Tôi có nên lấy người mà bố mẹ đã phản đối quyết liệt
Mẹ mình thì nói, lấy chồng thì quý nhất là đứa con, chồng mình đã bé tẹo, lù rù thì con mình mai sau sinh ra cũng sẽ ốm đau, quặt quẹo, 2 vợ chồng làm bao nhiêu tiền lại phải thuốc men cho con…Bố mẹ tôi phản đối cậu ấy chỉ vì cậu ấy quá thấp bé.
Ảnh minh họa
Mình và cậu ấy học cùng nhau cấp 3 nhưng cũng không thân, nói chuyện với nhau cũng chỉ khoảng 3- 4 lần. Ra trường cũng không gặp lại vì mỗi đứa học một nơi. Mãi đến cuối năm kia chúng mình mới gặp lại trong đám cưới 1 người bạn cùng lớp (6 năm sau khi tốt nghiệp). Chúng mình trao đổi số điện thoại, nick yahoo cho nhau như tất cả những người bạn cùng lớp khác. Sau đó, thỉnh thoảng gặp trên mạng, trong những buổi tụ tập của nhóm bạn thân cùng lớp. Nói chuyện cùng cậu ấy mình rất thấy rất thoải mái, dễ chịu vì có thể chia sẻ rất nhiều điều.
Trước đây mình luôn nghĩ sẽ kết hôn với một người con trai phải cao hơn mình vì mình đã thấp lắm rồi (1m54). Nhưng thân cậu ấy 1 thời gian thì mình lại yêu cậu ấy, yêu 1 chàng trai chỉ cao hơn mình 2cm. Lúc đó mình lại không còn suy nghĩ như mấy năm trước là bắt buộc phải kết hôn cùng 1 người cao, cứ nghĩ rằng chỉ cần người đó yêu mình là đủ. Nhóm bạn thân mình cũng không nói chuyện đã yêu cậu ấy, chỉ hỏi 2 đứa bạn thân nhất trong nhóm, yêu cậu ấy được không? Thực ra hỏi như vậy cũng khó khăn cho họ, dù sao cả 2 đứa mình đều thân với họ, nói được hay không được đều không dễ dàng gì, nên chỉ bảo mình cứ từ từ, nếu thấy hợp thì tiếp tục.
Video đang HOT
Mình vẫn tiếp tục gặp cậu ấy, càng gặp thì lại càng cảm thấy không thể rời xa, bọn mình đã nghĩ đến chuyện kết hôn. Mình đến nhà cậu ấy cũng khá nhiều lần. Lúc đầu mình từ chối vì mình sợ chưa nói với bố mẹ mình mà nhà cậu ấy có việc gì cũng đến thì không hay. Nhưng may mắn là cả nhà cậu ấy lại thích mình, từ bố mẹ, 2 bà nội, ngoại đến các cô các chú đều rất yêu quý mình. Chính sự quý mến của mọi người trong nhà làm mình càng thấy hạnh phúc và muốn kết hôn với cậu ấy nhiều hơn. Nhưng… khi mình thưa chuyện với bố mẹ mình thì sự việc lại không như mình nghĩ. Bố mẹ mình kịch liệt phản đối, bố mẹ nói không cần con rể ngoại hình bắt mắt nhưng cũng không được kì quái. Cậu ấy vừa thấp, vừa bé, lúc nào cũng lù rù, nói không ra hơi thì làm chồng kiểu gì. Thực ra với mình cậu ấy nói rất nhiều, rất dí dỏm, lúc có 2 đứa thôi thì hầu như toàn cậu ấy nói, mình nghe. Nhưng cứ trước mặt người khác thì cậu ấy lại thu mình lại, nói năng ấp úng.
Bố mình nói cậu ấy là đàn ông mà không tự tin vào bản thân, đi đứng không đường hoàng (nghĩa là không ngẩng cao đầu) thì làm nên trò trống gì. Thật ra mình cũng biết bố nói đúng, nhưng cậu ấy thấp bé thì tự ti về bản thân 1 chút cũng dễ hiểu mà.
