Tôi có nên ly dị vợ khi đã trót phải lòng gái làng chơi
Tôi là một gã trai đã đạt đến độ chín cả về phong độ hình thức đến công danh sự nghiệp. Tôi lấy vợ năm 30 tuổi, đến nay đã được hơn 5 năm, chúng tôi có một bé gái 4 tuổi.
ảnh minh họa
Vợ tôi kém tôi 1 tuổi, là đàn em khóa dưới của tôi trong trường đại học. Trong một lần họp trường, tôi đã quen nàng. Vẻ xinh xắn, thông minh và mạnh mẽ ngay lập tức đã thu hút tôi. Tôi chủ động xin số, qua một thời gian hẹn hò, hai chúng tôi đã quyết định đến với nhau.
Vợ tôi nhỏ nhắn nhưng tính tình lại cứng rắn, mạnh mẽ. Nàng là một phụ nữ giỏi giang, không chịu thua kém đàn ông trong bất cứ chuyện gì. Ngay cả khi đã là vợ chồng, nàng cũng không chịu để tôi xử lý những chuyện đáng lẽ cánh mày râu phải làm.
Khi tôi tỏ ý khó chịu vì nàng cứ dành làm hết mọi chuyện từ nặng đến nhẹ, nàng chỉ cười rồi bảo: “Anh cứ để em làm, em tự lập quen rồi”.
Dần dần, tôi cũng không tranh việc với vợ nữa, bóng đèn hỏng, vợ bắc thang thay, đồ nội thất mua về nàng hì hụi lắp ráp, thậm chí ống nước tắc, tràn lên vợ cũng tay cờ lê, tay tua vít sửa sửa chữa chữa. Tôi phát cáu bảo sao em không đợi anh về hay gọi thợ đến sửa thì nàng phân trần rằng việc có thể xử lý được nàng sẽ không nhờ đến ai.
Vợ tôi cứ thế ôm đồm làm hết mọi việc, cô con gái nhỏ thì đi học suốt ngày, đến tối lại quấn lấy mẹ trong khi tôi thì được tự do thực hiện những thú vui của mình. Các cụ nói cấm có sai, “nhàn cư vi bất thiện”, tôi bắt đầu giao lưu bia bọt, trong một lần men say tôi đã nghe theo lời rủ rê của bạn bè lên giường với một cô gái làng chơi.
Video đang HOT
Em còn trẻ, chỉ khoảng mười tám đôi mươi, làn da non tơ cùng với thân thể thiếu nữ đã khiến tôi xao động, tuy nhiên cái tôi chú ý lại là đôi mắt buồn rười rượi và thái độ bất cần của em, tôi làm gì em cũng mặc. Sau khi chúng tôi quan hệ xong, em lạnh lùng mặc lại quần áo. Tò mò, tôi quyết định hỏi chuyện em và chi tiền để em ngồi lại.
Qua đó, tôi biết được em phải bỏ học đi làm nghề nhục nhã này vì bố mẹ đã mất, dưới em còn một em trai nữa ở với bà ngoại, tuy nhiên em trai không được dạy dỗ tử tế nên trộm cắp phải đi trại giáo dưỡng, bà ngoại nay ốm mai đau, không có tiền chữa bệnh nên em bỏ lên thành phố theo một chị bạn vì nghe nói chị kiếm được nhiều tiền, xây cả nhà cho bố mẹ. Ai ngờ, con đường mà chị hàng xóm kia dẫn dắt lại nhơ nhuốc cùng cực. Thân đã vấy bẩn nên giờ em cũng không suy nghĩ nhiều, cứ kiếm được tiền nhiều là được. Nghe câu chuyện của em, tôi không khỏi xúc động, ngoài số tiền trả phí “dịch vụ” tôi còn cho em thêm một khoản, sau đó em xin số điện thoại của tôi. Lưỡng lự nhưng rồi tôi cũng cho em số điện thoại của mình.
Sau lần đó, thi thoảng em có nhắn tin và nói rằng tôi là người tốt nhất trong số những khách làng chơi đã dày vò thân xác em. Tin qua tin lại, thế nào mà tôi và em có nhiều điểm chung ngỡ ngàng, dần dà tôi qua lại với em. Mỗi lần ôm em trong vòng tay tôi lại cảm thấy bản năng che chở của mình trỗi dậy. Tôi quyết định thuê một căn nhà riêng và đưa em chuyển đến đấy, không muốn em phải chịu cảnh tiếp khách và đó cũng là lúc tôi nhận ra mình ghen tuông và có lẽ đã yêu em.
