Tôi có nên sinh cho người tình 1 đứa con?
Tôi còn chưa đồng ý vì còn đang học. Hơn nữa tôi cũng không biết sau này sinh con ra sẽ thế nào? Vợ anh biết mối quan hệ này thì chuyện gì sẽ xảy ra?
ảnh minh họa
Tôi năm nay 31 tuổi, còn anh hơn tôi 8 tuổi. Chúng tôi quen nhau qua mạng xã hội được hơn một năm thì đến với nhau. Lúc đầu hai đứa cũng chỉ chia sẻ với nhau những cảm xúc vui buồn hàng ngày. Anh kể cho tôi nghe chuyện gia đình anh, còn tôi cũng chia sẻ hoàn cảnh của mình cho anh biết.
Bản thân tôi nghĩ quen trên mạng cũng không ảnh hưởng gì hết. Thời gian cứ thế trôi qua, thỉnh thoảng chúng tôi gặp nhau 2-3 lần/ tuần (trên mạng). Anh đang có vợ và 2 con. Con lớn của anh đã học lớp 3, con bé thì mới được 9 tháng tuổi. Bản thân tôi cũng đã ly hôn gần 2 năm, hiện tôi đang nuôi con nhỏ hơn 3 tuổi.
Nhân chuyến đi công tác qua nơi anh làm việc, tôi đã thử gặp anh chỉ để thỏa sự tò mò của mình. Và chúng tôi đã đến với nhau. Cho đến bây giờ thì chúng tôi thực sự yêu nhau.
Tôi vẫn phân vân bản thân mình có nên tiếp tục hay chấm dứt mối quan hệ với anh không vì anh là người biết chăm lo cho gia đình, rất yêu thương con cái. Anh chỉ bất hòa với vợ anh. Từ khi chúng tôi quen nhau, anh nói đã bớt căng thẳng với vợ.
Video đang HOT
Tôi rất yêu tính chu đáo của anh. Anh không chỉ chu đáo với tôi mà còn chu đáo với gia đình mình. Tôi cảm nhận được anh yêu tôi thực lòng nhưng cũng không muốn phá vỡ gia đình hiện tại. Có lẽ vì danh dự của cả 2 bên gia đình nội ngoại nên anh không đủ can đảm để ly hôn.
Tôi cũng không muốn gây áp lực cho anh vì nghĩ nhiều đến 2 đứa trẻ nhà anh. Tôi thường nghĩ ngay từ con tôi, cháu đang phải chịu nhiều thiệt thòi khi bố mẹ bỏ nhau. Vì thế, tôi không nỡ nhìn các con của anh phải chịu cảnh gia đình tan tác như thế.
Tôi rất muốn chia tay nhưng yêu anh nên không thể. Tôi thương anh vì chị nhà không chăm lo cho anh (tôi nhìn đồ dùng của anh là có thể thấy rõ điều này). Khi anh đi công tác xa (ở nước ngoài), hành lý của anh không có gì ngoài các bộ quần áo cũ. Tôi hỏi sao vợ anh không chuẩn bị đồ cho anh đi công tác thì anh nói vợ anh bảo chỉ cho ăn chứ không cho mặc. Tôi rất bức xúc vì câu nói đó. Thực ra, tôi đã nghe anh nói vợ anh bảo vậy ngay từ lần chúng tôi gặp mặt đầu tiên. Lúc đó tôi không để ý nhưng càng ngày tôi càng thấy câu nói đó rất đúng.
Tôi thương anh vì bản thân anh là người thành đạt, có học thức, ở ngoài được nhiều người kính trọng mà không được vợ chăm lo. Tôi biết anh không phải là người lăng nhăng bên ngoài nhưng chính chị ấy đã buộc anh phải làm như vậy và đẩy anh đã đến với tôi. Có hôm tình cờ nghe được cuộc điện thoại giữa anh và chị ấy nói chuyện mà tôi không tin đó là cuộc nói chuyện giữa 2 vợ chồng với nhau. Hai người xưng hô thì như người xa lạ (Anh không biết tôi nghe được cuộc nói chuyện đó). Anh không than vãn về vợ đối xử với anh ra sao mà chỉ bức xúc về cách chăm sóc con cái của chị ấy. Có lẽ chị là người thành đạt nên cũng không có thời gian lo cho gia đình.
