Tôi có nên lấy người mà bố mẹ phản đối quyết liệt
Bố mẹ tôi phản đối cậu ấy chỉ vì cậu ấy quá thấp bé.
Mình và cậu ấy học cùng nhau cấp 3 nhưng cũng không thân, nói chuyện với nhau cũng chỉ khoảng 3- 4 lần. Ra trường cũng không gặp lại vì mỗi đứa học một nơi. Mãi đến cuối năm kia chúng mình mới gặp lại trong đám cưới 1 người bạn cùng lớp (6 năm sau khi tốt nghiệp). Chúng mình trao đổi số điện thoại, nick yahoo cho nhau như tất cả những người bạn cùng lớp khác. Sau đó, thỉnh thoảng gặp trên mạng, trong những buổi tụ tập của nhóm bạn thân cùng lớp. Nói chuyện cùng cậu ấy mình rất thấy rất thoải mái, dễ chịu vì có thể chia sẻ rất nhiều điều.
Trước đây mình luôn nghĩ sẽ kết hôn với một người con trai phải cao hơn mình vì mình đã thấp lắm rồi (1m54). Nhưng thân cậu ấy 1 thời gian thì mình lại yêu cậu ấy, yêu 1 chàng trai chỉ cao hơn mình 2cm. Lúc đó mình lại không còn suy nghĩ như mấy năm trước là bắt buộc phải kết hôn cùng 1 người cao, cứ nghĩ rằng chỉ cần người đó yêu mình là đủ. Nhóm bạn thân mình cũng không nói chuyện đã yêu cậu ấy, chỉ hỏi 2 đứa bạn thân nhất trong nhóm, yêu cậu ấy được không? Thực ra hỏi như vậy cũng khó khăn cho họ, dù sao cả 2 đứa mình đều thân với họ, nói được hay không được đều không dễ dàng gì, nên chỉ bảo mình cứ từ từ, nếu thấy hợp thì tiếp tục.
Mình vẫn tiếp tục gặp cậu ấy, càng gặp thì lại càng cảm thấy không thể rời xa, bọn mình đã nghĩ đến chuyện kết hôn. Mình đến nhà cậu ấy cũng khá nhiều lần. Lúc đầu mình từ chối vì mình sợ chưa nói với bố mẹ mình mà nhà cậu ấy có việc gì cũng đến thì không hay. Nhưng may mắn là cả nhà cậu ấy lại thích mình, từ bố mẹ, 2 bà nội, ngoại đến các cô các chú đều rất yêu quý mình. Chính sự quý mến của mọi người trong nhà làm mình càng thấy hạnh phúc và muốn kết hôn với cậu ấy nhiều hơn. Nhưng… khi mình thưa chuyện với bố mẹ mình thì sự việc lại không như mình nghĩ. Bố mẹ mình kịch liệt phản đối, bố mẹ nói không cần con rể ngoại hình bắt mắt nhưng cũng không được kì quái. Cậu ấy vừa thấp, vừa bé, lúc nào cũng lù rù, nói không ra hơi thì làm chồng kiểu gì. Thực ra với mình cậu ấy nói rất nhiều, rất dí dỏm, lúc có 2 đứa thôi thì hầu như toàn cậu ấy nói, mình nghe. Nhưng cứ trước mặt người khác thì cậu ấy lại thu mình lại, nói năng ấp úng.
Bố mình nói cậu ấy là đàn ông mà không tự tin vào bản thân, đi đứng không đường hoàng (nghĩa là không ngẩng cao đầu) thì làm nên trò trống gì. Thật ra mình cũng biết bố nói đúng, nhưng cậu ấy thấp bé thì tự ti về bản thân 1 chút cũng dễ hiểu mà.
Mẹ mình thì nói, lấy chồng thì quý nhất là đứa con, chồng mình đã bé tẹo, lù rù thì con mình mai sau sinh ra cũng sẽ ốm đau, quặt quẹo, 2 vợ chồng làm bao nhiêu t.iền lại phải thuốc men cho con. Bây giờ cao 1m6 đã là thấp, đến đời con mình nếu cứ giống bố, giống mẹ cao 1m50 thì lấy làm sao được vợ, lúc đó thương con lại khổ.
Mình không nghĩ được nhiều đến thế. Cứ mang cậu ấy đi gặp bạn bè đồng nghiệp để họ cho mình xin tí động viên. Nhưng tất cả các chị đã lập gia đình đều phản đối. Đều bảo mình đã mơ mộng quá đà về hôn nhân. Bạn bè thấy bố mẹ mình phản đối, đứa thì bảo cố gắng lên, lấy chồng rồi thì sống với bố mẹ chồng chứ có sống với bố mẹ mình đâu mà lo. Đứa lại bảo bố mẹ mình nói đúng, yêu nhau chỉ là 1 phần, bảo mình phải suy nghĩ kĩ.
Mình thật sự không biết phải quyết định thế nào, theo bản thân mình hay nghe theo lời khuyên của bố mẹ và đồng nghiệp?
Ngoại hình quan trọng đến thế ư?
Theo PLXH
Day dứt với mối tình tội lỗi
Sự đời trớ trêu quá, tôi đã đem lòng yêu "chú" - người đàn ông hơn tôi gần ba giáp, đã có gia đình và các con của chú cũng trạc t.uổi như tôi.
