Tôi có nên quay lại với vợ con khi bị ‘người tình’ phản bội?
Khi tôi kể ra câu chuyện này, hẳn nhiều người đàn ông sẽ cười tôi là ngu dại khi bỏ vợ để theo nhân tình.
ảnh minh họa
Tôi biết tôi đã sai, tôi đã làm những việc tội lỗi với vợ, với những đứa con đáng yêu của mình và giờ là lúc một người chồng tôi như tôi phải nhận lấy những đắng cay tương tự như tôi từng làm với mẹ con cô ấy.
Tôi và vợ từng có 13 năm bên nhau, chúng tôi đã nếm đủ cay đắng ngọt bùi trên đời. Ngày đó, cũng vì gia đình vợ phản đối mà 2 năm liền vợ tôi không về nhà. Tôi biết, bố mẹ cô ấy phản đối cũng vì lý do, tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ lại học hành không đến nơi đến chốn. Họ sợ cô ấy sẽ khổ. Nhưng khi đó, vì yêu cô ấy, tôi đã thề sống chết sẽ cố gắng làm tất cả để mang lại cho cô ấy cuộc sống tốt nhất.
Tôi cùng cố ấy dọn về sống với nhau dù chưa có hôn thú. Vợ tôi học hết cao đẳng mở cửa hàng bán quần áo. Còn tôi Kinh doanh đồ điện tử. Khi con chúng tôi tròn 2 tuổi cũng là lúc bố mẹ vợ nghĩ lại, họ đã đồng ý cho thằng con rể như tôi một cơ hội.
Vốn là dân kinh doanh nên bố vợ đã hỗ trợ tôi nhiều. Nhờ ông giới thiệu các mối làm ăn lớn nhỏ, mà công việc kinh doanh của tôi dần thuận lợi. Tôi dần mở đại lý, rồi lập công ty và chính thức trở thành giám đốc. Khi giàu có vợ chồng tôi cũng như bao người khác mua đất, xây nhà. Vợ cũng yên tâm mà sinh thêm cho tôi một quý tử nữa.
Nhưng rồi trong một lần làm việc với đối tác, tôi đã gặp Y., cô thư ký trẻ của công ty đối tác. Nói thật lúc đó, tôi có để ý tới cô gái này vì vẻ bề ngoài quyến rũ. Sau khi ký hợp đồng xong, chúng tôi cùng đi ăn tối ở một nhà hàng sang trọng. Phải nói rằng, tôi rất ngưỡng mộ những phụ nữ biết uống rượu bia và với một cô gái xinh đẹp điều đó càng hấp dẫn hơn bao giờ hết.
Sau hôm đó, đôi lần chúng tôi gặp lại nhau một cách tình cờ. Rồi Y. chủ động nhắn tin ngọt nhạt với tôi. Tôi có lo sợ vợ sẽ hiểu nhầm nên rất ít khi trả lời. Rồi không hiểu vì sao, chúng tôi lại có nhiều dịp làm việc với nhau. Gặp lại Y. tôi vừa mừng vừa lo. Tuy vậy, lúc đó tôi xác định vợ con là nhất nên tôi đã bày tỏ là không tiến xa hơn với Y.
Video đang HOT
Một lần, khi tôi và vợ đi du lịch vào Cửa Lò thì tôi nhận được một cuộc gọi của Y. Cô ấy nói thích tôi, nhớ tôi và muốn gặp tôi. Trong một chút bông đùa, tôi đã nói với cô ấy rằng tôi đang ở tận Nghệ An, cô ấy muốn gặp thì vào đây. Nói rồi tôi tắt máy. Nhưng nào ngờ 6 tiếng sau cô ấy gọi lại nói cô ấy đang ở bãi biển Cửa Lò và đợi tôi.
Tôi đã giấu vợ và 2 con trai đến gặp cô ấy ở một khách sạn gần đó. Qua câu chuyện Y. nói, tôi mới hay Y. hiện đang sống cùng chồng, nhưng họ không hề có hạnh phúc. Chồng Y. vốn là dân xây dựng, đi công tác nhiều nên đôi khi cô ấy cảm thấy cô đơn, trống trải… Tôi thương Y. nhưng lại thấy xấu hổ cho mình vì vừa lên giường với người phụ nữ của người đàn ông khác.
