Tôi có nên thử một lần để yêu “phi công trẻ”?
Tôi không phải là thiếu nữ mới biết yêu, làm sao chấp nhận được tình yêu với “phi công trẻ” không có cơ sở này. Chẳng lẽ cứ yêu nhau rồi chán thì chia tay? Đến lúc đó “gái già” tôi đây biết làm sao?
Tôi 27 tuổi, nhân viên văn phòng, đã chia tay bạn trai cách đây 2 năm. Hiện tôi đang lo sốt vó tìm kiếm đối tượng để yêu và lấy làm chồng.
Thực ra tôi khá tự tin về ngoại hình của mình. Tôi không có bạn trai đơn giản vì tôi kén chọn. Tôi được giới thiệu cho rất nhiều người, quen cũng lắm anh chàng trên facebook nhưng vẫn chưa yêu một ai. Tôi vẫn nhận lời mời của một anh chàng đi ăn tối, vẫn đồng ý đi dạo phố với một người đàn ông khác… Tóm lại tôi có khá nhiều người thích nhưng chẳng ai ngỏ lời chính thức.
Thế nhưng 6 tháng nay, một chuyện khiến tôi đau đầu xảy ra. Trong đợt tuyển nhân sự trước, phòng tôi có thêm một đồng nghiệp mới tốt nghiệp đại học. Thực ra, nếu chỉ có tấm bằng đại học và trình độ kiểu “thử việc” đó thì anh chàng không thể nào lọt được vào đây. Nhưng nghe nói cậu ta là con trai của phó tổng giám đốc công ty nên ai ai cũng gật gù tự hiểu.
Tuy nhiên, tính tình của cậu ta rất dễ chịu, nói chuyện hòa đồng, không có chút nào hống hách kiêu căng. Dần dần, mọi người đều cởi mở hơn với cậu ta. Vì phòng tôi chỉ có tôi và cậu ta là “trai chưa vợ, gái chưa chồng” nên thường bị mọi người gán ghép và trêu chọc. Mỗi khi có việc gì đều đùn đẩy cho hai đứa tôi đi, vì thế nhìn vào có vẻ tôi và cậu ta khá thân thiết.
Tôi coi cậu ta như một đứa em trai, hết lòng chỉ bảo nghiệp vụ. Chúng tôi dần thân đến mức cậu ta đem cả chuyện tình hồi đại học ra để kể lể với tôi. Bên cạnh đó, chúng tôi nói chuyện cũng rất hợp “gu”. Từ chuyện bóng đá đến chuyện phẫu thuật thẩm mỹ, rồi đến các cuộc thi hoa hậu và phim tình cảm Hàn Quốc. Đêm đêm, cậu ta gọi điện nói chuyện với tôi đến 30 phút mới chịu tạm biệt đi ngủ.
Video đang HOT
Tính tình của cậu ta rất dễ chịu, nói chuyện hòa đồng, không có chút nào hống hách kiêu căng (Ảnh minh họa)
Mới đầu tôi không hề cảm thấy có gì khác thường. Từng có một chị đồng nghiệp đã nhắn hỏi tôi trên facebook là tôi và cậu ta sao suốt ngày “dính lấy nhau” như vậy? Có phải hai đứa yêu nhau hay không? Nhưng tôi chỉ cười, thậm chí không thèm chối bởi khoảng cách tuổi tác chênh lệch lớn. Với lại cậu ta cũng không phải mẫu người tôi thích.
Rồi sau đó, những hành động kỳ lạ của cậu ta khiến tôi không thể không chú ý. Trước giờ cậu ta vẫn mua bữa sáng cho tôi và theo tôi ngồi một bàn ở căng tin, nhưng bây giờ cậu ta bảo sẽ đến đón tôi cùng đi làm vì tiện đường, rồi thỉnh thoảng tặng tôi rất nhiều vật nhỏ nhắn xinh xắn nhưng có hình trái tim, hoa hồng hoặc đôi trai gái.
Đôi lúc cậu ta rủ tôi đi ăn chiều rồi cà phê tối. Cậu ta lấy cớ tôi ở một mình, về sớm cũng chỉ để ngủ, thà đi với cậu ta chơi cho khuây khỏa. Đi ăn cũng được thôi, nhưng cậu ta rất săn sóc. Có lần không biết cậu ta cố tình hay vô ý mà uống bia trong cốc của tôi. Đi đường, trời lạnh cậu ta cứ kéo tôi ngồi sát vào người hoặc đưa tay chỉnh khăn quàng cổ cho tôi rất tự nhiên. Lên cầu thang nhà hàng, cậu ta còn đưa tay nắm tay tôi kéo đi. Mỗi khi tôi có ý tránh thì cậu ta giậm chân: “Chị làm sao vậy? Mau đưa tay nào” khiến tôi cảm thấy không biết có phải mình đa nghi không nữa.
Tình cảnh mập mờ giữa chúng tôi cứ thế phát triển. Cho tới một tuần trước, sinh nhật tôi, sau khi đi ăn với đồng nghiệp, cậu ta nhận nhiệm vụ đưa tôi về. Đến cửa nhà, cậu ta đòi vào trong nhà để tặng quà. Quà cậu ta tặng tôi là một sợi dây chuyền bằng vàng trắng rất đẹp. Đối với tình trạng giữa tôi và cậu ta hiện nay thì món quà này có vẻ đắt nên tôi không định nhận. Thế là cậu ta ngỏ lời với tôi. Cậu ta nói thích tôi, muốn trở thành bạn trai của tôi để chăm sóc tôi.
