Tôi có nên dứt bỏ người chồng bội bạc đang bị bệnh?
Tôi định sẽ cùng các con ra ngoài ở, để anh sống một mình. Để khi phải lựa chọn hoặc mất tôi hoặc mất cô ấy, anh sẽ quyết định rõ ràng hơn. Đúng lúc tôi chuẩn bị ra đi, anh lại phát bệnh nặng.
Dù muốn dù không, tôi cũng không thể bỏ anh đi trong lúc này. Anh suy sụp, hay cáu gắt, giận hờn và mặc cảm, thế nhưng vẫn giữ quan hệ với cô ta. Tôi mệt mỏi, bỏ anh thì không nỡ, nhưng sống trong tình cảnh này tôi không chịu đựng nổi nữa rồi!… Tôi phải làm gì để thoát khỏi cuộc sống hiện tại?
Với giác quan của người phụ nữ, tôi đã nhận ra những thay đổi gần đây của anh
Đã hơn 5 tháng nay, tôi rơi vào hoàn cảnh sống dở chết dở! Tôi bị suy sụp về tinh thần một cách nghiêm trọng! Tôi thật sự không còn đủ sức để sống tiếp cuộc sống mà tôi đang phải sống! Hơn lúc nào, tôi đang rất cần sự sự chia sẻ, đồng cảm cũng như những lời khuyên chân thành của các bạn đọc giả!
Cách đây 16 năm, chúng tôi cưới nhau sau 5 năm tìm hiểu cùng với sự đồng ý và tác hợp của cả hai gia đình. Chúng tôi được lòng cả hai bên vợ lẫn chồng. Cuộc sống tuy gặp nhiều khó khăn về vật chất, nhưng chúng tôi rất hạnh phúc vì từ trong gian khổ, tôi càng nhận ra rằng chồng tôi thật tuyệt vời! Anh vừa có hình thức, vừa có bản tính tốt: cầu tiến, siêng năng, có trách nhiệm với gia đình, hiếu thảo, cư xử có tình có nghĩa, thật thà… Đặc biệt là rất yêu tôi! Tuy nhiên, anh cũng rất nóng tính và có phần độc đoán. Dù vậy tôi vẫn thấy mình thật may mắn và thầm cảm tạ duyên số đã mang anh đến cho tôi!
Thời gian đầu, vì không xin được việc làm, tôi ở nhà chăm sóc ba mẹ chồng và làm công việc nội trợ. Tuy hơi vất vả, nhưng tôi thật sự rất vui vì tôi luôn sống trong tình yêu thương của gia đình chồng và nhất là tình yêu của anh! Khi con gái tôi ra đời cũng là lúc mẹ chồng tôi bệnh nằm một chỗ. Gánh nặng kinh tế đè lên đôi vai anh ngày một nặng thêm.
Rồi anh chuyển sang làm công việc khác phù hợp với chuyên môn hơn và thu nhập cũng khá hơn. Cuộc sống của chúng tôi ngày một thoải mái hơn. Tôi cũng đi làm ở một công ty nhỏ, chủ yếu anh muốn tôi vui chứ không phải lo kinh tế như anh. Tôi luôn tự hào với mọi người về trách nhiệm và lòng chung thủy mà anh dành cho tôi. Với anh, gia đình là tất cả. Làm việc được 5 năm, anh muốn tôi nghỉ để chăm sóc mẹ chồng và sinh thêm cho anh một đứa con. Tuy chưa muốn nghỉ, nhưng vì với tôi hạnh phúc gia đình là trên hết, nên tôi đã nghe lời anh.
