Tôi có nên thú nhận con trai mình không phải là con của chồng?
Sau đó, dường như trời thương, tôi đã có thêm một con gái rất đáng yêu với chồng. Tôi có cảm giác như tôi trả lỗi được phần nào cho chồng vì dù sao anh ấy cũng được thực sự chăm con mình.
Tôi có nên tiếp tục lừa dối chồng và con?
Câu chuyện của tôi có lẽ sẽ gây sốc cho nhiều người, nhưng bao lâu nay tôi mang nó trong lòng như một gánh nặng, và cũng chưa bao giờ tôi tìm được lời giải đáp cho những vấn đề của mình. Mong sự chia sẻ từ phía các anh chị sẽ giúp tôi tìm ra cách giải quyết vấn đề của mình.
Trước tiên, xin giới thiệu một chút về bản thân tôi. Tôi năm nay gần 40 tuổi, là người khá thông minh, nhanh nhẹn, thuộc giới trí thức. Vợ chồng tôi lấy nhau đã lâu mà mãi không có con. Rồi đến một hôm tôi đã rất sốc được biết khả năng có con của chồng không cao.
Video đang HOT
Chúng tôi cũng chạy chữa một vài nơi, chỗ thì thuốc bắc, chỗ thì cúng bái (ngày đó chúng tôi không có tiền nên chưa thể nghĩ đến chuyện làm thụ tinh trong ống nghiệm được). Và một trong những người đàn ông chữa cho tôi đã gần như cưỡng bức tôi (bây giờ bình tĩnh lại thì tôi nghĩ vậy, chứ lúc đó, với mong muốn tuyệt vọng có con, tôi chẳng thể nghĩ được gì, người ta chỉ nói rằng đó là cách để chữa cho tôi!).
Nhưng mọi việc không dừng lại ở đó. Sau đó tôi và người đàn ông đó còn qua lại thêm một thời gian nữa và tôi quả tình như bị ma ám. Đã có những lúc tôi muốn tự tử khi nghĩ đến chuyện mình sẽ chẳng bao giờ được sống cùng người ta. Chẳng bao lâu sau thì tôi có thai và sinh được một con trai.
Niềm hạnh phúc cũng như nỗi dằn vặt cứ luôn song hành cùng nhau. Con trai tôi thông minh, nhanh nhẹn. Mối quan hệ của tôi và người đàn ông kia không được suôn sẻ vì tôi luôn cảm thấy (mặc dù chẳng có chứng cứ gì) rằng người đàn ông kia có những người đàn bà khác. Khi con trai tôi được 4 tuổi, tôi cương quyết cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ bằng cách nói rằng đứa con không phải của anh ta.
Yên ổn được hơn nửa năm, sau đó anh ta lại gọi điện hỏi thăm khiến cuộc sống của tôi bị đảo lộn. Bây giờ chúng tôi dừng ở chỗ mỗi năm một đôi lần hỏi thăm tình hình nhau.
Sau đó, dường như trời thương, tôi đã có thêm một con gái rất đáng yêu với chồng. Tôi có cảm giác như tôi trả lỗi được phần nào cho chồng vì dù sao anh ấy cũng được thực sự chăm con mình. Cuộc sống của chúng tôi về bề ngoài thì rất êm đẹp vì anh ấy là con người đơn giản, chỉ cần mọi chuyện cứ ổn thỏa là được, chẳng đòi hỏi gì nhiều.
Cho tới tận bây giờ, tôi vẫn không biết phải nghĩ như thế nào. Dường như ở một khía cạnh nào đó, việc tôi sinh con đã củng cố quan hệ vợ chồng, vì nếu không có con thì chắc chắn chúng tôi đã bỏ nhau. Và tôi cũng mang lại niềm vui vô cùng lớn cho bố mẹ tôi và niềm vui giả dối cho bố mẹ chồng.
Tuy vậy, những dằn vặt trong tôi chưa bao giờ chấm dứt. Tôi sẽ phải hành động như thế nào? Liệu tôi có quyền giấu con tôi về người bố đích thực của nó? Nhưng nếu tôi nói ra, ai cần sự thực đó, nó có mang lại điều gì tốt đẹp không? Hai bên ông bà nội ngoại, và cả chồng tôi nữa, có ai cần điều đó không?
Một điều tôi có thể làm là chia tay chồng tôi từ trước khi sinh đứa bé. Nhưng tôi đã hèn nhát không đủ can đảm làm điều đó, vậy bây giờ tôi có thể làm gì?
Quả thật, trong những suy nghĩ ngày trẻ của mình, tôi không thể hình dung có ngày mình rơi vào cảnh trớ trêu đến thế. Chắc hẳn tôi không phải là người duy nhất trong tình cảnh này. Mong mọi người cùng cảnh ngộ cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Con gái ơi, ba xin lỗi!
Hôm qua, thấy con khóc, không ăn cơm, ba rất giận. Ba nghĩ con cái bây giờ thiệt hết biết. Ba mẹ nói động chút xíu đã làm mình, làm mẩy, như vậy thì làm sao mà dạy dỗ?
Cổ nhân đã dạy "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng". Con chơi với đám đó, không hư mới lạ! Thế nhưng, con lại bảo: "Sao ba không nghĩ con là đèn, muốn gần gũi để cảm hóa các bạn ấy? Các bạn đã bất hạnh, không có gia đình, mẹ cha; không ai thèm chơi. Con muốn an ủi, động viên các bạn vượt lên nghịch cảnh. Có phải con bắt chước học thói lêu lông của các bạn ấy đâu mà ba lại mắng con giữa mặt bạn bè như vậy?"- con vừa nói vừa khóc tức tưởi.
Lúc đó ba chỉ giận là con dám cãi lời, dám trả treo với ba chứ không nghĩ sâu xa những điều con nói. Mãi đến khi mẹ thủ thỉ: "Anh như vậy là sai rồi. Có gì thì về nhà nói với con, sao lại la mắng um sùm ngoài đường như vậy? Hơn nữa, bé Mai cũng ý thức được chuyện nó làm là muốn giúp đỡ, lôi kéo bạn bè đừng nghe theo bọn xấu... Chính cô bí thư Đoàn phường đã nói cho em biết. Người ta khen con mình hết lời, trong lúc đó anh lại la mắng nó".
Những lời mẹ nói khiến ba bừng tỉnh. Ba đúng là hồ đồ. Lẽ ra ba phải hiểu con, tin con và biết chuyện con làm, có đâu lại hời hợt, thậm chí thô lỗ với con và các bạn như vậy. Ôi, ba thấy thật xấu hổ! Ngày mai, ba sẽ đưa con tới nơi sinh hoạt với các bạn. Ba sẽ xin lỗi các bạn con về những lời nói nóng nảy của mình hôm trước.
Còn bây giờ, con gái ơi, ba xin lỗi con. Hãy xuống ăn cơm với ba mẹ và anh hai. Ba hứa từ nay về sau, làm gì, nói gì cũng sẽ suy xét thật cẩn thận...
Theo VNE
Kiểm đếm lại tình yêu "Anh có hối hận vì đã yêu em không?"- em nhìn sâu vào mắt anh. "Không có" - anh nói rất thật lòng. "Thế anh có biết tại sao mình chia tay?" - em lại hỏi. "Vì em không còn yêu anh nữa" - anh lại siết chặt tay em. Rất lâu rồi, mình mới có một bữa nói chuyện cởi mở như...