Tôi có nên ép anh b.ỏ v.ợ già?
Vợ anh đã già, lại bị bệnh, còn tôi đã hi sinh vì anh quá nhiều, tôi có nên giành anh cho mình?
Tuổ.i trẻ với những dại khờ và mộng tưởng đã khiến tôi phạm sai lầm. Ngày ấy tôi đâu nghĩ được nhiều, bỏ mặc ngoài tai mọi lời khuyên nhủ chỉ để cắm đầu chạy theo tiếng gọi của tình yêu. Nhưng nó lại là một tình yêu bất bình thường quá đỗi. Ấy vậy mà vì yêu anh, tôi bất chấp tất cả để bây giờ cả tôi và đứa con trai yêu quý của mình đều đau khổ.
Tôi năm nay 27 tuổ.i. Cách đây 6 năm, tôi đã gặp và yêu một người đàn ông. Anh ấy đã có vợ và hơn tôi tới 16 tuổ.i. Tôi cũng là một cô gái được đán.h giá là có nhan sắc nhưng chính vì thế mà tôi kiêu kì. Những chàng thanh nhiên bằng bằng tuổ.i tôi không đủ sức để chiều chuộng và cung phụng tôi như tôi mong muốn. Chỉ có anh là có đủ sự từng trải trong tình trường và có đủ tiề.n bạc để biến tôi thành bà hoàng trong tình yêu. Và vì thế mà tôi mới đem lòng yêu anh.
Tính tôi ngày đó hay mộng mơ, hay đọc những câu chuyện tiểu thuyết nên thấy chuyện tình của mình càng éo le lại càng say đắm vì nó. Anh hơn tôi nhiều tuổ.i, tôi bao biện rằng chỉ có người đàn ông như vậy mới đủ bản lĩnh để bao bọc và che chở mình. Còn câu chuyện anh có gia đình rồi, tôi đinh ninh cho rằng đó là trò đùa của số phận khi tôi gặp anh quá muộn. Nhưng tình yêu không bao giờ là muộn, chỉ cần chúng tôi yêu nhau là đủ.
Vì yêu anh, tôi đã hi sinh quá nhiều, tôi làm mẹ đơn thân và chờ đợi anh suốt 7 năm tuổ.i xuân (Ảnh minh họa)
Vậy là bỏ qua sự khóc lóc đến gần như va.n xi.n của mẹ rằng tôi đừng yêu anh, đời lời ch.ê ba.i, dè bỉu của mọi người khi tôi yêu một người có vợ lại quá lớn tuổ.i, tôi vẫn yêu anh tới cùng. Nghe anh tâm sự về người vợ mắc bệnh trọng bao năm qua nên từ chuyện ân ái đến chuyện sinh con đẻ cái hai vợ chồng cũng không còn có thể bình thường được nữa, tôi lại càng thương anh hơn. Tôi tự nguyện làm một người vợ hờ của anh. Ở tôi 21, tôi chấp nhận sinh con, làm vợ không danh phận và cảm thấy rất hạnh phúc với điều đó. Quả đúng là tình yêu một khi đã vướng vào, người ta có đủ sức mạnh để làm những điều không tưởng nổi.
Đang là sinh viên, tôi không chồng mà chửa. Tôi sinh cho anh một cậu con trai kháu khỉnh. Từ đó, tôi sống mặc định như mình có chồng. Quanh tôi không còn người đàn ông nào “bén mảng” nữa vì ai cũng biết tôi có con, tôi là bồ nhí của anh. Anh đối xử với tôi rất tốt, chăm sóc tôi như một người chồng, chăm con cũng rất khéo. Nhưng đó chỉ là những ngày chớp nhoáng anh ở bên tôi còn phần lớn thời gian anh đều ở bên người vợ bệnh tật.