Hai năm sau, một bé gái nữa ra đời. Chúng tôi cũng chuyển lên Sài Gòn sống để tiện cho công việc của anh. Anh cũng không cho tôi đi làm với lý do muốn tôi là “hậu phương vững chắc” để anh yên tâm công tác và phát triển sự nghiệp. Lúc này, con gái nhỏ của tôi đã học mẫu giáo, tôi lại muốn có ý xin đi làm, anh vẫn thuyết phục tôi ở nhà. Và một lần nữa tôi lại nhượng bộ! Cuộc sống của tôi cứ lặp đi lặp lại ngày nào cũng như ngày ấy và cũng từng ấy công việc. Đó là những công việc không tên, làm mãi vẫn không hết. Có những lúc, chân tay tôi mệt mỏi, rã rời, nhưng tâm hồn tôi thì hoàn toàn trống vắng. Nhất là những lúc chồng con liên hoan, sinh nhật bạn bè hay đi du lịch, picnic, một mình ở nhà, tôi thấy mình thật sự cô độc.
Tôi vốn dĩ có ít bạn. Từ khi lập gia đình, tôi không còn quan hệ với hầu hết bạn bè. Những lúc cô đơn, tôi chỉ biết than thân trách phận hay khóc một mình. Tôi thèm được tâm sự với một ai đó, thèm được giao lưu với thế giới bên ngoài, thèm được ngồi nghe nhạc hay uống cà phê với bạn bè tri kỷ. Tôi tiếc cho 4 năm đại học của mình bị lãng phí. Nhưng rồi trách nhiệm với gia đình đã giúp tôi hài lòng với những gì mình đang có. Anh đã vì mẹ con tôi mà vất vả bên ngoài thì tại sao tôi không thể vì gia đình mà hy sinh chút ước muốn riêng tư của mình. Và tôi cảm nhận được rằng hạnh phúc chính là sự hài lòng với những gì mình đang có.
Video đang HOT
Giá như cuộc sống của tôi cứ bằng phẳng như thế thì chẳng có gì phải đau buồn. Công việc của anh không tốt đẹp như lúc trước. Anh thường vắng nhà và hay cáu gắt với mẹ con tôi. Thương anh phải chịu nhiều áp lực công việc, nhiều lần tôi muốn chia sẻ với anh, nhưng anh nói muốn giải quyết một mình. Để chia sẻ với anh, tôi chỉ còn cách làm thật tốt vai trò nội trợ của mình. Mọi việc từ lớn đến nhỏ, từ nặng đến nhẹ, tôi đều cáng đáng, không để anh phải bận tâm. Càng thương anh tôi càng tự trách mình quá vô dụng, không thể giải tỏa bớt những căng thẳng mà chồng mình đang chịu đựng.
Với giác quan của người phụ nữ, tôi đã nhận ra những thay đổi gần đây của anh
Với giác quan của người phụ nữ, tôi đã nhận ra những thay đổi gần đây của anh. Anh vắng nhà liên tục vào buổi tối, chú ý hình thức bên ngoài, lạnh lùng hờ hững với tôi. Mỗi hành động, anh đều có lý do để giải thích. Vì quá tin tưởng và quá yêu anh, tôi đã xem như không có gì. Thế rồi cách đây hơn 5 tháng, tôi phát hiện chồng tôi có người đàn bà khác bên ngoài! Chính anh cũng thú nhận với tôi điều đó. Tôi nghe như sét đánh ngang tai và chới với, hụt hẫng hoàn toàn. Anh – người chồng mà tôi rất đỗi tự hào về lòng chung thủy đã phản bội tôi. Anh – người chồng mà tôi yêu quý và tin tưởng hơn chính bản thân mình đã lừa dối tôi. Tôi suy sụp nghiêm trọng và không còn muốn sống. Với tôi, anh là tất cả! Mất anh rồi tôi sống chẳng có ý nghĩa. Nếu không có hai đứa nhỏ, tôi không chắc mình còn hiện hữu đến bây giờ.
