Tôi có nên sinh con để ép anh bỏ vợ?
Tôi sợ cuộc đời mình sẽ chẳng đi về đâu nếu gắn bó với anh – người đàn ông có vợ.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình bế tắc như lúc này. Tôi yêu anh nhưng tình yêu đó không hề đơn giản. Tôi đã từng nghĩ cứ gan lì để có anh nhưng giờ gặp chị ấy tôi lại sợ rằng cuộc đời mình sẽ chẳng đi về đâu nếu gắn bó với anh, yêu anh – yêu người có vợ.
Tôi năm nay 29 tuổi, còn anh hơn tôi 4 tuổi. Anh đã có gia đình và một cô con gái lên 3 tuổi. Tôi cũng không rõ vì lí do gì mà vợ anh lại không sinh được con nữa. Khi tôi gặp anh, tôi đã cảm mến con người đức độ nơi anh. Vì vậy, mặc dù biết anh đã có vợ nhưng tôi vẫn yêu anh, vẫn tình nguyện ở bên anh.
Trước đây, tôi cũng đã từng yêu một người nhưng anh ta phản bội khi tôi có bầu. Đớn đau, tôi phá bỏ cái thai, sống một mình cho đến bây giờ. Gặp anh ấy tôi mới thấy mình yêu trở lại. Tôi biết mình xen ngang vào hạnh phúc gia đình người khác nhưng tôi nghĩ mình yêu anh ấy, cũng không định cướp anh về phía mình nên cũng chẳng sao cả.
Chúng tôi quan hệ với nhau, anh ngỏ ý muốn nhờ tôi sinh con cho anh. Đó là lúc tôi nghiêm túc nghĩ về một gia đình thực sự. Ở bên anh 2 năm, tôi biết chị ấy cũng đã biết nhưng không muốn làm lớn chuyện. Tôi đã định bụng sẽ cứ mãi như vậy, sống cảnh chung chồng, chỉ cần chị ấy không gây sự là được. Nhưng giờ đây anh muốn tôi sinh con cho anh thì tôi lại nghĩ khác.
Video đang HOT
Có lẽ nào lúc này tôi nên tự giải thoát cho mình khỏi cuộc tình oan trái này (Ảnh minh họa)
Dù sao tôi cũng là một người đàn bà, cũng cần phải có con, có chồng. Nếu cứ mãi gắn bó với anh như thế này thì tôi sẽ không thể có tương lai được. Cùng lắm tôi chỉ là một người vợ lẽ của anh mà thôi. Tôi có ướm hỏi ý anh rằng nếu tôi sinh con cho anh, anh có lấy tôi không. Anh không nói gì, chỉ ậm ừ cho qua, nói rằng tôi cứ cố gắng sinh con trai cho anh ấy rồi anh ấy sẽ lo liệu mọi chuyện.
Hiện tại tôi đang mang thai được hơn 1 tháng. Tôi đang đắn đo, cân nhắc rất nhiều thì chị ấy tìm đến tôi. Chị ấy năn nỉ tôi giữ cái thai lại vì đó là con anh. Chị ấy nói bao năm qua chị ấy biết tôi và anh đi lại với nhau nhưng đó là chuyện của anh nên chị tôn trọng. Giờ biết tôi có thai, chị ấy muốn tôi sinh con ra. Nếu tôi không nuôi, chị ấy sẽ nuôi. Chính sự khẳng khái này của chị ấy khiến tôi lo sợ.
Ban đầu tôi nghĩ tôi sẽ sinh đứa con này ra, dùng nó làm áp lực để anh chia tay với chị ấy mà đến với tôi. Nhưng giờ khi thấy thái độ bình thản của chị ấy như vậy tôi biết điều đó là rất khó. Khi người đàn ông đã không có ý định ly hôn, người vợ lại chấp nhận chuyện nuôi con riêng của chồng thì làm sao anh ấy bỏ vợ mà cưới tôi.
