Tôi có nên “nhắm mắt đưa chân” đi lấy vợ?
Tôi đi nhậu với đám bạn, bảo tụi nó sang năm tính lấy vợ. Tụi bạn tôi cười ầm lên bảo tôi sao sớm sắm “rợ buộc chân”? Sau đó tụi nó bắt đầu xả liên thanh một bài về “Những lý do không nên lấy vợ sớm”.
Tôi năm nay 28 còn bạn gái 26 tuổi, chúng tôi yêu nhau đã 1 năm 8 tháng, tình cảm tốt, thỉnh thoảng cãi nhau một chút nhưng lại làm lành ngay. Dạo gần đây, bố mẹ tôi liên tục giục làm đám cưới. Nhưng mà tôi còn nhiều băn khoăn quá. Phải chăng tôi đang bị hội chứng sợ kết hôn như bạn bè tôi vẫn nói?
Khi tôi nói với bạn gái chuyện bố mẹ bảo sang năm mới thì làm đám cưới. Bạn gái tôi cười bẽn lẽn nghe chừng đồng ý mặc dù tôi chưa cầu hôn chính thức. Tôi đi nhậu với đám bạn, bảo tụi nó sang năm tính lấy vợ. Tụi bạn tôi cười ầm lên bảo tôi sao sớm sắm “rợ buộc chân”? Sau đó tụi nó bắt đầu xả liên thanh một bài về “Những lý do không nên lấy vợ sớm”. Đầu tiên là lý do đi về phải báo cáo, không còn tự do như thời độc thân. Sau đó là phải nộp lương tháng, hết tiền thì ngửa tay xin, mất mặt đàn ông. Tiếp đến là việc suốt ngày bị cằn nhằn điếc tai, chủ nhật muốn ngủ nướng cũng không yên…
Nghe đám bạn nói, tôi cũng hơi lo lo. Bản tính tôi tuy không phải là người ham chơi ở mức độ cao nhưng nếu mất tự do thì cũng phiền toái thật. Rồi cả tá việc khác mà tụi nó lấy ví dụ “người thật việc thật” làm tôi phát hoảng với ý nghĩ lấy vợ.
Trong 28 năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy băn khoăn lưỡng lự trước một quyết định đến vậy. Nghĩ đến viễn cảnh có một người vợ thích kiểm soát, thích mua sắm, thích ngồi “tám” chuyện hàng tiếng với bạn bè, thích chỉ trỏ sai bảo chồng làm việc nhà… Rồi là hay ghen, hay khóc nháo, hay đòi hỏi, hay cằn nhằn, hay trách móc… làm tôi uể oải quá.
Liệu tương lai khi thành chồng người khác, tôi có còn phong độ như thế này hay lại bê tha, nhếch nhác, lười biếng (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Bạn gái hiện tại của tôi tính tình lành hiền nhưng ai biết được cưới về có biến thành “sư tử Hà Đông” hay không? Cô ấy rất hay nhường nhịn tôi, cũng biết cách chiều chuộng để tôi vui vẻ nhưng liệu khi cưới về cô ấy có còn “dễ chịu” như thế? Khi ra đường, gặp những người con gái đẹp khác, tôi chỉ thích thưởng thức cái đẹp đơn thuần chứ không hề có một ý nghĩ nào khác. Nhưng bạn gái tôi đã giận dỗi mấy ngày liền, cưới xong, cô ấy có phải bắt tôi phải nhắm mắt khi ra đường?
Nói như vậy, không có nghĩa tôi chê trách bạn gái. Vì tôi cũng không biết liệu tương lai khi thành chồng người khác, tôi có còn phong độ như thế này hay lại bê tha, nhếch nhác, lười biếng và suốt ngày kêu mệt như mấy người bạn đã lấy vợ của tôi?
Sống một mình, tôi có thể kéo bạn bè về nhà xem bóng đá đến 3 giờ sáng, ăn uống nhậu nhẹt hô hào thoải mái. Nhưng lấy vợ về, tôi sợ mình muốn ra ngoài cũng phải xin phép rồi lý do này nọ. Còn vụ lôi kéo bạn bè về nhà thì miễn giùm. Nếu thế thì cuộc sống còn gì ý nghĩa, còn gì niềm vui và tự do?