Tôi đau đớn đến mức không thiết ăn uống. Tôi hầu như khóc mọi lúc, mọi nơi. Tôi không tin đó là sự thật và càng không dám nghĩ đến anh đã yêu người khác. Anh thấy vậy, vội hứa sẽ giải quyết trong 1 tháng. Trong thời gian này, anh vẫn lén lút đi chơi với cô ấy một tuần mấy lần. Tôi biết mà không thể làm lớn chuyện vì sợ ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình. Tôi suy sụp hoàn toàn từ thể xác đến tâm hồn. Trong khi anh đang vui vẻ bên người anh yêu thì tôi lang thang khắp nơi. Nghe một bài hát buồn, tôi khóc! Thấy những đôi tình nhân vui vẻ bên nhau, tôi cũng khóc! Thật kinh khủng khi phải chịu đựng những bất hạnh trong hôn nhân mà mình nghĩ nó sẽ mãi mãi hạnh phúc.
Đến một ngày, không thể chịu đựng hơn nữa, tôi đã đi theo anh và bắt quả tang hai người đang chở nhau đi chơi. Ngồi với nhau trong một quán cà phê, tôi thật sự rất bất ngờ vì thái độ của hai người rất bình tĩnh. Và càng bất ngờ hơn khi nhận ra cô gái kia. Cô là đồng nghiệp của anh và đã đến nhà chơi vài lần. Cô còn quá trẻ, chỉ hơn con gái tôi có 13 tuổi! Trước mặt tôi và cô ấy, anh đã thừa nhận không còn yêu tôi nữa, bao nhiêu tình cảm anh đều dành cho cô ấy. Anh đưa ra lý do của việc ngoại tình là tôi không chia sẻ với anh gánh nặng kinh tế; không biết cách làm anh giảm bớt căng thẳng và nguyên nhân nữa là tôi không sinh cho anh con trai! Những gì tôi không làm được thì cô ấy làm được. Đặc biệt cô ấy hứa sẽ sinh cho anh một đứa con trai!
Anh khẳng định đó là tình yêu chín chắn, không bồng bột. Vì cô ấy, anh có thể hy sinh tất cả: danh dự, gia đình, sự nghiệp. Anh chưa nói với tôi vì trách nhiệm với các con. Anh nói anh đã sống vì gia đình quá nhiều, hãy để anh sống cho bản thân anh và tình yêu của anh! Tôi nghe anh nói mà cõi lòng tan nát, tim tôi vỡ vụn và thân thể như không còn chút sức lực nào. Tôi đau đớn khôn cùng và quyết định cho anh ra ngoài sống với người anh yêu.
Quyết định của tôi làm anh bất ngờ. Có thể anh nghĩ rằng với bản chất cam chịu và yếu đuối, tôi sẽ chấp nhận để anh quan hệ với cô ta. Cũng có thể đây là quyết định sai lầm nhưng thật sự, tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Trước đây, anh là tất cả của tôi thì giờ đây, anh không là gì cả! Tôi không muốn tranh giành những gì không thuộc về mình, trong khi anh không còn thuộc về tôi từ tâm hồn đến thể xác. Tôi ra về một mình trong đêm khuya mưa gió. Tâm hồn tôi vắng lặng hơn cả đêm đen, tương lai tôi mù mịt hơn cả không gian mà tôi đang đi và trái tim tôi còn lạnh giá hơn những giọt mưa đang rơi hối hả trước mặt.
Anh ra ngoài sống nhưng luôn gọi điện cho mẹ con tôi. Mỗi tuần anh về thăm con một lần. Anh thấy day dứt vì những gì anh đã làm, nhưng không hối hận. Được một tháng, anh ngỏ ý muốn quay về và xin tôi cho anh thời gian. Thật ra, những tổn thương anh gây ra cho tôi vẫn còn quá mới, tôi vẫn chưa thể quên được, nhưng vì các con, vì gia đình hai bên và vì danh dự của anh, tôi hứa sẽ cho anh cơ hội. Tuy biết anh không còn yêu tôi, nhưng tôi vẫn không thể quên được anh. Những đêm một mình cô quạnh, tôi ước mong anh quay về bên tôi, cùng tôi trở lại từ đầu. Những lúc hồi tưởng lại quá khứ tươi đẹp, tôi nhớ anh da diết. Và từ ngày anh không còn ở nhà, không đêm nào tôi không khóc. Khóc vì nuối tiếc, khóc vì hận và khóc vì nhớ anh! Tôi không biết phải trách ai trong chuyện này. Trách anh vô tình vô nghĩa, trách cô ấy nhẫn tâm phá hoại hạnh phúc gia đình tôi, hay trách tôi quá nhân nhượng và yếu đuối.