Sự quan tâm chu đáo của vợ, gia đình vợ ngày càng khiến tôi cảm thấy day dứt. Tôi thương con, yêu con cũng nhiều nên ra sức làm việc bù đắp cho chúng. Nhưng tôi không hiểu vì sao không thể thoát khỏi sự quyến rũ của Y. Dù từ chối, nhưng sau đó, đôi lần tôi vẫn vụng trộm đi lại cùng cô ấy.
Các bạn đừng xỉ vả tôi là thằng đàn ông đam mê dục vọng, bất cứ ai khi ở trong hoàn cảnh của tôi cũng sẽ cảm thấy bế tắc. Họ buộc phải lựa chọn một trong hai con đường. Một là nói không với người tình, hai là bất chấp tất cả. Có lúc tôi đã đấu tranh tư tưởng và nói không, nhưng rồi khi cô ấy xuất hiện, tôi lại mềm lòng. Đã mấy tháng nay, tôi thờ ơ qua loa với vợ trong mọi chuyện. Nhưng vợ tôi chẳng hề hay biết, ngược lại còn yêu thương chăm sóc chồng hơn tất cả.
Một ngày Y. đến bên tôi và nói rằng, cô ấy đã ly hôn chồng và muốn làm vợ bé của tôi. Cô ấy không đòi hỏi danh phận, miễn là được tôi quan tâm yêu thương và cho cô ấy một đứa con là đủ. Lúc đó, tôi cảm thấy một niềm hạnh phúc vô bờ. Tôi không ngờ, có một người đàn bà lại có thể bỏ chồng, bỏ hạnh phúc để vì tôi. Cô ấy còn hứa chấp nhận im lặng, chấp nhận thiệt thòi để đi cùng tôi nốt quãng đường còn lại.
Rồi vợ tôi biết chuyện, cô ấy làm ầm lên và đòi ly hôn. Trong lúc cãi vã tôi đã đánh cô ấy, còn cô ấy thì đứng đó nhìn tôi và thề thốt “tôi không bao giờ tha thứ cho anh”. Cô ấy nói cũng đúng, tôi không đáng được tha thứ, và tôi là một người cha tồi. Biết mình sai, biết mình phải xin lỗi vợ nhưng lúc đó, lòng tự trọng bị tổn thương tôi đã chấp nhận để cô ấy xỉ vả, nhiếc móc.
Cũng từ hôm đó, vợ chồng tôi liên tục có những tranh chấp, thậm chí vợ còn buông lời giễu cợt tôi là kẻ “ăn cháo đá bát”. Cô ấy nhắc lại quãng thời gian năm xưa khi chúng tôi hứa sẽ ở bên nhau suốt đời, nhưng giờ tôi đã bội ước. Tôi sống mệt mỏi như vậy thêm 1 năm nữa rồi ly hôn trong yên lặng. Tài sản mọi thứ chia đôi, trừ những đứa con. Tôi đã nhường lại cho cô ấy hết tất cả. Sau đó, tôi chuyển đến sống cùng với Y. trong căn hộ mới ở Mỹ Đình.
Thời gian trôi đi, công việc kinh doanh của tôi không được bố vợ hỗ trợ nên rơi vào khủng hoảng. Còn Y. ngày càng trẻ trung mặn mà hơn, cô ấy đi sớm về khuya thất thường và không còn chu đáo như lúc đầu. Cô ấy chuyển hết công ty này tới công ty khác, và cuối cùng dừng chân làm thư ký cho một khách sạn lớn của người nước ngoài.
Kết hôn với cô ấy chẳng qua chỉ là một thử thách, chứng minh độ “hút” của cô ta với đàn ông mà thôi.(Ảnh minh họa)
Kể từ khi sống cùng người tình, tôi và cô ấy chưa một lần về thăm gia đình ở quê. Đôi lần tôi muốn về thắp hương báo
với cha mẹ sự hiện diện của Y, nhưng cô ấy đều gạt đi với lý do “Em bận lắm”, “lần khác anh nhé”,…. Cô ấy khác hẳn với vợ tôi 2 tháng về thắp hương cho bố mẹ chồng một lần.
Rồi tôi phát hiện Y có người đàn ông khác, vẫn kịch bản cô ấy bị chồng bỏ rơi, không quan tâm…. Khi tôi ghen, Y nhẫn tâm nói thẳng vào mặt tôi rằng cô ấy chỉ lợi dụng tình yêu của tôi, lấy tiền của tôi và giờ khi tôi không còn gì cả, cô ấy chán và muốn đi tìm người khác. Kết hôn với cô ấy chẳng qua chỉ là một thử thách, chứng minh độ “hút” của cô ta với đàn ông mà thôi.
