Tôi có nên nhắm mắt cho chồng qua lại với khách hàng đại gia để xoay xở món nợ gần nửa tỷ của gia đình?
Bố chồng nằm viện 2 tháng nay, tiền trả góp mua nhà cứ thế dội về liên tục, tôi thì phải nghỉ việc để chạy vạy suốt ngày…
Những ngày gần đây chồng tôi liên tục đi sớm về khuya. Điện thoại của anh luôn có 1 người gọi không được lưu tên nhưng hễ có chuông là anh bắt máy ngay lập tức. Ngày nghỉ, anh đi gặp đối tác liên miên, khi thì ở tỉnh xa, khi thì sang tận Thái Lan, Trung Quốc. Nghe thì giống biểu hiện của ngoại tình lắm, tôi đã đoán đến 90% rồi nhưng lại không nỡ vạch trần anh, và tôi cũng không thể làm vậy.
Cách đây 2 tháng, bố chồng tôi đột ngột bị đột quỵ. Bố tôi có tiền sử bệnh tim mạch đã lâu, cộng thêm huyết áp thấp và đau dạ dày mãn tính nên điều trị khó hơn người khác gấp vạn lần. Mỗi ngày gia đình tôi tốn gần 10 triệu đồng cho cụ, từ tiền thuốc men, y tá riêng, phòng bệnh riêng… khiến vợ chồng tôi điêu đứng. 2 vợ chồng tôi vừa mua 1 căn nhà trả góp nên mỗi tháng cũng phải trích ra 11 triệu, chưa kể tiền ăn, tiền học cho 2 đứa con nhỏ, ma chay hiếu hỷ mỗi tháng cũng ngót nghét 5-7 triệu đồng.
Biết chồng ngoài luồng, nhưng trong lý do của anh ấy có tôi thì tôi biết phải làm sao? (Ảnh minh họa)
Từ ngày bố chồng nằm viện, không còn cách nào khác tôi phải xin nghỉ việc để ở nhà chăm ông, chăm con. Bớt được tiền thuê y tá, chúng tôi dồn vào lo thuốc thang và trị liệu cho bố. Chồng tôi lao vào kiếm tiền, anh xin nhận tất cả các hợp đồng từ lớn đến nhỏ để hòng ít phần trăm. Anh gầy rộc đi, mắt trũng sâu, râu ria lởm chởm… nhưng tiền bạc sao vẫn khó khăn quá.
Rồi cho đến một ngày anh bảo tôi: “Có một hợp đồng rất khá, nếu ký được sẽ lo được viện phí cho bố, trả hết được tiền nhà và đủ tiền cho thằng lớn học trường quốc tế. Nhưng khách lại rất khó tính, khó chiều và buộc anh phải làm theo mọi thứ của người ta”. Tôi nghe thì biết thế nhưng không đoán được dụng ý của anh là gì, chỉ biết bảo anh giữ gìn sức khỏe, nhà trả góp, con học trường bình thường cũng không sao, cứ lo cho bố đã.
Video đang HOT
“Đi công tác” quả thực là 3 chữ đau lòng nhất với tôi bây giờ. (Ảnh minh họa)
Vị khách hàng đó hóa ra là một người đàn bà đã ly hôn chồng, là chủ của một chuỗi nhà hàng nổi tiếng và đang lấn sân sang mảng khách sạn. Cả công ty chồng tôi không ai dám nhận làm vì biết sẽ phải “đi công tác” với bà thường xuyên, đi thì xong việc, không đi là hỏng việc. Từ trên xuống dưới không một ai dám nhận vì biết thừa sau vỏ bọc đi công tác nghĩa là gì. Vậy nhưng chồng tôi vẫn nhận, vì hợp đồng ấy có thể cứu sống cả gia đình tôi.