Bản thân tôi đã ly hôn một lần nên tôi hiểu cuộc sống của người phụ nũ sau ly hôn sẽ rất vất vả. Hiện tại tôi cũng có thể tự lo cho mình và cho con. Để so sánh chị ấy với tôi thì chắc sự bận rộn của chị ấy không thể bằng tôi được. Chị là giảng viên một trường Đại học lớn tại Hà Nội, còn tôi là một doanh nhân thành đạt tại thành phố này. Hiện tại ngoài đi làm, tôi đang học theo một khóa học vào buổi tối. Thời gian của tôi kín hết nhưng tôi vẫn thu xếp dành thời gian cho con gái và cho anh.
Anh còn muốn tôi sinh cho anh một đứa con để chúng tôi có mối quan hệ chắc chắn. Tôi còn chưa đồng ý vì còn đang học dở dang. Hơn nữa tôi cũng không biết sau này con sinh ra sẽ như thế nào? Nếu vợ anh biết mối quan hệ của chúng tôi thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Anh muốn lấy tôi làm vợ hai. Anh nói sẽ thu xếp cho tôi về nhà bố mẹ đẻ anh ở để tôi không bị thiệt thòi. Anh cũng đã giới thiệu tôi với nhiều người bạn của anh. Họ toàn là những người thành đạt, anh muốn tôi giao lưu với họ để thuận tiện cho công việc kinh doanh của mình.
Chính những việc làm của anh khiến tôi khó xử, giờ không biết tôi nên làm gì? Nếu không tiến tục mối quan hệ này, tôi tin anh cũng sẽ vượt qua được vì 2 con anh rất thương yêu. Nhưng tôi thương anh sẽ phải chịu thiệt thòi về tình cảm gia đình nên không nỡ. Xin cho tôi lời khuyên vì trong kinh doanh tôi rất quyết đoán, nhưng chuyện tình cảm thì tôi bối rối quá.
Theo VNE
Tôi đã chán ngán chồng rồi
Bây giờ nghĩ lại, thà là không lấy chồng còn hơn là lấy một người chồng vô dụng như chồng tôi. Tôi chưa từng nghĩ người đàn ông mình yêu thương, tin tưởng, muốn làm chỗ dựa cho mình lại là người nhu nhược đến thế.
Khi còn yêu nhau, anh hứa hẹn sẽ lấy tôi làm vợ. Anh vẽ ra cho tôi một tương lai sáng lạn, một mái ấm gia đình như mơ. Anh bảo, cưới xong sẽ dùng số tiền mừng, cộng thêm khoản bố mẹ anh cho để mua một ăn hộ chung cư nhỏ. Vì gia đình anh cũng thuộc hàng có điều kiện, để hai vợ chồng ra ở riêng. Anh nói bố mẹ anh đã đồng ý làm tôi mừng quýnh. Thật ra, tôi không phải làm tham của, ham hố gì căn hộ đó, chỉ là tôi muốn được thoải mái, có cuộc sống riêng. Như thế thì còn gì bằng. Nhưng anh lại chẳng giữ lời hứa.
Tôi lấy chồng, ngay từ ngày đầu về làm dâu tôi đã chịu tiếng xấu. Mẹ chồng bảo tôi chậm mồm, chậm mép vì không chào hỏi người trong nhà niềm nở. Thú thực, niềm nở mà làm gì hoặc là mẹ chồng cố tình soi tôi như thế. Thực ra, cũng chỉ có mấy việc chào hỏi, mời chào nước non, tôi đều làm cả rồi. Còn chuyện gì nữa đâu. Với lại, ngày cưới của mình tôi cũng quá mệt, còn hơi sức đâu mà lo mấy chuyện đó mà mẹ tôi soi.