Video đang HOT
Sinh con xong, nhìn đứa con thơ và sự dịu dàng chăm sóc của anh dành cho tôi, tôi cảm thấy hạnh phúc. Nhưng rồi khi tuổ.i xanh dần qua, khi cậu con trai luôn hỏi về bố, khi cảnh chờ đợi ngày nào đó anh rảnh mới ghé qua thăm đã trở thành sự mệt mỏi, tôi bắt đầu cảm thấy chán nản với cuộc sống của một người mẹ độc thân.
Tôi cần một người chồng thực sự chứ không phải một người chồng mang tính “thời vụ” như vậy. Tôi còn quá trẻ, tôi mới 27 tuổ.i đầu và tôi cần có một gia đình hạnh phúc. 7 năm qua tôi đã hi sinh cho anh quá nhiều. (Ảnh minh họa)
Giờ đây tôi đã đi làm và nuôi con. Hàng tháng anh vẫn gửi tiề.n nuôi con cho mẹ con tôi, đưa chúng tôi đi chơi vào một vài ngày trong tháng, tình cảm của anh rất nồng ấm…nhưng bằng đấy với tôi là chưa đủ. Tôi cần một người chồng thực sự chứ không phải một người chồng mang tính “thời vụ” như vậy. Tôi còn quá trẻ, tôi mới 27 tuổ.i đầu và tôi cần có một gia đình hạnh phúc. 7 năm qua tôi đã hi sinh cho anh quá nhiều.
Có đôi lúc tôi cũng nghĩ kiếm cho mình một người chồng khác nhưng mọi thứ lại quá khó khăn. Không hẳn là tôi không có người để ý. Nhưng rồi dần dần họ cũng từ bỏ khi biết tôi vẫn qua lại với anh. Làm sao họ có thể chấp nhận được cảnh một người phụ nữ vẫn lăng nhăng với người đàn ông mà cô ta có con chung. Nhưng nếu bảo tôi dứt bỏ hẳn anh thì tôi lại không muốn. Phần vì tôi còn yêu anh, phần vì con tôi cũng rất mết bố. Chẳng lẽ tôi lại đoạn tuyệt với anh để rồi đi lấy chồng khác thì vừa thương annh, vừa thương mình và lại vừa thương con. Hơn nữa, nếu không có anh, tôi sẽ rất chật vật trong chuyện nuôi con. Tôi không muốn con tôi phải khổ mà với công việc văn phòng hiện tại thì tôi không thể lo lắng chu toàn cho con được. Còn điều cuối cùng mà tôi sợ khi đi bước nữa với người khác chính là họ có yêu thương con tôi không hay họ lại đối xử t.ệ bạ.c với nó?
Tất cả những điều đó khiến tôi vẫn đơn độc một mình. Đó cũng là lí do khiến tôi suy nghĩ đến việc phải giành anh về cho mình. Tôi biết vợ anh là người phụ nữ thiệt thòi vì số phận trớ trêu khiến chị ấy bị bệnh tật như thế. Chị ấy là người tốt và cái tốt của chị ấy đã được nhận được sự bù đắp của anh bao nhiêu năm qua. Như thế tôi nghĩ cũng là quá đủ. Còn tôi, tôi cũng đã hi sinh vì anh, sinh con cho anh, 7 năm tuổ.i xuân cô độc của tôi cũng đâu kém gì sự đau khổ mà chị phải chịu đựng. Chị ấy cũng già rồi, tuổ.i nhiều chị ấy có sự từng trải để sống. Giờ là lúc anh cần ở bên tôi. Tôi nghĩ đó cũng là một sự công bằng. Nhưng tôi áy náy lắm, liệu tôi có nên quyết tâm bắt anh b.ỏ v.ợ, công khai mối quan hệ này và cầu xin chị ấy buông tha cho anh để anh về bên tôi?
Theo VNE
Lỡ yêu mẹ vợ tương lai
Lần nào gặp nhau cô ấy cũng khóc, còn tôi thấy bế tắc vì lừa dối cô bạn gái 19 tuổ.i.
