Tôi có nên nhận cha khi biết ông là giám đốc hay im lặng cho mọi chuyện vào quá khứ?
Trong tôi hiện nay rối bời tâm trạng. Tôi có nên nói chuyện với ông giám đốc để nhận cha không, hay là nghe theo lời mẹ?
Chúng tôi dự cuộc thi tuyển vào một công ty để làm việc khó khăn và căng thẳng chẳng khác thi đại học. Tấm bằng tốt nghiệp đại học, dẫu có là loại ưu với kết quả toàn điểm cao tuyệt đối chỉ là yêu cầu đầu tiên để các ứng cử viên được dự tuyển, chứ chẳng có ý nghĩa gì với người giám đốc. Ông ta tuyên bố phải tuyển lại với rất nhiều nội dung: thử khả năng chuyên môn, ngoại ngữ, vi tính và giao tiếp ứng xử.
Về chuyên môn, phải trả lời rất nhiều câu hỏi. Về ngoại ngữ, phải dịch xuôi, dịch ngược, nói, nghe thành thạo tiếng Anh. Vi tính thì phải gần như một người học xong đại học ở ngành công nghệ thông tin. Riêng môn giao tiếp, ứng xử thì có vẻ không nặng, vì ông giám đốc nói chỉ cần tiếp xúc qua với thí sinh là có thể biết.
Tôi băn khoăn và rối bời khi nhận ra giám đốc chính là cha đẻ của tôi (Ảnh minh họa)
Công ty chỉ lấy có 10 người, trong khi số dự tuyển lên tới mấy trăm người. Ông giám đốc công bố công khai các yêu cầu cùng con số chỉ tiêu. Trong số mấy trăm người dự tuyển, tôi thấy có khoảng 50 người bị ông từ chối thẳng thừng dẫu có đáp ứng tất cả các yêu cầu. Họ hỏi lý do, ông không dè dặt: “Các em cần đọc kỹ tiêu chuẩn dự tuyển. Trước tiên phải là những sinh viên đã tốt nghiệp đại học không có khuyết tật về ngoại hình, phải cân đối, ưa nhìn”. Quả là các bạn trượt cũng khó coi: người thì quá thấp nhỏ, người lại béo ục ịch, có bạn mắt lác, có người răng vẩu như mái nhà nhô ra…
Tôi để ý thấy người giám đốc tỏ ra rất khó tính trong việc tuyển người. Trong quá trình tuyển, ông ta không tiếp ai có ý gặp riêng để chạy chọt. Có những bậc phụ huynh có vẻ thì thụt muốn tiếp cận, ông nói luôn: “Các vị nói với các cháu cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu, thi tuyển tốt. Đừng lo chuyện khác, vô ích”.
Tôi thấy ông chỉ vì công việc. Con người trông có vẻ khô lạnh, pha chút quan cách kia dẫu sao cũng gây cho tôi những ấn tượng khá đặc biệt, khiến tôi thiện cảm. Tôi càng cảm phục trước lời ông ta tuyên bố sau khi tất cả các thí sinh đã dự tuyển: “Các cháu về chờ kết quả. Ai trúng tuyển, cơ quan sẽ gửi giấy báo về tận nhà rồi theo hẹn, đến làm việc. Tôi không tiếp ai đến gặp riêng. Chớ tìm cách chạy chọt, nhờ người thân quen can thiệp, sẽ hỏng việc”.
Tôi may mắn nằm trong số 10 người trúng tuyển. Chúng tôi đến nhận việc, nhanh chóng được phân về các bộ phận của công ty. Các nhân viên mới làm việc dưới sự quản lý, điều hành của những người phụ trách trực tiếp. Tôi rất ít nhìn thấy ông giám đốc. Phòng làm việc của ông luôn khóa cửa. Người ta bảo ông luôn phải đi công tác miền Nam hoặc nước ngoài để ký kết các hợp đồng.