Giờ thì đã rõ, tôi đã hiểu được bản chất thật sự của Y, nhưng tất cả đã quá muộn với một người chồng như tôi. Một sự cay đắng đến tột cùng… Sau hôm đó, tôi đã nghĩ rất nhiều. Từ ngày tôi bỏ đi, vợ tôi vẫn sống cùng các con, đôi lần gọi điện cô ấy có nói tôi có thể về thăm con. Tôi đã làm ngơ đi mà coi như không có sự tồn tại của cô ấy. Có đôi lần tôi nghĩ liệu tôi có nên quay về cầu xin cô ấy tha thứ hay không? Mong mọi người hãy cho kẻ lầm lỡ như tôi một lời khuyên. Tôi xin cảm ơn!
Theo VNE
Lạc đường
Bà sững người thấy chồng đang khoác vai người tình rời khách sạn. Bà điên tiết lao vào, tay giật phăng túi xách trên tay người phụ nữ, miệng la lớn: "Tiền đâu? Ông ấy cho cô bao nhiêu?". Sau phút ngỡ ngàng, người phụ nữ điềm tĩnh đáp: "Không tiền bạc gì ở đây hết".
Chồng bà giật lại túi xách, gằn giọng: "Tôi không có gì để cho cô ấy. Chỉ cô ấy mới cho tôi tình yêu, sự quan tâm, được sống là chính mình. Không như bà"...
1. Bà hối thúc con gái: "Đi lẹ. Phải tới để bắt tại trận". Con gái lật đật rồ ga, miệng làu bàu: "Chuyến này ba chết chắc". Hai mẹ con hùng hổ phóng xe đi, nửa tiếng sau mới đến đúng địa chỉ mà người được bà thuê theo dõi thông báo lại. Chưa kịp dừng xe, bà sững người thấy chồng đang khoác vai người tình rời khách sạn. Bà điên tiết lao vào, tay giật phăng túi xách trên tay người phụ nữ, miệng la lớn: "Tiền đâu? Ông ấy cho cô bao nhiêu?". Sau phút ngỡ ngàng, người phụ nữ điềm tĩnh đáp: "Không tiền bạc gì ở đây hết". Chồng bà giật lại túi xách, gằn giọng: "Tôi không có gì để cho cô ấy. Chỉ cô ấy mới cho tôi tình yêu, sự quan tâm, được là chính mình. Không như bà"... Đây là lần thứ hai bà đi "bắt ghen", nhưng bà không nhằm lấy đó làm bằng chứng ly hôn mà để tìm một bằng chứng khác.
Từ bạn làm ăn đến con gái đều tham mưu với bà, người phụ nữ kia thật ra chẳng yêu thương gì ông, đến với ông vì lòng thực dụng, mưu cầu tiền bạc. Lẽ đó, bà phải quản chặt, vét túi ông đến đồng bạc cuối cùng, để ông không thể "nuôi" cuộc tình đó mà sớm quay trở lại bên bà. Một ngày, hay tin người tình của ông từ giã phận công nhân về làm chủ một quán cà phê, bà đinh ninh nguồn kinh phí do ông đài thọ. Bà tìm gặp luật sư, được hướng dẫn với số tiền lớn ông mang cho kẻ khác, nếu bà chứng minh được bằng chứng cứ cụ thể, vẫn có thể thu hồi, bởi đó là tài sản chung của vợ chồng trong quá trình hôn nhân, chưa được bà đồng ý trong cách ông chi dùng. Bà quyết định theo dõi ông.
