gợi và gã trai khao khát khám phá cơ thể đàn bà như mình đã không kìm chế nổi. Mình biết mùi người khác phái từ đó.
Từ khi thực sự là của nhau, chị chăm sóc cho mình từ phương tiện đi lại, tiền ăn, tiền chơi đến tận những thứ nhỏ nhặt nhất như cắt móng tay, giục cắt tóc, cạo râu. Lời nói lúc nào cũng ngọt ngào, say đắm khiến mình có cảm tưởng mình như một ông vua bên một ái khanh vậy.
Chị lắng nghe, chia sẻ và chăm sóc mình như một người chị nhưng đầy mê đắm, quyến rũ, khao khát như một người tình khiến gã trai tân là mình và gái một con là chị kết thành một đôi mê đắm bên nhau.
…
Gần đây, thiên hạ không lạ gì mối tình “phi công trẻ, máy bay bà già” của mình. Họ ném cái nhìn khinh bỉ cho chị vì ông chồng tử tế thế còn chia tay. Họ trách móc và phỉ nhổ vào mình những lời cay độc “hám của lắm vào, có ngày con đàn bà lẳng lơ kia nó hút hết sức lực rồi lại hối”.
Mẹ mình ở quê, đã nghe được tin nên gọi mình về hỏi han. Bà khóc lóc, van xin mình đừng làm điều gì để bà phải có tội với bố mình (đã mất) vì không dạy bảo được mình. Bà không chấp nhận thằng con trai trưởng họ lại đổ đốn như thế.
Tự dưng thấy phí tấm bằng đại học, mẹ nuôi nấng cực khổ mấy năm ăn học, giờ vứt xó một chỗ. Đồng tiền không tự tay kiếm ra, để một đứa đàn bà lẳng lơ chu cấp.
Đã có lúc mình tặc lưỡi sẽ lấy chị ta, mặc kệ thiên hạ bàn tán nhưng nhớ tới ánh mắt mẹ già và người cha đã mất, họ hàng làng xóm soi vào. Mình lại không thể. Vả lại chị ta lẳng lơ như vậy, liệu mình tồn tại được mấy bữa?
Bỏ thì không đành vì giờ mình đã quen hơi chị ta, sống bằng tiền của chị ta, ăn ngon mặc đẹp quen rồi. Chị ta tâm lý thế, liệu có đứa con gái nào tâm lý bằng chị ta không?
Biết làm sao bây giờ? Có nên tiếp tục làm phi công trẻ?
Theo VNE
"Ở trên giường, em chán lắm!"
Đó là câu chồng nói với tôi sau khi chúng tôi đã có một buổi tối bên cạnh nhau. Tôi hơi sốc, có chút thấy lạ vì sao chồng lại không ngại ngần khi nói ra lời đó. Dù sao thì cũng sống với nhau 2 năm rồi, chẳng lẽ, thời gian đó chồng tôi miễn cưỡng âu yếm tôi?
Thời gian đầu lấy nhau, tôi hạnh phúc vì được chồng yêu chiều, cưng nựng. Nhưng càng lâu chồng càng biểu hiện những thái độ lạ. Nhất là thời gian gần đây, sau những ngày làm việc căng thẳng, chồng thường xuyên kiếm cớ, gắt gỏng với tôi.
2 năm qua, vợ chồng tôi chưa có con. Đi khám thì bác sĩ bảo không có chuyện gì, chỉ là chậm thôi. Cần chế độ ăn uống hợp lý thì mọi chuyện sẽ ổn. Thế nên, chúng tôi rất tích cực chuyện chăn gối để có thể tạo cho mình cơ hội. Chỉ mong sớm có bầu, hai vợ chồng sinh con để cái vui cửa vui nhà thì mọi thứ sẽ ổn hơn. Có sợi dây ràng buộc là đứa con thì vợ chồng sẽ gắn bó và yêu thương nhau hơn.
Nhưng chẳng hiểu sao, càng ngày tôi càng thấy cuộc sống vợ chồng nhạt nhẽo. Chồng hay đòi hỏi tôi phải làm thế này, thế kia với chồng. Trong chuyện chăn gối, anh cũng ép tôi phải làm theo ý anh, nhiều khi ân ái mà chẳng cảm thấy thoải mái, giống như bị ép buộc vậy. Rồi tôi lại nghĩ, hay là anh có tình mới nên mới chán tôi. Chuyện gối chăn giờ với tôi giống như trách nhiệm, nghĩa vụ chứ không còn là cảm hứng nữa.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. (ảnh minh họa)
Bây giờ, điều duy nhất tôi mong muốn là có con. Nhưng, dù thế đi chăng nữa, tôi vẫn cố gắng làm cho chồng hài lòng trong chuyện vợ chồng. Nếu không sợ chồng sẽ nhanh chán. Người ta nói, gối chăn là điều kiện quan trọng giúp hai vợ chồng gắn bó với nhau hơn. Tôi cho rằng, điều đó là đương nhiên. Chỉ khi hòa hợp trong chuyện chăn gối thì hai người mới hiểu nhau và yêu thương nhau hơn.
Nhưng dù cố gắng bao nhiêu thì càng ngày anh càng xa tôi. Anh cho tôi đọc sách, tìm hiểu chuyện chăn gối vợ chồng cho có kinh nghiệm. Dù tôi đã cố gắng làm theo những gì anh muốn nhưng tôi lại nhận được một câu phũ phàng: "Ở trên giường, em chán lắm!". Tôi quay lại nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, thì ra anh đang chê tôi. Anh nghĩ, tôi chỉ là người vợ chung chăn gối chứ không giúp anh thỏa mãn được nhu cầu của mình.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. Tôi cho đó là một sự xúc phạm, hoặc ít ra, tôi hiểu rằng, anh không hề muốn được tôi yêu chiều và cũng không còn cảm hứng với vợ mình như trước nữa. Chỉ một câu nói ấy của chồng cũng làm tôi không thể nào không suy nghĩ, thậm chí là suy nghĩ rất nhiều.
Tôi chán chồng, chán tất cả, nhất là chuyện không có con đã làm tôi suy nghĩ nhiều rồi. Giờ thì lại là chuyện này, tôi bàng hoàng nhận ra, tình yêu vợ chồng của chúng tôi đã cạn, có chăng chỉ là cái nghĩa mà thôi!
Theo VNE
Nỗi lòng người vợ đồng tính Tôi, người phụ nữ 30 tuổi có nghề nghiệp đàng hoàng, có một gia đình như người khác mơ ước: chồng hiền lành chí thú làm ăn, con cái ngoan ngoãn xinh xắn, cuộc sống an nhàn... Thế nhưng trớ trêu thay, tôi lại không thấy hạnh phúc với điều đó. Những tháng ngày qua tôi luôn sống trong sợ hãi, dằn vặt...