Tôi có nên ly hôn người chồng kém tuổi lười đi làm
Anh không muốn đi làm mặc dù về nước đã lâu. Tôi phải xin việc và hẹn lịch phỏng vấn chồng mới đi, mà cứ được vài tháng là anh lại nghỉ.
Ảnh minh họa
Tôi 37 tuổi, chồng nhỏ hơn 6 tuổi. Khi đến với chồng, tôi đã có một đứa con gái riêng, do tuổi trẻ yêu vội cưới nhanh. Ba của con gái tôi đã ra đi để lại hai mẹ con, tôi một mình vật lộn với cuộc sống ở Sài Gòn làm không đủ nuôi con (quê tôi ở miền Trung). Con gái tôi bị viêm phổi, tháng nào cũng phải vào viện, có những lúc tôi cảm thấy kiệt sức và muốn ngủ luôn một giấc ngủ dài nhưng rồi vì con lại cố vượt qua và tự hứa với lòng sẽ sống vì con suốt đời.
Khi con 5 tuổi, tôi quyết định gửi con về quê và đi lao động nước ngoài. Tôi làm việc miệt mài ngày đêm để mong kiếm tiền về với con gái. Sau 3 năm tôi vừa làm công ty vừa hợp tác với người bản địa kinh doanh, cũng có năng khiếu kinh doanh nên khách ngày càng đông và chồng tôi là một trong những khách của quán. Từ ngày gặp tôi, cứ mỗi cuối tuần anh lại ra quán tôi rồi tự nguyện làm nhân viên phục vụ. Cứ như thế suốt một thời gian tôi cũng thấy xiêu lòng vì dù anh ít tuổi hơn nhưng trông chững chạc và còn già hơn tôi. Vậy là sau 10 năm tôi lại lấy chồng.
Thời gian đầu cuộc sống vợ chồng tôi rất hạnh phúc, chồng quan tâm giúp đỡ tôi nhiều. Chúng tôi có thêm một đứa con gái nữa. Rồi tôi phải về nước để lo cho 2 đứa con và gia đình bắt đầu gặp sóng gió. Tôi về nước vừa xây nhà vừa lo cho 2 đứa con, chồng ở lại làm mỗi tháng 3.000 USD nhưng suốt năm trời không gửi về đồng nào cả. Tôi hỏi thì chồng lý do này nọ, vợ chồng cãi nhau, anh không nghe điện của tôi 2 tuần liền. Khi tôi gọi về cho bố mẹ chồng nói nếu anh ở bên đó thì sẽ “đường ai nấy đi”, còn không anh phải về nước luôn. Sau đó chồng tôi đã về nhưng thay đổi thành một người khác. Anh không muốn đi làm mặc dù về nước đã lâu. Tôi phải xin việc và hẹn lịch phỏng vấn chồng mới đi, mà cứ được vài tháng là anh lại nghỉ.
Cứ cãi nhau là anh nghỉ làm về miền Tây chơi 2 tuần, ngày nào tôi cũng phải gọi điện khóc lóc năn nỉ hết lời chồng mới về. Tôi xin việc làm cho chồng nhưng chưa được 2 tháng anh lại nghỉ, bảo không muốn đi làm thuê dù công việc rất nhàn (chồng làm phiên dịch, tôi cũng làm phiên dịch nhưng vì tôi cố gắng nên lương cao gấp rưỡi lương chồng). Đi làm thời gian như nhau nhưng về nhà chỉ có tôi tất bật việc nhà, anh không hề giúp tôi. Tôi than thì chồng bảo nghỉ làm đi. Tôi bảo nghỉ thì không có tiền trả nợ, anh lại bảo tôi sao không bán nhà? Nhà tôi mua lúc chưa kết hôn, là một căn nhà lớn để ở, còn nhà nữa và nhà trọ cho thuê riêng, nói chung tất cả đều là tôi mua khi chưa kết hôn.
Video đang HOT
Chồng bảo chắc tôi sợ bán nhà rồi sẽ thành tài sản chung. Tôi tin chồng không có tính trăng hoa nhưng dạo này anh đi đêm mà không hề nói với tôi câu nào. Sáng về anh coi như không có chuyện gì. Tôi đã rất mệt mỏi vì giờ nghĩ mình sống cảnh vợ chồng tạm bợ nhưng nghĩ mình đã 2 đời chồng 2 đứa con, con bé nay mới học mẫu giáo và rồi bé cũng như chị nó không có cha thì sao? Mong được các bạn chia sẻ.
Theo VNE
Có một mùa hoa trở về
Những ngày cuối cùng của năm... Con thu mình vào một góc nhỏ trong quán Bean Cafe. Sài gòn vẫn náo nhiệt trong cái nắng hanh hao, vàng vọt. Nhìn dòng người tất bật trên đường mua sắm tết, con chợt thấy mình lạc lõng, bơ vơ. Đột nhiên nhớ những cơn gió mùa lạnh đến tê lòng của mùa đông đất Bắc mẹ ạ. Con chưa bao giờ nghĩ rằng con lại thấy nhớ nó tha thiết đến thế.