Ngay sau ngày cưới, khi tính phong bì mừng cưới, được tiền của vợ chồng và tiền của bố mẹ phân riêng. Nhưng hôm sau, mẹ tôi gọi hai đứa vào và nói, mẹ sẽ giữ hộ tiền mừng cưới của hai đứa, khi nào cần thì hỏi mẹ. Với lại, mẹ giữ đó để tính chuyện nhà cửa cho bọn tôi. Tôi thì không hài lòng lắm vì tôi biết rõ chuyện, mẹ chồng giữ hộ của hồi môn là như thế nào. Nhưng tôi cũng câm nín vì mới làm dâu, đâu thể phản đối chuyện đó. Tôi đã hích tay chồng nhưng chồng không dám nói gì, cứ để mẹ tự biên tự diễn.
Tôi quá mệt mỏi, chồng tôi cứ đi làm, về lại đưa tiền cho mẹ bảo chăm sóc tôi.Còn tôi thì không biết một xu. Ảnh minh họa
Hôm nay, chồng tôi lại bảo mẹ nói chuyện là hai đứa không được ra ở riêng. Vì mẹ sợ tôi bụng mang dạ chửa, ra ngoài ở không tiện. Tôi thật ra đã tính, nếu ra ngoài, tôi sẽ nhờ mẹ đẻ hoặc ai đó lên chăm khi tôi bụng to. Hoặc là mẹ chồng tôi cũng có thể qua đó nhưng mà mẹ tôi không đồng ý cho chúng tôi mua căn hộ. Mẹ bảo trước mẹ nói thế, bây giờ tình hình thay đổi, mẹ không cho chúng tôi tiền mua căn hộ nữa. Nhưng tiền mừng mẹ giữ, mẹ cũng không nói gì nữa rồi! Thế mà, khi chúng tôi ít tiền tiêu, còn tôi thì lo cho thai nhi phát triển tốt, đầu tư bao tiền bạc mà chồng tôi cũng không hé răng nói với mẹ một lời.
Bây giờ thì tôi đã sinh xong. Nói thật, những ngày tháng mang thai gần sinh với tôi, áp lực vô cùng. Tôi chỉ ước có bàn tay mẹ đẻ chăm sóc thì tốt biết bao nhưng ở chung nhà chồng, tôi không muốn mẹ tôi lên chơi như vậy, mệt mỏi cho mẹ tôi và phiền phức ra. Thế nên, tôi cam chịu, mẹ chồng cho ăn gì thì biết ăn cái đó. Chồng tôi không bao giờ biết hỏi han, quan tâm hay tâm lý mua cho vợ cái này, cái kia, hỏi xem vợ thèm gì, cần gì.
Đến bây giờ, khi con tôi đã được vài tháng, trước đó mẹ đã hứa cho chúng tôi ra riêng cho rộng rãi không gian, thì mẹ lại nuốt lời. Mẹ bảo, con thơ thì ông bà chăm cháu là tốt nhất. Tôi cũng không phàn nàn chuyện bà chăm cháu là tốt nhưng tôi bực mình vì thái độ của mẹ. Mẹ cứ nói, cứ hứa rồi lại quên hoặc là cố tình quên. Chồng tôi thì như bù nhìn, không có chính kiến, hoặc có cũng không dám nói. Tôi chán chồng lắm rồi, giờ thật tình tôi không biết phải làm sao!
Tôi quá mệt mỏi, chồng tôi cứ đi làm, về lại đưa tiền cho mẹ bảo chăm sóc tôi. Còn tôi thì không biết một xu. Anh cứ bảo, tôi ở cữ tiêu pha gì, có gì nhờ mẹ hết, không cần tiêu tiền đâu. Nghe anh nói tôi lộn ruột. Nói ra thì hai vợ chồng cãi nhau ngay. Giờ tôi thấy khó chịu lắm, không biết nên làm gì, bực tức trong lòng vô cùng. Chồng như thế này thì quá chán, thà không chồng còn hơn!
Theo VNE
Chậm mà chắc Chị vừa cầm cây đánh con, vừa la hét cho cả xóm nghe để thỏa cơn giận. Mỗi lần như thế, ai cũng biết chị đang "chém thớt", vì khi cơn giận đi qua, chị trút bầu tâm sự với hàng xóm, bảo cái tội con bé chưa đến nỗi bị đánh như thế, lỗi là ở... thằng cha nó! Chị ở nhà...