Bên em, tôi thấy mình là một người đàn ông thực thụ với vòng tay vững chắc để em nép vào như chú chim nhỏ chứ không phải ông chồng lười biếng vô tác dụng với vợ. Vợ tôi cũng dần dần nhận ra những thay đổi của tôi khi tôi hay đi sớm về khuya mà có mùi nước hoa lạ.
Đoán được tôi ngoại tình, cô ấy thẳng thắn nói nếu tôi biết quay đầu, biết nghĩ đến gia đình thì cô ấy sẽ tha thứ. Tuy nhiên, tôi lại dính quá sâu vào cuộc tình với cô gái làng chơi kia, tôi biết tôi không thể bỏ em để em lại sa lầy vào con đường nhơ nhuốc, tội lỗi đó. Em lại tỏ ra không muốn phá hoại ra đình tôi nên tôi càng thương em hơn, muốn che chở bao bọc em suốt đời.
Mấy ngày hôm nay, trong đầu tôi lởn vởn suy nghĩ ly dị vợ để được chung sống với em bé bỏng, yếu đuối của tôi. Không có có tôi, vợ tôi vẫn có thể vững vàng còn em thì chỉ có mình tôi để bám víu.
Nhưng nếu lựa chọn em, tôi sẽ phải đối mặt gia sao với gia đình, bạn bè hau bên và cả đứa con gái nhỏ của tôi? Tôi thực sự có lỗi với vợ và con gái nhưng tôi cũng không thể dứt ra khỏi cuộc tình này được. Tôi đã lỡ yêu cô gái đó quá nhiều.
Bây giờ tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
"Võ" lôi chồng nhậu về nhà của vợ
Ngay từ hồi chưa cưới, tôi đã sẵn tính hay la cà nhậu nhẹt. Đời nam nhi lấy chuyện nhậu làm vui, riết thành quen, lấy vợ rồi tôi cũng không bỏ được.
Mà làm sao phải bỏ. Nam nhi đại trượng phu, đến thầy bu ở nhà còn chẳng quản được. Vợ có là gì mà giữ nổi chân tôi. Hồi mới cưới tôi cũng bấm bụng ở nhà với vợ ít bữa. Sau quanh quẩn bên mâm cơm rau luộc, trứng luộc mãi thấy ngán. Trình nấu ăn của vợ rất "còi". Không nói ra nhưng tôi sợ nhất là cơm nhà. Đưa nhau đi ăn tiệm thì "sang chảnh" quá!
Vòng vo chê bôi thế cũng để nói với bạn rằng, tôi "ngựa quay đường cũ", la cà quán xá không về nhà cũng do dòng đời xô đẩy cả. Ở đấy không khí xôm tụ, được ăn được nói, chưa kể món dưa xào lòng của bà hàng nhậu vừa ngọt vừa chua, thơm dậy mùi hành răm mới gọi là bá cháy.
Khỏi nói cái thái độ bất cần của tôi làm vợ giận đến mức nào. Nàng ủ cũng lắm mưu nhiều kế, nào là gọi điện ngay giữa lúc chồng đang say sưa với chiến hữu bắt về, nạt nộ có, khóc mếu có. Còn gọi điện cho cả bố mẹ tôi kể lể "mách" tội ngay tại trận. Nhưng chẳng ăn thua, đàn ông bên mâm nhậu làm gì có chuyện dễ đứng lên đi về, trừ phi có hỏa hoạn hay động đất! Làm um lên không "giải quyết" được tôi, vợ bắt đầu chuyển sang chiến tranh lạnh - cắp con về ngoại, không có việc không nói chuyện. Mỗi lúc tôi gọi điện nàng chỉ một câu duy nhất: "Anh chừa chưa?". Được ba bữa, bí quá tôi đành nói "chừa", phóng xe sang ngoại đón vợ đón con. "Chừa" được 1 tuần, tính tôi lại đâu vào đó.
Vợ thờ ơ bảo: "Em hết nước rồi, tùy anh, chán chẳng buồn nói". Rồi nàng chẳng buồn nói thật. Tôi nhậu xả phanh chẳng thấy nàng điện thoại gọi về bao giờ. Nhiều hôm giữa chừng không nghe điện tự nhiên thấy nhớ. Vợ có một yêu cầu: Vì ngày nào tôi cũng nhậu, nên khỏi ăn cơm nhà, nàng "cắt" suất tôi, cho cái thân nàng đỡ vất vả.