Mẹ mình thì nói, lấy chồng thì quý nhất là đứa con, chồng mình đã bé tẹo, lù rù thì con mình mai sau sinh ra cũng sẽ ốm đau, quặt quẹo, 2 vợ chồng làm bao nhiêu tiền lại phải thuốc men cho con. Bây giờ cao 1m6 đã là thấp, đến đời con mình nếu cứ giống bố, giống mẹ cao 1m50 thì lấy làm sao được vợ, lúc đó thương con lại khổ.
Mình không nghĩ được nhiều đến thế. Cứ mang cậu ấy đi gặp bạn bè đồng nghiệp để họ cho mình xin tí động viên. Nhưng tất cả các chị đã lập gia đình đều phản đối. Đều bảo mình đã mơ mộng quá đà về hôn nhân. Bạn bè thấy bố mẹ mình phản đối, đứa thì bảo cố gắng lên, lấy chồng rồi thì sống với bố mẹ chồng chứ có sống với bố mẹ mình đâu mà lo. Đứa lại bảo bố mẹ mình nói đúng, yêu nhau chỉ là 1 phần, bảo mình phải suy nghĩ kĩ.
Mình thật sự không biết phải quyết định thế nào, theo bản thân mình hay nghe theo lời khuyên của bố mẹ và đồng nghiệp?
Ngoại hình quan trọng đến thế ư?
Theo VNE
Xin lỗi tình yêu
Con trăng 16 treo lơ lửng trên đầu. Đêm nay, trời rất lạnh. Mẹ bảo mặc thêm áo ấm nhưng anh vờ không nghe. Lâu lắm rồi anh mới có dịp về lại con sông Ba quê mình. Sông vẫn còn đây nhưng người đã phiêu bạt chốn nào?
Anh bỗng nhớ một ngày đã xa trong kỷ niệm. Ngày đó, có 2 người trẻ yêu nhau và sắp phải xa nhau. Anh nhận công tác ở miền Nam xa xôi, em ở lại quê nghèo làm cô giáo. Dù chẳng biết bao giờ trở lại nhưng anh vẫn hẹn 3 năm...
Một lần 3 năm anh vẫn chưa về. Em một mình ra sông. Mẹ kể em rất buồn, cứ ngồi mãi cho đến khi sương xuống ướt đẫm cả mái đầu. "Vào nhà đi con kẻo bệnh, thằng Huy sớm muộn gì cũng về mà" - mẹ đã nói với em như thế. Nhưng em bảo rằng nếu lần đầu người con trai lỗi hẹn thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba và rất nhiều lần sau đó... Đến bây giờ, anh cũng không hiểu tại sao mình lại sai hẹn. Có lẽ vì anh nghĩ đơn giản rằng đã chờ đợi 3 năm thì thêm vài tháng, thậm chí 1 năm nữa có sao đâu?
Khi anh trở về, mẹ nói: "Con Mai đã sang sông". Thoạt đầu, anh hiểu câu nói của mẹ là một thông báo về sự thay đổi địa điểm cư trú. Anh hỏi mẹ: "Ở quãng nào vậy mẹ?". Không có tiếng trả lời, mẹ vẫn lúi húi nhặt đậu trước hiên nhà. Tưởng mẹ không nghe, anh lặp lại. Mẹ ngẩng lên, chậm rãi từng lời: "Cũng không biết ở đâu. Nó có gửi thiệp cho con kìa...".
Anh lần giở tấm thiệp màu đỏ tươi có in hình hai con chim bồ câu. Thiệp báo hỷ. Vậy là em đã đi lấy chồng. Chỉ mới hơn 3 năm mà sao em không chờ đợi? Anh tự hỏi rồi tự trả lời: Vì anh không về, lại không có một lời xin lỗi. Đã hẹn nhau thì chớ quên lời.
Rất nhiều lần 3 năm đã trôi qua nhưng mỗi lần về lại bến sông này, anh vẫn muốn gửi theo gió ngàn lời xin lỗi đến tình yêu của mình...
Theo VNE
Đừng sợ người ta chê ế Quen nhau hơn 2 năm, V. ngỏ lời yêu em. Thế nhưng chính lúc đó, em lại để ý một người con trai khác. Biết vậy, V. rất buồn và nói rằng sẽ ở vậy suốt đời chứ không bao giờ lấy vợ nữa. Trớ trêu là người con trai em để ý lại chẳng yêu em mà lại yêu cô bạn đồng...