Tôi có nên gạt bỏ lòng tự trọng để đưa con đến gặp ông bà?
Anh có mang một giỏ hoa quả về nhà để thắp hương trình báo tổ tiên, nhưng bố anh đã gạt đổ mâm quả, đuổi thẳng chúng tôi ra khỏi nhà…
Tôi có nên gạt bớt lòng tự trọng để cho con nhận lại ông bà không? (Ảnh minh họa)
Tôi và anh sống cùng khu tập thể, bằng tuổi nhau. Gia đình anh gia giáo, nghiêm khắc nổi tiếng còn nhà tôi thì theo nghiệp buôn bán. Mẹ tôi là người đầu tắt mặt tối chỉ cốt kiếm tiền chứ chẳng lo con cái học hành ra sao. Vì thế mà 16 tuổi tôi đã nghỉ học để ra chợ bán hàng.
Tính nết của tôi cũng bị ảnh hưởng từ chợ búa, tôi trở nên ăn nói cộc lốc, đanh đá. Từ ngày tôi nghỉ học, mẹ anh cấm anh bén mảng chơi với tôi. Vì thế mà chúng tôi cũng ít khi tiếp xúc, trò chuyện với nhau.
Khi anh đỗ đại học, anh bỗng nhiên tỏ tình với tôi. Điều này khiến tôi rất bất ngờ, nhưng tôi vội vã đồng ý vì cũng đã thích anh từ rất lâu.
Khỏi phải nói, gia đình 2 bên ra sức phản đối. Mẹ tôi thì bảo: “Nhà nó chắc chắn không cho mày vào cửa đâu. Tốt nhất là chia tay sớm cho bớt đau khổ”. Còn bố mẹ anh nặng lời, không chấp nhận cái loại con gái chợ búa làm dâu trong gia đình nền nếp. Tình yêu không được sự chấp thuận từ gia đình, càng khiến cho chúng tôi quyết tâm bên nhau hơn. Chúng tôi cứ giấu giếm ở với nhau suốt 4 năm anh học đại học. Tốt nghiệp, vì muốn cưới sớm, anh đã bày cho tôi cách là có em bé trước.
Từ ngày tôi chửa tới giờ, tôi chỉ ăn uống đạm bạc qua bữa, mà không có bồi bổ thứ gì. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Sau nhiều lần ăn ngủ với nhau, 4 tháng sau tôi cũng có em bé. Ngày biết tin, anh mừng lắm, anh liền về nhà nói ngay với mẹ. Đáp lại là thái độ mà chúng tôi đã đoán trước được, bà kiên quyết không nhận tôi làm con dâu, đương nhiên là chối bỏ đứa con trong bụng tôi. Bà đã thẳng thừng tuyên bố, không bao giờ chấp nhận có đứa con dâu và đứa cháu nội này.
Còn mẹ tôi thì được đà, càng ra sức chửi mắng tôi là con ngu, không cưới xin mà có con làm bẽ mặt bà.
Không được đồng ý, hai bọn tôi vẫn quyết định dọn về sống chung như vợ chồng. Thuê một phòng nhỏ để ở, làm mấy mâm cơm để mời bạn bè thân thiết. Anh có mang một giỏ hoa quả về nhà để thắp hương trình báo tổ tiên, nhưng bố anh đã gạt đổ mâm quả, đuổi thẳng chúng tôi ra khỏi nhà. Từ hôm đó, tôi đã tự hứa với bản thân có chết cũng không bao giờ bước vào ngôi nhà này nữa.
Cuộc sống của hai vợ chồng mới cưới rất khó khăn, chồng tôi là nhân viên nhà nước nên một tháng cũng chỉ được hơn 3 triệu. Tôi đi chợ bán cháo sáng. Kinh tế vợ chồng tôi khó khăn vô cùng, phải chạy ăn từng bữa. Từ ngày tôi chửa tới giờ, tôi chỉ ăn uống đạm bạc qua bữa, mà không có bồi bổ thứ gì. Vợ chồng tôi tiết kiệm, cố gắng để dành mỗi tháng một triệu để lo cho việc sinh đẻ của tôi mấy tháng nữa.
Ngày lâm bồn của tôi cũng đến, hai vợ chồng trẻ đèo nhau trên chiếc xe máy cũ. Trong viện, tôi chỉ lủi thủi một mình vì chồng phải chạy đi chạy lại làm giấy tờ cũng như lấy đồ đạc. Tôi mới đẻ mổ xong nên rất đau, không thể ngồi dậy chăm con được. Lúc đó tôi thật sự rất tủi thân, tự trách, hận bản thân mình, vì mình mà con phải khổ, ra đời khi không được ai trong gia đình thừa nhận.
Ngày tôi ra viện, chồng đi làm từ sáng, đêm đêm anh còn tranh thủ chạy xe ôm để kiếm thêm vì tôi nghỉ bán hàng nên không có thêm thu nhập. Hai mẹ con cứ lủi thủi một mình, đứa bé lại hay quấy hờn, nên chẳng mấy khi tôi được nghỉ ngơi. Khó khăn cứ chồng chất, càng khiến cho tôi đâm ra bi quan.
Khoảng thời gian khó khăn cũng bớt dần khi con tôi lên 1 tuổi. Tôi tiếp tục mở cửa hàng, còn chồng đi làm. Con chúng tôi gửi ở trường mẫu giáo gần nhà. Ngày ngày đi đi về về, dù khó khăn, nhưng ba người chúng tôi yêu thương, gia đình lúc nào cũng rộn vang tiếng cười.