Hôm qua tôi giặt áo cho anh ấy, thấy có vỏ bao cao su trong áo vest. Lòng tôi như bị ai bóp nghẹt, đau đớn không thở nổi. Chồng tôi mệt mỏi và tiều tụy đi nhiều. Số tiền anh đem về đã giúp bố chồng tôi qua cơn bạo bệnh. Giờ đã có thể thuê được y tá riêng lo cho cụ phần trị liệu hằng ngày, tôi cũng nhẹ gánh đi phần nào. Ngày biết tin bố tỉnh lại, chồng tôi chạy vào viện khóc ướt áo, tôi biết anh lo cho gia đình này nhiều như thế nào, nhưng tôi cũng là đàn bà, sao tôi có thể chia sẻ chồng mình cho người khác được đây?
Rút cục tại sao tiền lại có thể chi phối người ta nhiều đến thế. Bố mẹ phải khỏe thì tôi mới yên tâm đi làm, con cái ngoan ngoãn tôi mới có thể thanh thản mà sống. Nhưng bình yên của gia đình được đánh đổi bằng thể xác của chồng tôi, liệu tôi có nên nhắm mắt làm ngơ nữa hay không?
Theo Ngoisao
"Mẹ con cô tha nhau về bên đấy mà cháu nội tôi ốm thì cô cứ coi chừng"
Lúc bố gọi lên hỏi đã đi đến đâu, tôi chỉ biết vừa khóc vừa nói có việc gấp không về được. Ở đầu dây bên kia bố tôi ừ rồi thở dài rồi nói tôi cố gắng thu xếp công việc. Còn mẹ chồng tôi lại hứa sang tháng sau sẽ cho mẹ con tôi về quê ngoại.
Trước khi lấy chồng tôi đã từng nghe nhiều người đi trước nói, con gái không nên lấy chồng xa, sẽ vất vả, chạnh lòng trăm bề. Trong lòng cũng rất muốn lấy chồng gần nhưng số phận run rủi, tôi lại lấy chồng cách nhà đến cả trăm km.
Ngày ấy chồng tôi hứa hẹn hàng tháng đều sẽ cho tôi về nhà với bố mẹ đẻ ít nhất 2 ngày. Cưới xong, anh thực hiện lời hứa đó được 3 tháng. Sau đó tôi có thai, sức khỏe yếu và bị dọa sảy nên nhà chồng không cho tôi về nhà bố mẹ đẻ nữa.
Bố mẹ tôi cũng bận rộn nên ít khi lên thăm con gái. Mỗi lần tranh thủ lên thăm con, ông bà lại tất tưởi chuẩn bị từ sáng sớm. Gặp con và thấy con khỏe, ăn được bữa cơm trưa rồi bố mẹ tôi cũng vội vã xin phép thông gia để ra bến xe về quê.
Tôi sợ nhìn thấy cảnh bố mẹ ra về. Lần nào tôi cũng phải chạy vào phòng khóc vì quá nhớ nhà và thương bố mẹ. Nếu như tôi lấy 1 người chồng ở gần, cả tôi và bố mẹ đều không vất vả như vậy.
Nay con tôi tròn 6 tháng tuổi, tôi đã xin mẹ chồng cho về quê từ cách đây 1 tuần và đã được đồng ý. Ảnh minh họa
Dù nhà chồng đối xử với tôi không tồi nhưng lúc nào tôi cũng ước được ở gần vòng tay bố mẹ. Điều này chỉ những người con gái lấy chồng xa nhà mới có thể hiểu được. Mỗi lúc trái gió trở trời ốm đau hay lúc có công to việc lớn, tôi chỉ mong có bố mẹ đẻ ở gần để nương nhờ, dựa dẫm.
Tôi sinh con và được về nhà mẹ đẻ ở cữ 1 tháng. Vậy mà mới được gần 20 ngày mẹ chồng đã gọi điện giục tôi về gấp. Ngày đầu tiên về nhà chồng sau cữ tôi đã phải lao vào dọn rửa bát đũa và đống quần áo đang chất đầy trong nhà tắm. Vừa làm, tôi vừa khóc vì tủi thân. Biết rằng mẹ chồng không bằng mẹ đẻ, nhưng đã về nhà chồng thì phải chịu thiệt thòi như thế đấy.
