Tôi có nên “cưỡng bức” vợ không?
Một trong những cách được cho có thể giúp các ông vực dậy cuộc sống gối chăn buồn tẻ là dùng chiêu… “cưỡng bức” người dưới gối.
“Cưỡng bức” ở đây được đặt trong ngoặc kép, do vậy cần được hiểu một cách thấu đáo, tránh hiểu và làm sát rạt nghĩa “mộc” của nó mà sinh chuyện không hay.
“Cưỡng bức”, đại để nhắn gửi các ông thể hiện một sự vồ vập, cường lực, bất ngờ trong chăn gối, nhằm tạo sự tiếp nhận mới mẻ cho người chung chăn gối. Sát nghĩa hơn, người ta khuyên các ông chồng biến cải dạng thức từ chậm rãi, lịch sự sang thô bạo, cưỡng đoạt, nhưng tất cả phải được đặt trong tầm kiểm soát và người thực hiện chúng với tâm thế một người chồng đãi vợ chứ không phải một gã … “yêu râu xanh”.
Video đang HOT
Nhiều phụ nữ đồng ý rằng, sự “mạnh tay” của lang quân bất ngờ mang lại cho họ một trải nghiệm mới mẻ, khác thường, đặc biệt với những quý bà, quý cô có “tố chất” mạnh. Có nghĩa sự chiếm đoạt của ông đã thành công như một cú “sốc điện” kích hoạt lại nhịp đập chăn gối của bà.
Vấn đề là có không ít ông chồng lại tiếp thu cách gia nhiệt này bằng cách… bỏ mất hai dấu ngoặc kép, nghĩa là thay vì một chút thô bạo, cưỡng đoạt phải chăng họ lại… “thẳng tay” với vợ, thay vì giúp người dưới gối thay đổi không khí thì họ lại chẳng màng thương hoa tiếc nguyệt. Sai lầm này thường có phần vun vào của mấy bộ phim “chuyên đề”, trong đó các nữ diễn viên cố tình diễn hơi quá sự hài lòng từ sự thô bạo của đồng nghiệp, khiến nhiều khán giả bị “ám thị” tất thảy phụ nữ đều hoan nghênh nhiệt liệt sự “hung hăng” trong chăn gối của đàn ông.
Hậu quả tệ thế nào không khó đoán, bởi hầu hết phụ nữ, dù khát khao “ăn to nói lớn” đến đâu cũng chỉ chấp nhận sự “cưỡng bức” của chồng trong ngoặc kép, chứ không phải gã “võ biền” thô lậu đổ ập lên người mình giằng xé đêm hôm qua. Sự tức giận có thể kèm cơn tức tưởi, bởi hành động thất thố này của lang quân rất dễ khiến quý bà, quý cô nhạy cảm bị xúc phạm nặng nề.
Sai lầm chính của các ông đã đánh đồng một hướng dẫn có tính “đường hướng” thành hành động cụ thể, nên cứ thế “nọc” vợ ra… hành hạ. Thất bại còn do các ông quên đọc thêm các hướng dẫn kèm theo, chẳng hạn trước khi “chiếm đoạt” phải thăm dò trước thái độ và cả tố chất của “nạn nhân”. Với một phụ nữ mong manh dễ vỡ thì rõ ràng sự cưỡng bức dù với thiện ý cũng là một hành động không thể chấp nhận. Để cẩn thận, người ta còn đề nghị các ông đưa thẳng vấn đề ra bàn với bà xã, bỏ qua yếu tố bất ngờ. Thực tế, dù biết trước đêm nay chồng mình sẽ biến thành… “ác quỷ” trên giường nhưng sự nếm trải vẫn có thể cho kết quả không thua kém khi ông bất ngờ “nhảy xổ” lên.
Sau cùng, như đã nói “cưỡng bức”chỉ là một trong những chiêu thức làm mới tình dục, nghĩa là “làm dữ” với vợ không phải là cứu cánh duy nhất cứu con thuyền tình đang vô nước. Nếu cảm thấy không cần “cưỡng đoạt” bà xã thì không ai buộc các ông phải cố “vật” vợ ra giường. Tuy vậy, thực tế cho thấy với một chút kiểm soát và khéo léo thì sự “thô bạo” thông minh này của các ông có thể mang lại kết quả khả quan, nhất là với những cuộc gối chăn rơi vào cảnh buồn tẻ quá lâu.
Theo VNE
Váng đầu khi vợ quá... nam tính!