Làm việc được một thời gian, dần quen với công việc, tôi thấy có phần yên tâm và hứng thú. Trong số 10 đứa được vào làm, người ta bảo tôi và 2 bạn nữa thành thạo việc nhanh, có hiệu suất nhất. Tôi càng vui nên đã toàn tâm, toàn ý, dốc hết nhiệt tình cho công ty. Nhưng có một hôm, tôi không thể không suy nghĩ và ít nhiều hoang mang trước lời bàn tán của mọi người. Họ bảo rằng trông tôi có nhiều nét giống ông giám đốc.
Video đang HOT
Một chị tương đối thân và quý mến tôi đã hỏi thẳng: “Này, sao trông em có rất nhiều nét giống sếp vậy? Cứ như hai cha con. Chị xin lỗi hỏi em: em có phải là cháu của sếp không? Gọi ông ấy là chú hay bác?”. Tôi cảm thấy hình như người ta có ý nghi tôi là cháu ông, nhưng không muốn tiết lộ để cho có vẻ “khách quan” khi lấy tôi vào làm việc.
Chị kia còn nói thêm: “Nếu là cháu cũng có sao đâu, vì em làm việc tốt, ai cũng phải công nhận và mọi người đều quý mến em”.
Tôi có nên nhận cha hay để mọi chuyện chìm vào quá khứ (Ảnh minh họa)
Sau sự việc trên, tôi không thể không suy nghĩ và đầu óc luôn bị ám ảnh. Một lần, giám đốc họp toàn công ty, lên phổ biến nhiều công việc, tôi đã cố quan sát thật kỹ ông, rồi lại về nhà ngắm mình trước gương thấy quả là mọi người nói đúng. Tôi cũng tự thấy giống ông ở nhiều chi tiết. Vậy là thế nào? Sao lại có sự ngẫu nhiên như thế? Rồi tôi cố xua đi việc này bằng ý nghĩ: trên đời thiếu gì người dưng nước lã giống nhau. Chính tôi cũng đã biết rõ một vài trường hợp. Họ còn giống nhau hơn cả anh, chị em ruột.
Do công việc bận rộn, nên tôi cũng quên dần chuyện mình giống ông giám đốc để chẳng suy nghĩ gì. Và dư luận ở công ty cũng chỉ rộ lên thời gian đầu, sau đã lắng xuống. Chẳng còn ai xì xèo, bàn tán gì. Tuy vậy, một lần về quê thăm mẹ, tôi đã kể chuyện này cho mẹ tôi nghe (bà đang sống một mình ở Thanh Hóa). Tôi thấy mẹ không bình thường, tỏ ra suy nghĩ, băn khoăn lắm, nhưng vẫn nói với tôi: “Con chẳng nên bận tâm bởi cái chuyện tình cờ, ngẫu nhiên đó. Miễn là làm việc sao để ông giám đốc và tất cả mọi người tín nhiệm, quý mến là được”. Mẹ nói thêm: “Thể nào mẹ cũng có dịp lên Hà Nội, đến chỗ con để xem con và ông ấy giống nhau như thế nào”.
Lần ấy, khi đến thăm bà ngoại, tôi cũng kể câu chuyện mọi người ở cơ quan nói tôi giống ông giám đốc thì sau khi nghe, bà im lặng hồi lâu với vẻ rất buồn bã. Rồi bà nói với tôi: “Cháu đã trưởng thành. Ở tuổi cháu, ngày xưa đã lấy chồng, có con. Cháu lại được học hành nhiều, biết suy nghĩ nên bà quyết định không giấu cháu nữa. Vả lại, cũng không thể giấu suốt đời được. Cháu cần phải biết tất cả để tự lựa chọn cách ứng xử ổn thỏa, phải đạo nhất…”.
Và bà đã kể sự thật. Qua lời bà, tôi được biết: mẹ tôi ngày trước là một cô gái xinh đẹp, nết na nhất vùng. Rất nhiều người nhòm ngó, đánh tiếng nhưng mẹ chẳng nhận lời ai. Không hiểu duyên số thế nào, mẹ phải lòng một anh chàng là sinh viên người Hà Nội về thực tập ở quê nhà. Anh ta hứa hẹn là sau khi tốt nghiệp đại học sẽ cưới mẹ và tạo điều kiện để mẹ tiếp tục con đường học hành (Khi ấy mẹ trượt đại học, thi 2 lần không đỗ).