Chưa kể tối hôm đó mẹ chồng tôi bế cháu nhưng không thôi than thở rằng bà ngoại không biết chăm, cháu không lớn hơn là bao so với lúc đẻ. Sau đó bà còn nói tôi không nên về để bà ngoại chăm nữa kẻo có ngày con tôi bị suy dinh dưỡng.
Lấy chồng xa, lúc vợ chồng cãi nhau hay bị mẹ chồng mắng nhiếc tôi cũng phải cố gắng chịu đựng. Tôi không thể gọi điện kể lể cho bố mẹ bởi vì dù có biết bố mẹ cũng sẽ thêm lo mà thôi.
Lúc bố gọi lên hỏi đã đi đến đâu, tôi chỉ biết vừa khóc vừa nói có việc gấp không về được. Ảnh minh họa
Nay con tôi tròn 6 tháng tuổi, tôi đã xin mẹ chồng cho về quê từ cách đây 1 tuần và đã được đồng ý. Tuy nhiên nhiều lần bà cứ đe dọa con dâu trước kiểu: "Mẹ con cô tha nhau về bên đấy mà cháu nội tôi ốm thì cô cứ coi chừng".
Dù mẹ chồng nói vậy nhưng tôi vẫn làm ngơ. Chuyện con nhỏ ốm là bình thường. Sao lại về nhà ngoại thì con ốm được. Do đó, cả đêm qua tôi hí hửng gấp quần áo để sáng nay sẽ được về nhà. Mới 5h sáng, bố mẹ tôi cũng sốt ruột nên gọi suốt. Ông bà còn nhắc nhở để khoảng 8h sáng thì mẹ con gọi taxi đi. Vậy mà đến lúc chuẩn bị đi, mẹ chồng tôi lại dở chứng.
Trong nhà hôm nay mọi người đều đi vắng, chỉ có mẹ con tôi và mẹ chồng ở nhà. Không hiểu sao đúng lúc tôi bế con đi thì mẹ chồng tôi lăn đùng ra rồi than mệt, khó thở. Tôi định gọi bác sĩ nhưng mẹ chồng bảo không cần thiết. Bà bảo nằm nghỉ khoảng vài tiếng là sẽ hết. Thấy mẹ chồng như thế, tôi không đành lòng bế con đi. Thế là kế hoạch về nhà ngoại của tôi phút chốc bị hủy bỏ.
Lúc bố gọi lên hỏi đã đi đến đâu, tôi chỉ biết vừa khóc vừa nói có việc gấp không về được. Ở đầu dây bên kia bố tôi ừ rồi thở dài rồi nói tôi cố gắng thu xếp công việc. Còn mẹ chồng tôi lại hứa sang tháng sau sẽ cho mẹ con tôi về quê ngoại.
Bây giờ tôi mới hiểu nỗi khổ của những người phụ nữ lấy chồng xa. Dù muốn hay không thì việc về nhà ngoại cũng bị phụ thuộc và định đoạt bởi nhà chồng. Tôi chỉ ước thời gian quay trở lại, tôi sẽ không bao giờ bước chân đi lấy chồng xa nữa.
Theo Emdep
Chỉ vì dại 'cắn câu' khi bạn chồng thả thính mà giờ đây cuộc sống của tôi như địa ngục Vừa nói, chồng vừa đánh tôi. Quá đau đớn, tôi đưa mắt cầu cứu người tình, nhưng anh ta ngoảnh mặt làm ngơ. Có phải tôi quá tham lam không, khi đã có một ông chồng lúc nào cũng chiều chuộng mình hết mực, cung phụng mình như công chúa, nhưng tôi lại cảm thấy chán? Ban đầu tôi lấy chồng vì anh...