Tôi viết những lời này lên đây với một tâm trạng vô cùng đau khổ và xấu hổ. Tôi biết điều này thật trái với luân thường đạo lí nhưng tình cảm là điều không ai nói trước được. Chính tôi cũng không muốn mình rơi vào hoàn cảnh này. Hơn ai hết, tôi muốn mình có một cuộc sống bình thường, một tình yêu bình thường như bao người khác nhưng oái oăm thay cuộc sống lại đặt tôi vào tình thế ngang trái như thế này.
Tôi năm nay 32 tuổ.i và chưa lấy vợ. Bạn gái của tôi còn rất trẻ, cô ấy mới chỉ vừa bước sang tuổ.i 19. Tôi không dám chắc tình cảm của cô ấy có phải là tình yêu hay chỉ là sự ngộ nhận tuổ.i mới lớn. Cô ấy ngưỡng mộ tôi, thần tượng tôi vì thấy tôi khác biệt so với những anh chàng học cùng lớp. Tôi làm gia sư cho một đứa cháu họ và cô bé ấy là bạn của cháu tôi.
Phải nói thật là tôi có phần thích thú và thấy hiếu kì trước một cô bé sôi nổi như vậy. Cô ấy yêu tôi cuồng nhiệt, chủ động tấ.n côn.g tôi nên tôi cũng hơi rung động. Một gã đàn ông như tôi bị cái vẻ ngoài đầy trong trắng và ngây thơ của cô ấy làm cho xao xuyến. Tôi cũng cảm mến cô bé đó và chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Lúc đầu tôi cũng có ngại đôi chút vì chúng tôi cách biệt nhau nhiều quá nhưng cô bé ấy rất hồn nhiên nói với tôi rằng: "Tình yêu không có tuổ.i, vả lại anh hơn em có 1 con giáp chứ mấy. Chuyện đó thiên hạ có đầy". Từ hôm đó, tôi và cô ấy bắt đầu yêu đương, tìm hiểu nhau.
Chúng tôi yêu nhau được hơn 6 tháng thì cô ấy muốn đưa tôi về ra mắt mẹ. Tôi cũng hồi hộp chờ đợi ngày gặp gỡ gia đình cô ấy. Tôi không ngờ đó là một ngày định mệnh, một ngày mà tôi đã thay đổi trái tim mình, con tim tôi lạc lối bởi một người đàn bà khác. Ngày từ cái nhìn đầu tiên khi gặp mẹ người yêu, tôi đã bị ấn tượng cực mạnh. Mẹ cô ấy quá trẻ, nhìn hai người đứng cạnh nhau chỉ giống như hai chị em chứ không hề có khoảng cách giữa hai thế hệ. Tôi đã rất bối rối. Hôm đó, tôi làm gì cũng ngượn nghịu vì tính ra so với tuổ.i của mẹ vợ tương lai, tôi chỉ kém tầm chục tuổ.i.
Tôi biết trái tim mình đã đi sai nhịp. Tôi yêu mẹ của bạn gái mình, đó là một sự thật mà dù muốn hay không tôi vẫn phải chấp nhận. (Ảnh minh họa)
Không hiểu sao từ hôm đó trở về nhà, lòng tôi lúc nào cũng ám ảnh ánh mắt buồn và nụ cười như thiên thần của mẹ người yêu. Ở người phụ nữ đó có một nét gì đó cuốn hút vô cùng khiến tôi cứ nhớ mãi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy không nhớ người yêu mà thấy lòng rạo rực khi nghĩ về mẹ của người yêu. Tôi nghĩ ra cớ đến nhà cô ấy chơi nhiều hơn để được gặp mẹ của bạn gái. Điều đó làm tôi cảm thấy ấm lòng phần nào.