Thế rồi tin mẹ chồng đột quỵ đến tai chồng tôi, anh vội vàng thu xếp mọi việc để đến thăm bà. Anh tâm sự với tôi đó là mẹ của anh, mẹ có đối xử như thế nào vẫn là mẹ, mẹ đã nuôi chăm sóc anh lớn thế này, anh không thể bỏ mẹ trong lúc này.
Bà đã rất yếu và có lẽ không còn gắng gượng được bao ngày nữa, chồng tôi van xin tôi hãy đến thăm bà dù một lần. Cho con tôi đến nhận nội vì đó là tâm niệm cuối cùng của bà trước khi nhắm mắt.
Nhưng thử hỏi, họ đã từng đối xử tệ bạc, từng rũ bỏ mẹ con tôi như thế, đến giờ cuối đời, tâm nguyện của họ có quan trọng đến mức mẹ con tôi phải xuống nước như thế không? Còn sống, họ không nhận con dâu cháu nội, đến chết lại muốn con tôi đội khăn tang?
Tôi đã từng thề không quay lại nhà đó, nhưng chồng tôi liên tục khuyên giải tôi. Tôi có nên gạt bớt lòng tự trọng để cho con nhận lại ông bà không?
Theo Afamily
Nếu giữ không được thì thà nên sớm buông tay
Rồi em phát hiện ra, tình yêu chẳng khác nào một ván cược, rủi ro tự chịu, thất bại tự mang, ai chủ động vẫn là kẻ luôn ngẩng cao đầu, người chấp niệm luôn là người chịu thiệt.
Em chưa bao giờ cho rằng mình sẽ từ bỏ lòng tự trọng của mình, càng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ van vỉ một người con trai để anh ta thương hại mà ở lại bên em.
Với em, mọi thứ đều quá tàn nhẫn, và trở thành một sự thật khó chấp nhận.
Người ta có thể ở, có thể đi, vốn dĩ chẳng thể có chuyện sòng phẳng trong chuyện tình cảm. Ngay từ khi bắt đầu là tự nguyện, thì sau này khi ở bên nhau cũng nên là tự nguyện. Hà cớ gì cứ chấp niệm người ta phải giữ một lời hứa đã không còn giá trị vì tình đã cạn, hà cớ gì nài ép cảm xúc của một trái tim đã không còn thuộc về chúng ta?
Nếu không giữ được, thì ít nhất cũng phải biết cách buông...
Nếu chia ly đã là điều tất yếu không thể tránh, thì ít nhất cũng hãy học cách từ bỏ...
Chúng ta thật ra đều là những người cố chấp, khi yêu thì một mực cho rằng người thay đổi tình cảm trước là kẻ bạc tình, chúng ta không hề nghĩ rằng, tình yêu chỉ là chuyện của cảm xúc, hết yêu rồi, thì sòng phẳng buông lơi. Tim đã đóng băng thì lòng cũng hóa thành dửng dưng một cách tàn nhẫn, có khóc lóc, van nài thì kết cục chẳng phải chỉ bản thân trở nên tội nghiệp thôi sao?
Tất nhiên, chúng ta không phải là không cảm thấy buồn, vẫn có những phút trái tim rơi xuống miệng vực bởi vì những nỗi nhớ vô hình đột nhiên ập đến, vẫn có những lúc chênh chao giữa lạo xạo tim yêu, vẫn có những lúc muốn nổi loạn và phát điên bởi vì tại sao não điều khiển mà tim vẫn ương bướng chẳng chịu nghe lời. Chỉ là vẫn phải tìm cách làm quen, và tập làm quen...
Người ấy phải đi, em cũng đành phải buông thôi, đúng không?
Rồi em phát hiện ra, tình yêu chẳng khác nào một ván cược, rủi ro tự chịu, thất bại tự mang, ai chủ động vẫn là kẻ luôn ngẩng cao đầu, người chấp niệm luôn là người chịu thiệt. Rơi nước mắt cũng là có lý do, chúng ta vẫn phải đón nhận một cách tự nhiên, buông bàn tay lạnh ngắt đã không còn muốn nắm, và tự mình bước đi theo cách của chính mình.
Tổn thương nào rồi cũng sẽ có lúc ngơi, khóc mãi rồi nước mắt sẽ cạn, chẳng phải tim đau là chuyện não sẽ giải quyết được, huống hồ vấn đề phức tạp như chuyện của cảm xúc, làm sao có thể chóng vánh cho qua?
Thôi thì đau vẫn cứ đau, nhưng buông vẫn phải buông.
Buông vì níu không nổi, buông để đỡ tổn thương, buông để bớt đau hơn, để không chấp niệm những thứ đã xa tầm với.
Theo Guu
Chồng con đàng hoàng tôi vẫn thương nhớ về người đàn ông khác Tôi có chồng con, công việc tốt, tôi chỉ ngoại tình tư tưởng mà như muốn chết dần chết mòn với suy nghĩ của mình rồi. Ảnh minh họa Tôi là một phụ nữ đã có chồng con, công việc tốt, điều kiện sống khá tốt, tình cờ quen và yêu mến một người đàn ông khác đã ba năm nay. Tất nhiên...