Lại còn chuyện con cái nữa. Tôi rất quý trẻ con, cũng thích chơi đùa với tụi nhóc. Nhưng không có nghĩa tôi có thể làm một ông bố tốt. Tôi chưa từng bế đứa bé nào dưới 1 tuổi trên tay, cũng không thích nhìn tụi nó bẩn thỉu, tè ị lung tung trên thảm. Vì thế tôi sợ rằng khi con chúng tôi chào đời, tôi không thể chăm lo cho con được.
Tôi chưa tưởng tượng nổi cảnh mình sẽ mặc áo sơ mi ôm đứa bé miệng đầy nước bọt, mũi thò lò còn tay thì cứ cố kéo cà vạt của bố vào miệng. Nếu như thế, chắc chắn tôi sẽ phát điên. Còn dồn hết vào tay vợ, cô ấy sẽ lên mạng chê trách tôi hoặc đi kể lể lung tung với đám bạn gái.
Rồi khi vợ đi vắng, làm sao tôi có thể đối mặt với con một mình? Tôi không muốn làm đau đứa trẻ, nhưng tôi sẽ không thể dỗ được nó nín khóc vì tôi không thuộc một bài hát ru nào, cũng không có ngực để lấp miệng nó. Nếu như nó khóc đến mức khản cổ thì có phải tôi đã gây ra tội lỗi lớn?
Tôi còn rất nhiều băn khoăn và lo lắng khác nữa. Bạn tôi bảo, tôi mới 28 chứ có phải 38 đâu mà sốt sắng. Mẹ tôi lại khóc lóc than thở nhà có mỗi cậu con trai, đến bao giờ mới cho bà bế cháu nội. Mẹ tôi nói nghe rất đơn giản, cứ như cưới về là có con ngay vậy. Tôi tìm mọi cách để trì hoãn với mẹ, nhưng mẹ tôi cũng chẳng phải hiền lành, bà thỉnh thoảng lại lên ở nửa tháng với tôi, bồi bổ cho tôi suýt chảy máu mũi, vì muốn tôi nóng ruột gan lên mà cưới vợ. Bạn gái tôi lại càng không phải vừa. Lần nào cũng “bẫy” tôi vào tròng nhưng tôi vẫn khá tỉnh táo mà mua trước đồ phòng hộ.
Đến bây giờ, tôi cũng thấy mình hơi “bỉ ổi”, nhưng tôi chưa giải quyết được những mâu thuẫn trong lòng mình. Theo các bạn, tôi có nên “nhắm mắt đưa chân” vào một cuộc hôn nhân để tự trải nghiệm hay cứ để chờ vài ba năm nữa cho chín chắn hơn? Nếu như vậy, tôi phải thuyết phục mẹ tôi như thế nào?
Theo VNE
Em yêu anh để... trả ơn
Tôi đứng như chôn chân ở đó khi nghe hai người đang gào khóc gọi tên anh. Tôi nghĩ mình mơ... không thể... có lẽ tôi nhầm phòng. Tôi đang định quay đi để hỏi bác sỹ thì người phụ nữ ấy đã chào tôi. Chị nói trong nước mắt: Anh nhà chị bị... chấn thương não... em ạ? Chị là vợ anh ư...
Gia đình tôi làm nghề kinh doanh hoa quả, công việc làm ăn không phải lúc nào cũng thuận lợi. Nhiều lần gia đình tôi lao đao theo thị trường, một người bạn lớn đã giúp đỡ chúng tôi thoát nạn. Với gia đình tôi anh giống như vị cứu tinh. Khi tôi lớn lên, tôi nổi bật bởi vóc dáng cao ráo, ưa nhìn. Ngoại tôi tuyên bố tôi phải yêu anh để đền đáp ơn nghĩa của anh. Dù cho khi ấy chúng tôi chênh nhau 15 tuổi nhưng bố mẹ tôi không dám trái lời ngoại và cũng vun vào cho tôi.