Từ bữa đó, có lúc tôi về sớm còn chẳng thấy mấy mẹ con. Chắc rủ nhau ra ngoài ăn tiệm hòng "dằn mặt" chồng. Nhưng mật độ "đi ăn tiệm" của hai mẹ con hơi nhiều, có hôm tôi rình cả 3 ngày liền trở về lúc tan ca, cũng không thấy cả nàng lẫn con đâu cả. Đúng đến lúc tôi định làm "cho ra ngô ra khoai" xem nàng trốn chồng đi chỗ nào thì nàng bắt đầu lại có mặt ở nhà, tươi hơn hớn.
Hôm ấy tôi cố tình về sớm. Đến cửa đã thấy mùi hành tỏi xào thơm nức mũi, có mà ăn đứt cả món dưa xào lòng ở quán nhậu quen. Bước chân vào nhà, đón tôi là con gái đã được mẹ tắm rửa sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng. Nó đến hôn chào tôi cũng vừa lúc vợ nhìn thấy tôi về nên bảo: "Anh cứ tắm rửa rồi nghỉ ngơi, hai mẹ con giờ mới ăn tối". Lúc nàng lướt qua, tôi còn kịp nghe mùi tô canh khoai sọ rau rút nấu cua nàng đang bưng đậm mùi thơm ngọt của xương đến khó cưỡng. Tôi nuốt nước miếng đánh ực mà chẳng nghe tiếng nàng mời. Vợ biết nấu ăn từ hồi nào ta?
Vài hôm sau, nhớ cái mùi thức ăn thơm thơm ngon ngon của vợ tôi cứ cố tình cáo lui với đám bạn nhậu để về "rình". Cứ giờ nàng dọn cơm là tôi bước vào. Nhưng nàng nhất quyết không mời tôi ăn. Hai mẹ con cứ đánh chén ngon lành, con nhóc ăn thật ngon miệng. Dạo này má nó phính hơn hay trước giờ nó vẫn vậy mà tôi không để ý? Vợ vẫn chuyện trò với tôi bình thường, có mỗi chuyện bữa cơm là không mời tôi lấy một tiếng.
Tối nàng dọn dẹp xong, tôi đánh bạo lên tiếng lúc hai vợ chồng đã vào phòng nghỉ ngơi: "Từ mai mẹ cho bố báo cơm nhà nhé!". Tưởng nàng phải mừng húm, đằng này nàng chỉ ừ hữ cho xong. Hôm sau tôi được hai mẹ con thiết đãi cơm sườn nướng sốt BBQ, canh thịt hầm khổ qua, salad nông trại có rau xanh mướt trộn cùng tôm, jam-bông và trứng. Gia vị nêm nếm rất hoàn hảo, đời tôi kể từ ngày lấy vợ, chưa được ăn bữa nào ngon như bữa này. Hôm sau rồi hôm sau nữa, tôi cứ tình nguyện "báo cơm" nhà. Lâu lâu tự khai trừ khỏi hội nhậu lúc nào không biết.
Bẵng đi một thời gian gặp lại đám nhậu "ruột", mới nghe mấy bố bảo tan rã hết cả rồi. Hỏi đến lý do thì ông nào ông nấy gãi đầu gãi tai, đổ lỗi cho "đường lối" tấn công trực diện vào cái dạ dày chồng của vợ.
Tôi hộc tốc về nhà hỏi vợ: "Hồi đó anh hay nhậu, chiều chiều em với con đi đâu?". Nàng bảo "em gửi con nhà ngoại, đi học nấu ăn cùng... mấy bà vợ đám bạn nhậu của anh đó!".
Thế mới biết đàn bà mưu sâu. Cũng nhờ việc các bà hè nhau chăm chút hơn đến bữa cơm gia đình mà lối sống của cánh đàn ông chúng tôi trở nên lành mạnh hẳn. Cho đến bây giờ, bí quyết để các bà nấu ăn ngon vẫn là ẩn số trong mắt các ông chồng. Nhưng có hề gì, những khoảnh khắc đậm đà món ngon, đậm đà ân tình có được bên gia đình mới là điều quan trọng.
Theo VNE
Mệt mỏi vì định kiến Không dưới hai lần mẹ chồng dạy em, sinh ra làm kiếp đàn bà là phải chịu khổ nhục, nhận về những vất vả khó nhọc, hi sinh. Anh cũng ngồi ngay đấy âm thầm chẳng ý kiến gì, chỉ khi về đến nhà mới rụt rè: "Anh chẳng bao giờ đồng tình với quan điểm đó". Em không hiểu do thổ nhưỡng,...