Nỗi đau dường như nhân đôi khi không thể chia sẻ được với ai. Tôi đã phải trải qua những ngày tháng chịu đựng để chồng mình sống với người khác mà không dám than vãn. Tôi lại phải che giấu chuyện xấu của anh trước các con, gia đình hai bên, bạn bè đồng nghiệp, tất cả mọi người trừ ba người trong cuộc. Tôi không muốn hình tượng của anh bị mất trong lòng bất cứ ai. Vừa phải nén chịu nỗi đau mất chồng, vừa phải bảo vệ danh dự cho anh và cho cả người đã làm tim tôi tan nát, tôi thật sự quá mệt mỏi. Tôi phải tìm mọi lý do giải thích sự vắng mặt của anh với mọi người. Nếu như đây là thời gian hạnh phúc nhất của hai người thì lại là thời gian khủng khiếp nhất của tôi. Nhiều lúc, tôi muốn làm lớn chuyện để họ phải trả giá về những gì họ đã gây ra. Thế nhưng lý trí của tôi đã chiến thắng lòng thù hận của chính mình. Anh đã làm tổn thương tôi, nhưng không phải vì vậy mà tôi phải làm tổn thương người khác.
Sau hai tháng, anh lại xin cho anh về nhà để có điều kiện cách ly cô ấy, nếu không thì anh không thể chấm dứt với cô ấy được. Tôi không đồng ý vì tôi muốn anh phải chủ động và tự giác, chứ không phải vì áp lực của tôi. Tôi cho anh thêm một tháng để anh dàn xếp cho ổn thỏa mọi chuyện. Đến hẹn, anh vẫn thất hứa! Rồi chuyện của hai người cũng bị một số người phát hiện. Một lần nữa, vì anh, tôi nhân nhượng để anh về nhà khi anh vẫn chưa chấm dứt được cô ấy. Anh lại xin thêm hai tháng. Trong hai tháng đó, tôi phải để anh tự do quan hệ với cô ta. Một tuần hai đến ba lần anh đi chơi với người yêu đến gần nửa đêm mới về nhà. Anh xin tôi đừng hỏi han, quan tâm đến giờ giấc đi đứng của anh. Anh đi chơi không ăn cơm cũng chẳng buồn báo cho tôi biết.
Sự chịu đựng của tôi đã lên đến cực điểm. Tôi nhất quyết đòi chia tay. Anh hết lời năn nỉ. Tôi không biết thật sự anh không muốn mất mẹ con tôi hay chỉ vì anh sợ mất danh dự. Có ai được như anh: vừa có người chăm sóc, lo lắng, vừa công khai quan hệ với người yêu mà không sợ ai phát hiện. Trong mắt mọi người, chúng tôi là một gia đình hạnh phúc. Thế nhưng, có ai biết rằng tôi và anh tuy ở chung nhà, ăn chung mâm, ngủ chung giường, mà như xa vời vợi. Anh không thể trở lại như xưa, trong khi tôi cần những gì anh đã đánh mất. Tôi muốn có một người chồng của riêng tôi từ thể xác đến tâm hồn.