ảnh minh họa
Ngày xuân nơi đất khách luôn khiến con có cảm giác lạ lẫm. Ngoài đường dòng xe cộ chạy dọc ngang, hối hả không ngừng. Những người tha hương cầu thực vẫn ngược xuôi theo từng chuyến tàu xe, rưng rưng cầm trên tay tấm vé đã nhàu, mong kịp trở về quê hương ăn bữa cơm gia đình. Cũng có vài người thì hoang hoải đi theo cái bóng đổ dài trên phố, ngày Tết sum vầy với họ có lẽ còn xa xôi lắm... Phố thị vừa ồn ào, vừa lặng lẽ, vừa ấm áp, vừa lạnh lùng, người ra đi và người ở lại là hai mảng đời đối lập.
Khoảng thời gian này, con dường như cảm nhận rõ rệt hơn cả cái guồng quay hối hả của cuộc sống. Chớp mắt một cái, một năm đã qua đi, ngoảnh đầu nhìn lại, con đã xa nhà 5 năm rồi. Con vẫn giữ thói quen đếm thời gian qua những mùa hoa. Mùa xuân là hoa đào, mùa hạ là bằng lăng tím, mùa thu là hương hoa sữa nồng nàn, mùa đông là những khóm cúc họa mi trắng ngần. Thời gian của con trôi theo những mùa hoa ấy. Hết mùa hoa này lại đến mùa hoa khác... thì ra, thời gian chỉ là một phép tính. Mất 5 năm con mới tìm ra cho mình một câu trả lời. Con đã sai rồi, mẹ ạ!
Con đã để mẹ phải chờ quá lâu rồi.
Mái tóc mẹ đã nhuốm màu của những mùa hoa bay...
Quãng thời gian 5 năm của tuổi trẻ sôi nổi. Có ai đó nói với con rằng, tuổi trẻ con không có gì ngoài sức trẻ và một đôi chân khỏe, con hãy đi thật xa, hãy khám phá thật nhiều điều mới mẻ, hãy đi đến cùng trời cuối đất, hãy để tự do mang con bay thật cao, hãy điên cuồng như thể một lần được sống.
Thật nực cười là đến bây giờ, con thấy điều ấy không còn đúng nữa. Lăn lội hơn một năm trời, trải qua đủ thứ công việc không tên, con mới tìm được một công việc tạm ổn để lo toan cuộc sống. Có những ngày con hoang mang đến mức chỉ mong trời đừng sáng, con sợ phải bước ra ngoài cánh cửa, nỗi lo về công việc cuốn con đi. Con mơ hồ trong chính những giấc mơ của mình, con không biết sự lựa chọn này có phải sai lầm không. Những lúc như thế, con chỉ muốn buông bỏ tất cả để trở về.
Con dùng tuổi trẻ của mình để đi, nhưng quên mất rằng bờ vai con chưa đủ rộng để ôm hết những âu lo, muộn phiền. Quên mất rằng trái tim con chưa đủ lớn chống chọi với những cạm bẫy. Quên mất rằng thế gian tuy rộng lớn, nhưng chẳng có ai yêu thương vô điều kiện, vì con mà hi sinh, vì con mà thiệt thòi, vì con mà mất mát. Ngoài mẹ, mẹ ạ.
Tuổi trẻ của con là bóng lưng gầy của mẹ.
Tự do của con là đôi mắt mẹ trông ngóng từng ngày đứa con đi xa trở về.
Đam mê của con là những đêm không ngủ lo lắng cho sự liều lĩnh bươn trải của đứa con gái xa nhà.
Sai lầm của con, là những giọt nước mắt chảy dài nơi khóe mắt mẹ...
Nơi đất khách có phồn hoa náo nhiệt cũng chỉ khiến trái tim lạc lõng. Chẳng có đâu bằng quê nhà mình. Dù đứng nơi phố phường thơm nức hoa mai, hoa ly, hoa hồng... con vẫn nghe đâu đây có hương nước lá mẹ đun cạnh nồi bánh chưng để tắm ngày cuối năm. Con thấy đôi mắt những đứa trẻ long lanh dưới làn khói nghi ngút của bát miến dong ngày Tết. Con thấy nụ cười mẹ vui, khi cả nhà ngồi quây quần bên mâm cỗ đón khoảnh khắc giao thừa thiêng liêng.
Mẹ bảo mùa xuân là mùa sum vầy. Mẹ bảo có đi xa cũng nhất định không được quên đường về nhà.
Con bước xuống đường, hòa vào dòng người hối hả, chọn lấy một cành mai đẹp nhất, nắm chặt chiếc vé tàu trên tay, mang mùa hoa của Sài Gòn về với đất Bắc.
Mùa hoa về rồi, Tết đến rồi, con trở về với mẹ đây!
Theo Iblog
Người đàn ông yêu tôi nhất... Chưa bao giờ tôi thấm thía câu "cá không ăn muối cá ươn" như lúc này. Tôi, đứa con gái được cha yêu thương nhất, cũng là đứa con gái khiến cha đau lòng nhất. Ảnh minh họa Sau cuộc cãi vã với chồng, sau câu nói như tạt nước vào mặt của anh ấy "Tôi là thế đấy, không chịu được thì...