Tôi bất ngờ đến mức không nói nên lời. Dù trước đó cậu ta vẫn thể hiện sự quan tâm thái quá tới tôi nhưng cậu ta luôn gọi tôi là chị, còn tôi coi cậu ta như em. Tôi bảo cậu ta tôi cần thời gian suy nghĩ. Đó chỉ là kế hoãn binh của tôi mà thôi. Tôi không phải là thiếu nữ mới biết yêu, làm sao chấp nhận được tình yêu không có cơ sở này. Chẳng lẽ cứ yêu nhau rồi chán thì chia tay? Có thể cậu ta nhất thời cảm thấy thích một bà chị lớn tuổi, đến khi gặp cô gái trẻ đẹp hơn, cậu ta sẽ không ngần ngại theo đuổi người ta. Đến lúc đó “gái già” tôi đây biết làm sao?
Nhưng nếu tôi từ chối, tình cảm của hai chúng tôi chắc chắn không được như trước. Quả thật, tôi có tham lam sự quan tâm chăm sóc của cậu ta. Điều này dễ hiểu thôi, với một người con gái đang ở độ tuổi như tôi làm sao chống lại được sự dịu dàng nhiệt tình như thế. Tôi có nên thử một lần yêu “phi công trẻ”? Tôi băn khoăn khó xử quá, ai có kinh nghiệm thì đưa ra lời khuyên giúp tôi.
Theo Phununews
Vợ chê tôi già, cặp bồ với sếp
Em khiến tôi choáng váng khi nói "Anh quá đát rồi, không đáp ứng được gì cho tôi, để tôi kiếm ngoài".
Vợ tôi không xứng đáng với tình yêu của bố con tôi nữa (Ảnh minh họa)
Tôi là giảng viên một trường đại học, em là sinh viên năm cuối của tôi. Tôi hơn em 14 tuổi, tình yêu của chúng tôi kéo dài đến 2 năm sau ngày em ra trường, để kết thúc bằng một đám cưới và cuộc sống hạnh phúc với hai thiên thần một gái một trai.
Em là người vợ, người mẹ hoàn hảo trong mắt cả gia đình bên nội lẫn bến ngoại. Em thay tôi nuôi dạy các con và phụng dưỡng bố mẹ chồng, khi tôi có một đợt đi làm tiến sĩ 4 năm ở nước ngoài. Biết em vất vả nên sau khi về nước, tôi cố gắng thật nhiều để bù đắp cho em.
Cuộc sống của vợ chồng con cái chúng tôi trôi qua êm đềm và đầy đủ. hàng ngày tôi vẫn lên giảng đường dạy sinh viên, còn em đều đặn đi làm ở một viện khoa học khá xa nhà. Thương em, bàn đi tính lại mãi, cuối cùng tôi quyết định mua tặng em một chiếc xe ô tô để em đi làm cho đỡ vất vả. Em vui và cảm động lắm.
Từ khi có xe ô tô, vợ tôi tích cực đi chơi hơn, cô ấy vắng nhà nhiều hơn, khi thì bảo về nhà ngoại, lúc bảo tụ tập bạn bè cafe, xem phim giải trí. Lắm hôm vợ tôi để bố con tôi chờ cơm đến quá bữa đành phải ăn trước, để phần cơm có hôm cô ấy ăn vài miếng, có hôm bắt con bé dọn cất vì đã ăn cơm khách ở nhà hàng, khách sạn nào rồi.
Vợ tôi bắt đầu ăn mặc sành điệu, trang điểm kỹ càng khi ra khỏi nhà với lí do đi xe đẹp không lẽ lại ăn mặc tuềnh toàng. Để giữ vóc dáng cô ấy đăng ký một lớp học nhảy sau giờ làm việc, thế là bà nội mặc dù đã già yếu vẫn phải sang giúp con bé cơm nước.
Mọi tối cô ấy vẫn kiểm tra, giảng bài cho các con, nay chúng đã ngủ từ lâu rồi mà cô ấy vẫn chưa về. Tôi xót ruột khi thiếu bàn tay chăm sóc của mẹ, sức khỏe và học lực của các con giảm đi trông thấy. Lựa lời góp ý, vợ tôi đốp luôn: "Tôi vất vả hầu hạ bố con anh mãi rồi, nay chồng già, con lớn không chơi cũng hoài". Tôi giận em quá, sao ngày xưa yêu nhau em không chê tôi già? Ngày về làm vợ tôi em còn hứa sẽ là vợ ngoan để tôi yên tâm công tác mà?
Rồi được tin từ đồng nghiệp em cho biết, em đã cặp bồ với sếp của em mấy tháng nay rồi. Tôi thật sự thất vọng về em, nhưng nghĩ thương hai đứa con còn nhỏ dại, tôi dằn lòng khuyên em tỉnh táo về với gia đình. Em còn làm tôi choáng váng khi huỵch toẹt: "Tôi còn trẻ, chẳng dại gì không hưởng thụ, anh quá đát rồi, không đáp ứng được gì cho tôi, để tôi kiếm ngoài". Thế là đã hết, tôi không còn khả năng để níu kéo em nữa.
Ngày mai em về, tôi sẽ bình tĩnh chờ em với lá đơn ly hôn đã viết sẵn. Tôi cần một chữ ký của em để giải thoát cho cả hai, và để tôi yên tâm nuôi dạy các con tôi khôn lớn. Vợ tôi không xứng đáng với tình yêu của bố con tôi nữa.
Theo VNE
Cái thai của vợ là từ đâu ra? Đến bây giờ, tôi hoàn toàn không tin vào những gì vợ mình nói. Cô ấy hí hửng về báo với tôi rằng: "Em đã có thai anh ạ, thật hạnh phúc quá!". Thật ra, tôi cũng không muốn ích kỉ níu kéo vợ mình khi mình vô sinh. Nhưng tôi chưa chuẩn bị tâm lý để nói tất cả. (ảnh minh họa)...