Hiện tại, nhiều lúc ngồi cạnh nhau, chúng tôi không biết nói với nhau điều gì. Mỗi người đều chạy theo suy nghĩ và hành động riêng tư của mình. Tôi thấy mệt mỏi vì chịu đựng. Còn anh, ngoài thời gian ở công ty anh chỉ còn biết xem báo, xem tivi, nhắn tin hay gọi điện và đi chơi với cô ấy. Tôi biết rằng dù là hai năm, anh vẫn không thể nào chấm dứt mối quan hệ này vì anh còn rất yêu cô ấy. Tôi đã tha thứ cho anh chuyện quá khứ, nhưng không có nghĩa tôi lại phải tiếp tục chịu đựng những bất công mà anh đã mang đến cho tôi. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện hôn nhân của mình, chỉ có sự ngăn cách về thời gian và không gian mới có thể thức tỉnh được anh nếu thực sự anh còn muốn níu kéo hạnh phúc gia đình. Tôi định sẽ cùng các con ra ngoài ở, để anh sống một mình. Để khi phải lựa chọn hoặc mất tôi hoặc mất cô ấy, anh sẽ quyết định rõ ràng hơn.
Đúng lúc tôi chuẩn bị ra đi, anh lại phát bệnh nặng. Dù muốn dù không, tôi cũng không thể bỏ anh mà đi trong lúc này. Anh suy sụp vì bệnh. Tôi vừa chăm sóc, vừa phải động viên, an ủi để anh mau bình phục. Vì bệnh, anh hay cáu gắt, hay giận hờn và hay mặc cảm. Thế nhưng vẫn giữ quan hệ với cô ta. Tôi mệt mỏi vì tất cả. Bỏ anh đi thì tôi không nỡ, nhưng sống trong tình cảnh này mãi chắc tôi không chịu đựng nổi nữa rồi!
Các bạn đọc giả thân mến! Các bạn hãy cho tôi lời khuyên chân thành để giúp tôi vượt qua những bất hạnh trong đời mình. Hạnh phúc là do mình chọn, nhưng bất hạnh thì không. Tôi phải làm gì để thoát khỏi cuộc sống hiện tại?
Theo VNE
Cái "Cung Thê thiếp" cũng phải ba, bảy đường...
Tôi năm nay 32 tuổi, đã có một đời vợ nhưng đổ vỡ vì khi ấy cả hai chúng tôi còn quá trẻ (mới 22 tuổi). Từ đó đến nay đã 10 năm nhưng tôi chưa dám kết hôn lần nữa dù cũng trải qua một vài mối tình.
Vừa rồi, trong lúc ngồi chơi với bạn bè, có một người nhìn tôi rồi phán: "Cung thê thiếp của ông tốt lắm đây. Thế nào cũng có 5- 7 bà. Nhìn cái mặt ông là biết sát tinh của chị em, ai gặp một lần là bám riết không chịu buông".
Tôi hơi giật mình vì nhận xét ấy khá đúng. Sau khi ly hôn, những cô gái tôi gặp sau này dù tôi không nói yêu nhưng họ đeo đuổi rất dữ khiến tôi sợ mà bỏ của chạy lấy người. Không lẽ họ "nhìn mặt mà bắt hình dong" vì tôi tự xếp mình thuộc loại "khá giỏi" trong chuyện ấy.
Hiện tôi đang yêu say đắm một người và muốn tiến tới hôn nhân với cô ấy, thế nhưng sau khi nghe bạn bè bàn tán, tôi lại lo ngại. Nếu chẳng may cung thê thiếp của tôi đúng là "đào hoa phong nhã" như vậy thì đường nhân duyên của tôi với cô ấy sẽ gặp trắc trở, gãy gánh? Tôi không hề muốn điều đó xảy ra, có cách gì để hóa giải không?
nguyenan...@gmail.com
Bạn thân mến,
Cung Thê thiếp (hay cung Phu Thê) được dùng để nói về chuyện tình duyên, gia đạo của một người. Theo sách vở, Cung Thê thiếp nằm ở đuôi lông mày và đuôi mắt của mỗi người. Nhân tướng học còn gọi phần này là Gian Môn. Gian Môn đầy đặn, hồng hào, trơn nhẵn, không có nốt ruồi, phần đuôi mắt không bị lồi lõm, vân ở đuôi mắt "vừa đủ xài" không nhiều cũng không ít, sắp xếp có trật tự... được coi là tướng tốt.