Vì thế mà bây giờ tôi hoang mang lắm. Cái thai thì ngày một lớn lên. Bỏ con thì tôi cay đắng lắm, tôi đã từng bỏ con một lần, tôi không dám làm thế thêm nữa. Nhưng nếu giữ đứa bé lại mà tôi không có danh phận gì, anh sẽ lại quay về bên vợ, lấy mất con của tôi (hoặc giả tôi tự nuôi con đi nữa) thì đời tôi quá khổ rồi.
Có lẽ nào lúc này tôi nên tự giải thoát cho mình khỏi cuộc tình oan trái này. Tôi chấm dứt tất cả với anh, xóa bỏ những sai lầm là một kẻ thứ ba để đi tìm người khác? Hay là tôi tiếp tục sinh con ra rồi gây áp lực để anh bỏ vợ. Tôi không biết mình còn có thể yêu ai được nữa ngoài anh hay không? Tôi phải làm sao để trọn vẹn bây giờ?
Theo VNE
Thư gửi mẹ chồng
Con muốn xích lại gần mẹ hơn, để cái hố ngăn cách không đáng có giữa con và mẹ không còn tồn tại.
Có thể con không phải là người phụ nữ đảm đang nhưng khi tính toán thiệt hơn, con thấy việc bếp núc tốn nhiều thời gian, sức lực nhưng hiệu quả thì chẳng đáng kể, nên con đã giao khoán cho chị giúp việc.
Mẹ thấy đấy, chồng con có thiếu cơm nhà bữa nào đâu? Lại toàn món bổ dưỡng, nóng sốt. Vợ chồng con vẫn có những bữa cơm gia đình đông đủ, ấm cúng đó thôi, có quan trọng gì chuyện ai là người nấu, mẹ nhỉ? Càng hay khi con được ngồi ăn bên chồng con mình với sự vui vẻ, tươi tắn thay vì nét mặt cáu kỉnh, đầu bù tóc rối, thậm chí không nuốt nổi cơm vì quá mệt mỏi chuyện cơ quan lại còn phải quần quật trong bếp sau giờ làm việc! Thời gian dành cho chợ búa, bếp núc được con dùng để nhận việc về làm thêm. Lợi ích đối với việc nâng cao chất lượng cuộc sống gia đình là có thể thấy rõ ràng. Công dung ngôn hạnh con không thể bì được với mẹ, nhưng theo lời chồng con kể, thì mấy chị em anh đâu có được cuộc sống sung túc như các cháu của mẹ bây giờ.
Có thể mẹ không vui khi thấy con trai mình phụ vợ những việc "của đàn bà" những khi chị giúp việc nghỉ phép. Những lúc anh rửa chén hay lau nhà thì con cũng tất bật chuyện tắm rửa, ăn uống của bọn trẻ đó chứ? Mẹ cũng hiểu việc chăm sóc con cái, việc nhà tuy không tên nhưng lại không hề ít. Trước kia, mẹ chỉ ở nhà lo nội trợ và chăm con, nay con còn phải chia sẻ gánh nặng tài chính gia đình với chồng bằng mười tiếng làm việc cật lực ở công ty, thì làm sao kham nổi việc nhà, nếu không có sự hỗ trợ của chồng. Bây giờ đâu ai phân biệt việc đàn ông hay đàn bà, việc gì cả hai làm được thì cùng chia sẻ để gánh nặng trên vai mỗi người bớt đi thôi. Tất cả đều vì hạnh phúc của cả hai, phải không mẹ?