Đến khi biết mẹ có thai thì anh ta đưa cho một cục tiền và nói đi hủy thai. Mẹ bảo trước sau cũng lấy nhau, sinh con, nay đã chót có rồi, sao phải phá bỏ? Anh ta một mực đề nghi mẹ làm theo ý anh ta nếu muốn cưới. Nhưng mẹ vẫn quyết định giữ. Thế là anh ta “bỏ của chạy lấy người”, lặn mất tăm từ đó, không đoái hoài gì đến giọt máu của mình cùng cô gái đã có những tháng ngày say đắm. Sau đó, mẹ tôi một mình vượt cạn, sinh con. Đứa bé đó chính là tôi. Ôm mối hận tình, mẹ tần tảo nuôi tôi khôn lớn. Nhìn thấy tôi đỏ hỏn khóc vì khát sữa (do mẹ gầy yếu không đủ sữa), ai cũng xui lên Hà Nội tìm người đàn ông bội bạc, nếu anh ta vô trách nhiệm thì phải kiện. Nhưng mẹ đã không làm theo lời khuyên chỉ với một ý nghĩ: người ta đã cố tình chối bỏ đứa con, táng tận bỏ đi thì níu kéo chẳng để làm gì.
Khi tôi lớn lên, bắt đầu đi học, thì được mẹ cho biết: bố đã mất vì ốm nặng. Và cả nhà tôi – từ ông bà ngoại đến chú bác, cô gì đều thống nhất nói như vậy. Thế là tôi cứ đinh ninh mình không may mồ côi cha từ nhỏ. Một mình mẹ vất vả vừa làm mẹ, vừa làm cha nuôi dạy tôi nên người. Thương mẹ, tôi đã quyết tâm học hành tốt để mẹ vui, để bù đắp nỗi đau của mẹ…
Được bà cho biết rõ sự thật, tôi quyết định nói chuyện với mẹ thì mẹ cũng không giấu nữa và cho tôi biết: suốt từ ngày ấy – nghĩa là đã 22 năm, mẹ không có ý biết người đàn ông phụ tình, ruồng rẫy mình ở đâu, ra sao. Mẹ nói với tôi: “Có thể ông ta chính là cha con. Nhưng mấy chục năm nay, con vẫn nghĩ là cha mình đã chết thì nay chẳng nên nhận ông ta làm gì”. Mẹ còn nói thêm: “Nếu ông ta nghèo khó, mẹ có thể đồng ý để con nhận. Nhưng lại có chức quyền, giàu sang, chẳng nên, con ạ. Hãy mãi mãi coi ông ta là người xa lạ”.
Theo GĐVN
Trong hoàn cảnh đó tôi gặp lại người anh trai "hờ" mà mình vốn căm ghét bức bối bấy lâu...
Người mổ cho tôi hôm đó không phải ai khác, chính là anh trai "hờ" đó. Vừa mổ bắt con và khâu lại cho tôi, anh ta vừa hỏi tôi đủ chuyện.
Khi còn nhỏ, tôi cũng từng có ba mẹ yêu thương, chăm sóc. Đến khi tôi lên 10, ba tôi phá sản. Mẹ tôi ra đi không lời từ biệt. Ba tôi gây dựng lại sự nghiệp và lấy một người phụ nữ khác.
Mẹ kế của tôi đã từng lập gia đình và có một người con trai, hơn tôi 3 tuổi. Sau khi ba tôi và bà ta kết hôn, con trai bà ấy cũng chuyển đến sống cùng gia đình tôi. Trong khi tôi cứng đầu, không chịu gọi bà ta bằng mẹ vì sự giả tạo của bà ấy. Người con trai kia lại ngoan ngoãn coi ba tôi như cha đẻ và hết lòng nghe lời.
Tuy nhiên, sống trong không khí ngột ngạt ấy, tôi không cảm thấy thoải mái. Khi tôi 16 tuổi, một lần xảy ra xích mích với con trai của bà ta, tôi bị ba giáng một cái tát vào mặt. Chỉ vì anh ta khéo léo đóng kịch nên ba chỉ tin lời anh ta nói mà gạt phăng sự giải thích của tôi.
Lẽ nào anh ta muốn cải thiện mối quan hệ tồi tệ với tôi khi xưa? (Ảnh minh họa)