Người mà có Gian Môn đẹp thường thông minh, lanh lợi, mạnh khỏe; tính tình lương thiện, hòa đồng, vui vẻ, có sức cuốn hút người chung quanh; có cuộc sống gia đình hạnh phúc. Đàn ông nếu có Gian Môn đẹp sẽ cưới được vợ nết na, hiền dịu, xinh tươi; nếu là nữ giới thì sẽ lấy được người chồng giỏi giang, hiền hậu...
Ngược lại, nếu Gian Môn lộ xương, không đầy đặn, bị lồi lõm, nhiều vết cắt ngang hoặc có nốt ruồi thì đó là tướng xấu. Từ sắc diện bên ngoài sẽ suy ra hệ thần kinh, lục phủ ngũ tạng có thể không tốt; mà trí não, sức kỏe không tốt thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến đời sống nói chung và đời sống gối chăn nói riêng.
Đó là nói theo sách vở. Trở lại chuyện của bạn, được khen Cung Thê thiếp tốt là đáng mừng nhưng cũng đáng lo. Mừng là vì nói gì thì nói, được nhiều người yêu quý, tin cậy và nghĩ tốt về mình thì đã là một ưu điểm trời cho mà không phải ai cũng có. Người có nhiều ưu điểm thì sẽ dễ dàng thành công trong công việc, tình yêu, hạnh phúc gia đình. Còn lo là vì nếu cứ tin vào chuyện ấy rồi tự cho mình cái quyền trăng gió, đào hoa rồi đổ vấy cho tại tướng số thì sẽ khổ cả đời.
Tóm lại, ngoại hình đẹp, phúc hậu là một điểm cộng cho quyển hộ chiếu cuộc đời. Thế nhưng muốn thành công thì phải học tập rèn luyện "cả chuyên môn lẫn đạo đức". Hẳn bạn cũng từng nghe nói câu "đức năng thắng số"; từ đó suy ra rằng, số gì thì số mà không có năng lực, đạo đức thì cũng sẽ thất bại; còn số dẫu có xấu nhưng nỗ lực hết mình thì cũng sẽ thành công.
Nếu bạn đã yêu người ta say đắm và muốn tiến tới hôn nhân thì càng phải "tu tâm dưỡng tánh", tránh để cái số đào hoa nó làm khổ người, khổ mình sau này. Tốt nhất là khi đã yêu ai đó thì nên thủy chung một lòng, không được liếc ngang, liếc dọc người phụ nữ khác; không được đi ngang về tắt khi đã có gia đình, vợ con.
Bảo đảm nếu bạn hết lòng hết dạ với người ta, chú tâm vun đắp hạnh phúc gia đình thì các bạn sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long chứ chẳng cần phải lập phòng nhì, phòng ba cho nó... rách việc.
Bạn bè trà dư tửu hậu nói đùa chơi cho vui, chuyện tốt nên nghe, chuyện xấu nghe rồi bỏ qua. Cái "Cung Thê thiếp" cũng ba, bảy đường; đừng bận tâm làm gì mà ảnh hưởng đến cuộc sống của chính mình.
Theo VNE
Người ấy chẳng xứng làm mẹ... Tôi phát hiện mình không phải con nuôi mà là con ruột của mẹ năm tôi 12 tuổi. Lần đó cậu gọi điện thoại báo tin ngoại bệnh nhưng mẹ và cha dượng đi nghỉ mát ở nước ngoài, tôi quyết định thay mẹ về thăm ngoại. 12 tuổi, lần đầu đi xa một mình, tôi rất lo lắng. Tuy vậy, tôi tự...