Tôi là một cô sinh viên mới ra trường và đang làm việc tại một công ty tư nhân. Từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng trải qua bất kỳ một mối tình nào cho đến khi tôi đi làm. Trong đầu tôi luôn mơ ước mình sẽ có một tình yêu đẹp, trong sáng, lãng mạn như trong những bộ phim vẫn chiếu trên ti vi. Nhưng sự đời trớ trêu quá, tôi đã đem lòng yêu "chú" - người đàn ông hơn tôi gần ba giáp, đã có gia đình và các con của chú cũng trạc t.uổi như tôi.
Chú làm cùng công ty với tôi và là người trực tiếp quản lý tôi nhưng chưa bao giờ tôi thấy chú coi mình là một vị "sếp" khó tính mà ngược lại chú luôn thân thiện, sẵn sàng giúp đỡ bất kỳ ai trong công ty và chú hướng dẫn tôi rất tận tình trong công việc và luôn che chở bảo vệ cho tôi mỗi khi tôi mắc sai lầm. Phải nói rằng tôi và chú có vẻ rất hợp nhau, hai chú cháu cũng hay nói chuyện và tâm sự cùng nhau.
Ảnh minh họa
Tôi luôn kính trọng và coi chú như người cha chú của mình và phải nói một điều là tôi rất quý chú. Nhưng dần dần không biết tình yêu đối với chú trong tôi đã đến từ lúc nào, nó ngày một lớn lên để rồi giờ đây khi một ngày không được nói chuyện với chú tôi cảm thấy rất nhớ chú và hình ảnh của chú luôn luôn hiện hữu trong trí óc của tôi, thậm chí nhiều khi ngồi bên chú tôi chỉ muốn được nằm trong vòng tay của chú.
Thật đáng xấu hổ, tôi cũng biết đó là điều trái với luân thường đạo lý, trái với lương tâm nhưng tôi không thể điều khiển được trái tim của mình. Tôi biết mình còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội sẽ đến với mình nhưng tôi muốn dành tình yêu và sự chăm sóc cho chú, tôi chấp nhận chỉ nơi là trút bầu tâm sự, là người luôn đứng sau chú không cần danh phận vì tôi biết điều đó là không thể kể cả từ phía gia đình tôi cũng như từ phía chú. Làm sao chú có thể bỏ gia đình ở cái t.uổi này và hơn nữa con cái chú làm sao chấp nhận nổi chuyện cha của mình đi yêu một đứa đáng t.uổi con mình còn gia đình tôi làm sao chấp nhận nổi đứa con gái mình yêu người đã có vợ con và người đó lại bằng t.uổi cha mẹ mình.
Tôi luôn khốn khổ vì sự dồn nén trong tình yêu của mình, tôi đã mắc hết từ sai lầm này tới sai lầm khác khi tôi thổ lộ với chú hết tình cảm của mình, và thật bất ngờ khi chú đã đón nhận tình yêu của tôi. Tôi yêu đời hơn, vui vẻ hơn nhưng trong thâm tâm tôi thấy mình là một kẻ trơ trẽn, một con người tội lỗi - là kẻ thứ ba đã là không thể tha thứ được rồi vậy mà tôi còn yêu người lớn t.uổi, nhiều lúc tôi cũng muốn quyết tâm biến mất khỏi cuộc đời chú nhưng tôi không thể. Tôi chấp nhận là người bạn tâm giao với chú. Mọi chuyện công ty tôi không một ai biết vì hàng ngày chúng tôi vẫn gọi nhau là chú - cháu và vẫn hay nói chuyện như trước.
Sẽ đơn thuần chỉ là một tình yêu trong sáng nếu như không có đợt du lịch ấy, tôi và chú ngồi cùng nhau trên bờ biển ngắm trăng, cùng tâm sự kể chuyện cho nhau nghe, và rồi tôi một phút không kiềm chế được bản thân tôi đã ôm chú, hôn chú và lúc đó hai chúng tôi như không còn biết những chuyện đang xẩy ra xung quanh mình nữa.
Chỉ vì không kìm được bản năng vốn có trong con người để giờ đây đan xen trong tôi là một cảm giác hân hoan vì tôi cũng muốn dâng hiến trọn vẹn cho người tôi luôn tôn kính và yêu mến nhưng đối ngược với nó, tôi cảm thấy mình thật nhơ nhuốc và thật đáng bị khinh bỉ.
Sẽ như nào đây nếu mối quan hệ này bị vỡ lở? Tôi không muốn lún sâu mãi vào cuộc tình tội lỗi này nhưng cũng không đủ can đảm để dứt nó ra. Lý trí bảo tôi như này nhưng trái tim tôi lại không tuân theo những điều như vậy, tôi phải làm sao để có một kết thúc không gây tổn thương cho ai và không để người đời khinh ghét? Và giờ đây tôi thật ích kỷ khi muốn là người có danh phận với chú, không muốn cứ đi mãi với cuộc tình lén lút như vậy? Tôi thật khổ tâm và bế tắc quá.
Theo VietNamNet
Lấy người không như ý Khi tôi đưa ra câu hỏi này đã lập tức nhận được nhiều câu trả lời khác nhau. Có người cho rằng nếu lấy người mình không yêu thì thật tồi tệ, cuộc sống sẽ nhàm chán, chẳng còn chút lãng mạn và rung động nào cả. Nhưng thực tế không hẳn như vậy, không ít trường hợp lấy người mình không yêu...