Tôi bỏ nhà đi, mặc cho ba đi tìm tôi bằng mọi cách. Tôi may mắn được một người cô không có con cưu mang. 25 tuổi, tôi lấy chồng và sinh con với mức sống dư giả.
Tôi không hề có ý định quay lại gia đình đó. Trong ký ức của tôi, hình ảnh về mẹ cũng dần mờ nhạt. Hiện tại, tôi đang mang bầu đứa con thứ hai và sắp đến ngày sinh.
Ngày tôi trở dạ đau đẻ, chồng không có nhà, mẹ chồng đang đi chùa ở xa. Tôi tự gọi xe đến bệnh viện. Đến khi vào khám, tôi nhận ra bác sĩ trực ban chính là... anh trai "hờ" của tôi.
Khi nhận ra tôi, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt bất ngờ. Lúc đó tôi quên hẳn mọi thứ xung quanh và ôm bụng đau đớn. Anh ta nói rằng trường hợp của tôi cần phải mổ gấp vì cạn nước ối, dễ xảy ra biến chứng nguy hiểm. Anh ta bảo tôi gọi người nhà làm thủ tục, tôi nói không có ai ở đây. Anh ta đành tự đi làm giúp tôi còn tôi được y tá đẩy vào phòng mổ.
Người mổ cho tôi hôm đó không phải ai khác, chính là anh trai "hờ" đó. Vừa mổ bắt con và khâu lại cho tôi, anh ta vừa hỏi tôi sinh con thứ mấy, gia đình chồng thế nào? Đối xử với tôi ra sao? Có ý định đẻ nữa không? Sao đi đẻ một mình?...
Vừa mổ bắt con và khâu lại cho tôi, anh ta vừa hỏi tôi đủ chuyện. (Ảnh minh họa)
Lúc đó tôi rất bực mình, chỉ muốn anh ta tập trung vào chuyên môn. Tôi không muốn trả lời mà nhắm mắt lại, vậy là một y tá gọi tôi: "Chị mệt hả? Chị thấy thế nào? Không mệt thì chị trả lời bác sĩ đi". Lúc đó tôi còn cho rằng anh ta thật lắm chuyện, tôi đâu cần anh ta quan tâm.
Sau khi rời khỏi phòng hậu phẫu, trở lại phòng hồi sức thì mẹ chồng và chồng tôi đã đến. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh và thấy anh trai "hờ" đang đứng nhìn chúng tôi mỉm cười.
Vài ngày sau, khi hồi dần sức khỏe, tôi được anh ta mang đến rất nhiều thực phẩm bổ dưỡng. Hằng ngày, anh ta đến bệnh viện đều qua chỗ tôi hỏi thăm con tôi. Nhà chồng tôi rối rít cảm ơn người bác sĩ ấy, riêng tôi không nói lời nào nên mọi người đều thấy lạ.
Anh ta hành động như vậy là có ý gì? Lẽ nào anh ta muốn cải thiện mối quan hệ tồi tệ với tôi khi xưa? Nhưng chẳng có lí do nào khiến anh phải làm như vậy cả.
Tôi nửa muốn cảm ơn anh ta vì ca mổ đẻ khó khăn của mình, nửa không muốn giáp mặt với bất kỳ ai trong gia đình đó. Liệu tôi có nên trực tiếp nói chuyện với anh ta để giải tỏa nỗi bức bối trong lòng tôi bao lâu nay không?
Theo Afamily
Tôi không muốn nhìn thấy cha đẻ hiện diện trong đám cưới của mình Nhưng mẹ tôi thì buồn lắm. Bà trách tôi hận dai thù sâu ngay chính cha đẻ của mình. Ngay từ nhỏ tôi đã chịu sự soi mói, phán xét từ các bạn cùng lớp. Thậm chí có người còn thẳng thừng từ chối khi cô xếp ngồi chung bàn với tôi. Tất cả chỉ vì tôi không có ba. Tôi đã khóc...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Nhìn con rể mặt bơ phờ mệt mỏi, mẹ vợ ngỏ ý cho 3 tỷ, ngờ đâu con cao tay "bẻ lái" khiến bà nể phục