Gần 4 tháng trời như thế diễn ra. Tôi có cơ hội tiếp xúc với mẹ của bạn gái nhiều hơn, nhất là những lần tôi tới nhà chơi mà bạn gái đi học chưa về. Vì gần gũi nhau hơn tôi mới hiểu được rằng mẹ của bạn gái tôi là một singer mom. Năm cô ấy mười 19 tuổ.i, vì bị một gã Sở Khanh lừa tình mà cô ấy có bầu và sinh con. Cho tới giờ, cô ấy vẫn chưa yêu ai và cũng không lập gia đình mà ở vậy nuôi bạn gái tôi khôn lớn. 4 tháng ngắn ngủi đó khiến tôi đau khổ vô cùng. Tôi đau khổ vì nhận ra người mình yêu không phải là cô bé 19 tuổ.i dễ thương, hồn nhiên đó mà là người phụ nữ đúng ra tôi phải gọi bằng mẹ vợ. Cô ấy mới là ngườ khiến tôi ngày nhớ đêm mong, thổn thức mãi không thôi.
Tôi biết trái tim mình đã đi sai nhịp. Tôi yêu mẹ của bạn gái mình, đó là một sự thật mà dù muốn hay không tôi vẫn phải chấp nhận. Tôi đọc được trong mắt cô ấy một sự ngượng ngùng và đau khổ vì dường như cô ấy cũng có tình cảm với tôi nhưng biết giữa chúng tôi có một rào cản quá lớn nên cô ấy cố gắng phải giấu giếm đi.
Chúng tôi giống như hai người "tình trong như đã mặt ngoài còn e", cái cảm giác đó đau nhức nhối. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi giống như hai người "tình trong như đã mặt ngoài còn e", cái cảm giác đó đau nhức nhối. Tôi muốn chia tay với người yêu để không cảm thấy có lỗi khi mà vờ yêu cô ấy nhưng thực ra lại có tình cảm người sinh thành ra cô ấy nhưng tôi lại sợ nếu chia tay mình chẳng có lí do gì để đến nhà, để gặp người phụ nữ mà mình thầm yêu nữa. Tôi cứ duy trì một mối quan hệ nhập nhằng và giả tạo như vậy dù nó làm cả ba chúng tôi cùng đau khổ.
Giữa chúng tôi không chỉ là khoảng cách tuổ.i tác khi cô ấy lớn tuổ.i hơn tôi mà còn là khoảng cách của giá trị đạo đức vì dù sao trước đó tôi cũng là bạn trai của con gái cô ấy. Nhưng tình yêu dường như có phép thần thông để lấp đầy mọi khoảng cách, tôi và cô ấy ngày càng yêu nhau hơn. Một tình yêu không nói lên lời.
Cho tới cách đây hơn 2 tháng, có lẽ vì quá đau khổ, trong một lần ra ngoài uống rượu say cô ấy đã gọi cho tôi. Hôm đó chúng tôi vất bỏ cái gọi là lễ giáo, đạo đức, mọi khoảng cách và giá trị làm người để hòa vào nhau. Lúc đó, giữa chúng tôi chỉ còn cái gọi là tình yêu của hai người đàn ông, đàn bà khao khát bên nhau. Chúng tôi đã đi quá giới hạn.
Từ hôm đó tới nay gần như ngày nào chúng tôi cũng lén lút gặp nhau cho thỏa nỗi nhớ mong. Cô ấy cũng không kiềm chế được lòng mình bởi tình cảm quá lớn lao. Lần nào gặp nhau cô ấy cũng khóc, chúng tôi cảm thấy bế tắc thực sự. Ngoài tình yêu sâu sắc và chân thành dành cho nhau, chúng tôi không biết mình phải làm gì cho đúng lúc này?
Theo VNE
Vợ hơn chồng 20 tuổ.i có lấy được không? Tôi yêu cô ấy nhưng lấy làm vợ thì tôi sợ cô ấy không thể có con được nữa. Anh Thư thân mến! Tôi đã đọc câu chuyện của bạn Gái 19 có nên lấy chồng 55?, thậm chí đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Tôi muốn gửi tới bạn một lời khuyên, một giải pháp để bạn có được sự cân...