Ban đầu tôi phản đối nhưng sự quan tâm lo lắng của anh dành cho tôi, anh dành hàng giờ để lắng nghe tôi. Anh đã khiến một cô bé 20 tuổi như tôi xiêu lòng, nhận lời yêu anh. Hạnh phúc vì được nâng niu, tôi yêu như trên mây và dành cho anh tất cả như một sự đền ơn. Nhưng yêu một thời gian, anh nói không thể cưới tôi bây giờ được vì mẹ anh đi xem bói thầy nói chúng tôi không hợp nhau. Tôi hứa đợi anh thuyết phục mẹ.
Thời gian sau đó, chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau nhưng ít khi gặp nhau bởi công việc làm ăn của anh hay phải đi xa. Chuyện tình cảm của tôi mãi không đến đâu nên tôi chán nản và đăng ký đi lao động nước ngoài 3 năm. Tôi hi vọng khi về anh thuyết phục được mẹ anh. Thời gian đó, gia đình tôi vẫn nhờ anh giúp đỡ nhiều lần.
Khi tôi trở về, chúng tôi lại gặp nhau, mà không có một hứa hẹn nào cho tương lai. Mỗi khi tôi nói lời chia tay thì anh lại tỏ ra tôi ruồng bỏ anh vì anh đã già, không giúp được gia đình tôi nữa nên tôi đòi chia tay. Thật khó để chia tay khi mà trong lòng vẫn vương vấn, khi mà chúng tôi vẫn thật nồng nàn bên nhau. Anh luôn làm tôi hạnh phúc tràn ngập trong vòng tay ấm áp ấy. Tôi như kẻ sống chỉ biết hôm nay, tôi mê muội yêu anh và đau khổ nghĩ tới tương lai mình. Tôi muốn dứt mà không sao thoát khỏi vòng xoáy tình cảm của mình.
Người đàn ông tôi yêu đang nằm đó... yên lặng để mặc tôi dày vò trái tim mình... (Ảnh minh họa)
Tôi vẫn tin vì mẹ anh không đồng ý nên chúng tôi chưa cưới được. Vẫn tin tình yêu của anh dành cho tôi chân thành. Và dù cho không có một đám cưới thì tôi và anh vẫn hạnh phúc với những phút giây bên nhau. Tuổi của tôi gần 30, tôi mơ một gia đình và những đứa trẻ thật xinh...
Tôi vẫn tôn thờ người đàn ông ấy cho đến khi nhận được tin anh đang cấp cứu vì tại nạn... Lo lắng cho anh, tôi bỏ tất cả công việc để vào viện. Bước vào phòng, trước mắt tôi là một người phụ nữ và một đứa bé đang ôm anh... Tôi đứng như chôn chân ở đó khi nghe hai người đang gào khóc gọi tên anh. Tôi nghĩ mình mơ... không thể... có lẽ tôi nhầm phòng. Tôi đang định quay đi để hỏi bác sỹ thì người phụ nữ ấy đã chào tôi. Chị nói trong nước mắt: Anh nhà chị bị... chấn thương não... em ạ? Chị là vợ anh ư...
Tôi vịn vào thanh giường bệnh để khỏi ngã quỵ và chào chị thật nhanh... Anh có gia đình khi nào? Anh lừa dối tôi thời gian dài như thế sao? Tôi không tin, không phải là anh nằm ở đó... có lẽ tôi nhầm. Bạn gái tôi đã tới bệnh viện và xác nhận lại sự thật. Sao anh lại lừa dối tôi suốt quãng thời gian dài như thế. Anh đã đóng kịch giỏi thế sao? Người đàn ông tôi yêu đang nằm đó... yên lặng để mặc tôi dày vò trái tim mình.
Từ bệnh viện về tôi suy sụp và không thiết gì nữa. Giờ đây tôi phải làm sao? Tôi nói sự thật với gia đình thế nào đây?
Theo VNE
Nếu như có kiếp sau... Nếu có kiếp sau, em xin rằng chúng ta sẽ được gặp lại nhau, được cùng nắm tay nhau đi trên một con đường hạnh phúc của số phận và rằng chúng ta sẽ luôn ở bên nhau". "Trong đôi mắt em anh là tất cả...", anh là nắng ấm, là nụ cười, là vòng tay ngọt ngào hạnh phúc, và là... anh...