2. Tôi gặp hai người trong một buổi trưa đầy nắng dưới sân Tòa án nhân dân. Ở tuổi xấp xỉ 50, trông bà quý phái, thanh lịch khi khoác lên người bộ vest màu rêu, tóc búi cao. Ông lại là hình ảnh đối nghịch, vóc dáng gầy gò, tóc hoa râm, đi chiếc dream cũ kỹ, nhìn vào thấy ngay sự khắc khổ. Ông cười cười: "Ai có nhu cầu, tiện đường tôi làm mấy cuốc xe ôm". Hai người là đương sự của vụ ly hôn mà ông là người đứng đơn yêu cầu. Tòa sơ thẩm tuyên bác đơn, ông kháng cáo. Đến phiên xử này, bà tiếp tục sụt sùi: "Tôi bận túi bụi làm ăn nuôi con, lo cho chồng. Không giúp tôi thì thôi, ông ấy còn mèo mỡ. Tòa mà cho ly hôn, khác nào tạo điều kiện để ổng phụ tôi đến với người ta". Ông giơ tay, trút cạn lòng: "Chúng tôi ly thân đã một năm nay. Tòa không cho ly hôn, tôi cũng bỏ nhà đi thôi. Tôi không ở được với bà ấy nữa".
Đôi mắt xa xăm, hồi ức của 30 năm vợ chồng trong ông sống dậy. Ngày ấy, hai người gặp gỡ, yêu thương nhau rồi kết hôn khi cùng làm thuê cho một xưởng mộc. Sau đám cưới, có chút vốn liếng, cả hai đứng ra mở xưởng mộc riêng. Làm ăn phát đạt, cơ sở mở rộng đòi hỏi nhiều máy móc, nhân công có tay nghề cao, tinh xảo trong thiết kế, trang trí cho từng món nội thất khiến ông dần... mất việc. Không có kỹ năng quản lý, tính toán, thuận theo ý bà, ông bàn giao hết để lui về giữ vai trò hậu phương, thay vợ quán xuyến chuyện chăm con, cơm nước. Tiếng nói của ông từ đó nhỏ dần rồi tắt lịm khi mỗi lời bà nói ra theo thời gian càng có thêm sức nặng. Giữ hầu bao, bà... gửi tiền tháng cho ông đi chợ, mua sắm, chi tiêu, rồi không ít lần hoạnh họe cơm canh không ngon, cửa nhà dơ bẩn. Ông giấu sự tổn thương, tự ái trong lòng, cộng với vợ chồng không có thời gian gần gũi, sẻ chia khiến cả hai ngày càng xa cách. Rồi hai người ly thân, bà thường xuyên "dùng bữa" cùng đối tác hoặc có khi với cô con gái nơi nhà hàng, quán xá sang trọng, bỏ mặc ông ngày ba bữa chơ vơ.
3. Ngày biết tin ông có nhân tình, bà đâu nghĩ đến cái sai của mình để từ đó thay đổi, khéo léo kéo ông về, ít nhất là trao trả lại quyền làm chồng, làm cha ông phải có. Ngược lại, ý nghĩ người đàn bà kia đến với ông vì tiền, hết tiền tình sẽ tan choán hết tâm trí, khiến bà hành động nông nổi: tìm cách chiếm lại vốn liếng ông mang cho nhân tình. Trong quãng thời gian sống ly thân, viện cớ ly người nên ly cả... vật dụng, bà đẩy ông đến bước đường tự mua bếp núc, xoong nồi về nấu ăn, chuyện chi tiêu mạnh ai nấy gánh.
Bà trình bày lý do cuối cùng hòng buộc ông từ bỏ ý định ly hôn: "Tôi chỉ chấp nhận ly hôn nếu ông ấy bằng lòng ra đi tay trắng. Phần tài sản ông ấy để lại hết cho con gái tôi". Sau cái nhíu mày, ông gật đầu cái rụp, rồi hồn nhiên tuyên bố: "Tôi "vô sản" lâu rồi mà!". Bà chết sững. Tòa tuyên ly hôn...
Nửa tháng sau ngày tòa xét xử, bà gọi cho tôi kể, trong lúc vô tình đi ngang quán cà phê, giờ là "tổ ấm" của ông với nhân tình, thấy ông hì hụi... trổ nghề mộc sửa lại những chiếc ghế lỏng chân, lòng bà thắt lại. "Tôi đi mà không biết mình đang lạc đường. Lạc đường nên đã mất ông ấy" - bà khóc.
Theo VNE
Đẳng cấp "ăn vụng" Có "lời đồn" rằng dân lái xe, xây dựng, y bác sĩ... thì ít chung thủy, nhưng có lẽ giờ phải bổ sung vào danh sách dài dằng dặc những "đối tượng" dễ ngoại tình đó là dân văn phòng. Anh chỉ yêu mình em Bình An vẫn còn chưa hết ngất ngây với hương lửa tình yêu đương độ nồng nàn nhất...