Con sẽ cố gắng làm theo ý mẹ mà không phải sống khác đi với tính cách của mình (Ảnh minh họa)
Có thể con tham công tiếc việc ở ngoài nhưng mẹ đừng cho là con ỷ lại vào người giúp việc. Mẹ hay đọc báo, xem ti vi, nghe đài... nên cũng biết tình hình việc làm, lương bổng hiện nay đang rất khó khăn, nếu không cố gắng cày cục thì làm sao sống được? Con phải nỗ lực thật nhiều nếu muốn giữ vững và phát triển công việc của mình, mẹ ạ. Chồng con vẫn đủ sức nuôi vợ nếu chẳng may con thất nghiệp, nhưng mẹ biết đấy, đàn ông bây giờ mấy ai thích vợ ở nhà? Con không muốn thành gánh nặng hay lệ thuộc kinh tế vào anh ấy. Chưa biết chừng anh ấy còn chán con vì việc ở nhà sẽ khiến con lạc hậu, mai một kiến thức và vô dụng trong khi anh ấy tiếp xúc với bao nhiêu cô gái năng động, giỏi giang mỗi ngày! Thế nên mẹ đừng khó chịu khi con không chịu nghỉ ở nhà để chăm sóc chồng con như ý mẹ muốn!
Có thể con quá chú trọng đến hình thức nhưng mẹ thấy đấy, phụ nữ bây giờ ở nhà hay ra ngoài đều phải chỉn chu, dễ nhìn, trước là để không xấu đi trong mắt chồng, sau mới đến dễ nhìn trong mắt người khác. Bây giờ người ta trọng hình thức, xuề xòa quá dễ bị coi thường, giá trị bản thân cũng theo đó cũng giảm sút. Nếu không biết làm đẹp cho mình, biết đâu chẳng có ngày chồng lại "chán cơm thèm phở" thì sao? Anh ấy làm việc trong môi trường nhiều nữ, việc bị cám dỗ bởi những cô gái trẻ đẹp, giỏi giang, bạo dạn cũng không phải là điều chưa từng xảy ra. Vậy thì mẹ đừng dị ứng với trang phục của con hay việc con trang điểm khi đi làm mà hãy vui vì con dâu của mẹ chưa làm gì sai.
Có thể mẹ không thích con dâu sắc sảo và cá tính, nhưng mẹ thấy không, nếu không mạnh mẽ thì con đã gục ngã sau lần chồng "ăn vụng", làm sao con giữ được cuộc sống cho các con con bình yên đến nay? Con không tự huyễn hoặc mình bằng những mỹ từ "hy sinh, độ lượng" và "vị tha" để quên ăn, mất ngủ mà suy kiệt cả thể xác lẫn tinh thần, đêm đêm ôm gối "khóc hận" một mình, hy vọng chồng mình "hồi tâm", đổi tính. Có thể con không dịu dàng và có khả năng chịu đựng phi thường như mẹ nhưng những đức tính mà thơ văn vẫn ca ngợi ở người phụ nữ Việt Nam truyền thống ấy có giúp được gì hay vẫn cướp đi của mẹ người chồng, cướp đi của chồng con người cha, để lại trong mẹ nỗi oán hận đàn ông đến khôn cùng?
Con muốn xích lại gần mẹ hơn, để cái hố ngăn cách không đáng có vẫn tồn tại bấy lâu giữa con và mẹ không còn chỗ tồn tại. Con nghĩ, mẹ con mình đều không có lỗi khi khoảng cách giữa hai thế hệ được tạo ra từ những gì mà cả hai cùng cho là đúng. Con sẽ cố gắng làm theo ý mẹ mà không phải sống khác đi với tính cách của mình. Chỉ mong mẹ có thể hiểu con - một nàng dâu hiện đại (như cách mọi người vẫn gọi chúng con một cách mỉa mai) bởi "hiện đại" không có nghĩa là xấu, khi cách sống của con không nhằm mục đích nào khác ngoài việc giữ gìn hạnh phúc gia đình. Con vẫn luôn yêu quý và kính trọng mẹ.
Theo Eva
Cảm giác nào cho một tình yêu? Cô vẫn bước đều trên con đường ấy như tìm kiếm như chạy trốn. - Sau một tình yêu là gì? Cô gái choàng tay vào cổ chàng trai mắt nhìn xuống hồ nước lăn tăn gợn sóng để mặc cho gió thổi tung làn tóc rối. Anh khẽ xoay người ôm lấy đôi vai nhỏ bé, gầy guộc khẽ cười: - Là...