Đi làm về muộn, nhìn mâm cơm thừa trên nền nhà, tôi tức giận đá văng nồi cơm điện để rồi tá hỏa khi biết vợ con không ở nhà

Tôi 38 tuổi mọi thứ bình thường nhưng chỉ thích các cô gái giỏi giang và xinh xắn

Ở tuổi 55, mẹ tôi có 1 căn nhà và 3 mảnh đất cùng 20 cây vàng dù cả đời bà chưa bao giờ đầu tư hay kinh doanh gì!

Nửa đêm xem phim "Sex Education", tôi xấu hổ nhận ra chính mình đang đẩy con trai ra khỏi nhà: Yêu con nhưng bị con ghét vô cùng

Con dâu nấu cho bố chồng bát cháo yến nhưng ngồi 30 phút kể lể công trạng, cuối cùng con trai hỏi một câu mà tôi nghẹn đắng cổ họng

U70 về quê xây biệt thự, ở chưa được nửa năm đã vội quay lại thành phố: Tôi hối hận vì đã về quê!

Thấy con dâu nằm ngủ dưới đất, bố chồng tức tối gọi con trai ra nói chuyện, khi biết sự thật, ông nói một câu khiến các con cúi đầu xấu hổ

Phát hiện ra tôi có miếng đất tiền tỷ, bố dượng xúi mẹ ép tôi bán đi để con trai ông ta lấy tiền cưới vợ

Mẹ chồng đột ngột họp gia đình, công khai 2 chuyện quan trọng cùng tờ đơn ly hôn

Xem phim "Sex Education", tôi hoảng hốt nhớ đến mảnh giấy của con gái: Cứ ngỡ thương con, đâu ngờ dẫn đến cơ sự tệ hại này

Chị gái tôi sau khi thoát khỏi mối quan hệ độc hại với bạn trai cũ: Yêu đương với 1 người "ái kỷ" giống như sống chung với virus gây bệnh!
Có thể bạn quan tâm

Thiếu trứng gà trầm trọng, Mỹ cần nhập 'hàng trăm triệu quả'
Thế giới
20:53:37 23/03/2025
Đã có câu trả lời về thông tin Nam Thư lui về ở ẩn
Sao việt
20:42:03 23/03/2025
Phạt con trai 8 tuổi đi bê đá vì lười học, 3 ngày sau bố chết lặng trước quyết định của con
Netizen
20:18:24 23/03/2025
Hậu đấu tố người chị từng thân, nàng WAG Chu Thanh Huyền viral với quan điểm không thân với ai
Sao thể thao
20:16:50 23/03/2025
Uống cà phê kiểu này nhiều người đang 'tự hại mình' mà không biết
Sức khỏe
20:08:27 23/03/2025
Nồng độ cồn cao khét của tài xế khiến 2 người bay ra khỏi xe
Tin nổi bật
20:07:06 23/03/2025
Phát hiện 8 điểm khai thác cát lậu tại Đắk Lắk
Pháp luật
20:02:17 23/03/2025
Tôn Lệ lộ tin nhắn cực chấn động: "Tôi tìm được chồng mới rồi!"
Sao châu á
19:51:11 23/03/2025
Bà nội trợ trung niên đã mua được 3 căn nhà và sống thoải mái nhờ chi tiêu cực thông minh và hiệu quả dù lương hưu không hề cao!
Sáng tạo
19:36:36 23/03/2025