Không như những cô dâu khác chỉ nhấp môi lấy lệ, em hào hứng "Dzô" cùng mọi người. Hết ly này đến ly khác, hết bàn này đến bàn khác. Khi tôi tỏ ý muốn uống đỡ, em gạt thẳng thừng: "Hôm nay là ngày vui, không say em không về!".
Hai mươi hai năm sống trên cõi đời, tôi chưa từng sa lưới tình với bất cứ ai, cho dù đã gặp qua rất nhiều cô gái xinh xắn, thùy mị. Vậy mà hôm ấy, khi gặp em trong buổi giao lưu tình nguyện giữa hai trường, tôi đã ấn tượng ngay với cô nàng tóc tém năng động, cá tính. Nhìn sơ qua, em như một cậu con trai hiếu động, tinh nghịch nhưng mỗi khi cười rộ lên, nét duyên dáng, hồn nhiên trong nụ cười sảng khoái của em đã làm tim tôi rung động. Dần dà, tôi làm quen và đã chinh phục được em. Những ngày yêu em, tôi luôn có được cảm giác vui vẻ, hạnh phúc và thấy mình trẻ hẳn ra. Dù cho bạn bè, gia đình dò xét, thậm chí mẹ tôi còn buông câu: "Đừng có đem loại đực chẳng ra đực, cái chẳng ra cái về nhà", tôi vẫn quyết vượt qua để "rước nàng về dinh".
Vậy mà giờ đây, sau một năm vợ chồng tôi chung sống, bao chuyện dở khóc dở cười xảy ra chính vì cái "cá tính" của vợ tôi. Tôi nhớ ngày cưới của chúng mình, bạn bè của em và tôi đều đến dự rất đông. Như mọi đám cưới, chúng tôi cũng cùng nhau đi chúc rượu khách. Không như những cô dâu khác chỉ nhấp môi lấy lệ, em hào hứng "Dzô" cùng mọi người. Hết ly này đến ly khác. Hết bàn này đến bàn khác. Khi tôi tỏ ý muốn uống đỡ em, em gạt thẳng thừng: "Hôm nay là ngày vui! Không say em không về". Ngày đầu tiên về nhà chồng, cô dâu của tôi say bí tỉ. Đêm tân hôn không hề lãng mạn như tôi từng tưởng tượng. Bởi vì vợ mới cưới của tôi hơi rượu nồng nặc, ngủ một mạch cho đến sáng.
Đi chơi cùng cơ quan, em không túm tụm lại với mấy bà phụ nữ, em toàn đứng khoác vai với cánh đàn ông sang sảng. Mấy người đàn ông đứng nói chuyện với em chả kiêng nể gì, kể cả những câu đùa thô tục, rồi mấy chuyện "giường chiếu phòng the". Em cũng chẳng vừa, đối đáp câu nào ra câu ấy, không chút nào ngượng ngùng, khó chịu. Tôi nhắc khéo thì em bảo tôi tiểu tiết, dở hơi, thời buổi này đàn bà cũng như đàn ông, sao phải giả bộ ngây thơ trong sáng.
Sinh nhật tôi, tụi bạn đến chơi nhà vợ chồng. Em chẳng chuẩn bị gì mà gọi luôn Pizza về mừng sinh nhật tôi "cho nó Tây". Ăn xong, kế hoạch "tăng hai" ở quán karaoke bị phá sản vì trời mưa tầm tã. Vậy là em rủ luôn bạn ở lại lập hội tá lả. Em bày ra trò chơi bài ăn... tát. Mấy thằng bạn tôi dù cao tay đến đâu cũng bị em hạ gục hết. Đen đủi sao mà có lượt em nhất, tôi bét, em chẳng ngại ngần gì đưa tay tát một cái nảy đom đóm mắt vào mặt tôi. Bạn tôi đứa nào đứa nấy rộ lên cười ha hả. Có thằng vỗ vai tôi bồm bộp: "Vợ chồng mi hay thiệt!". Mặt tôi đỏ tía tai, vì đau thì ít, vì ngượng thì nhiều. Nhìn cái điệu cười nhăn nhở của em và tụi bạn tôi lúc ấy, sao mà ghét thế!
Cuối năm, công ty tôi có tiệc mời cả gia đình của nhân viên đến. Bận bịu chuẩn bị ở cơ quan không về đón em được, tôi dặn đi dặn lại em nhớ ăn mặc cẩn thận chỉn chu. Nghe em vâng dạ, tôi yên tâm đi lo công việc tiếp. Đúng lúc tôi đang kiểm đồ ăn trên bàn tiệc, chị đồng nghiệp kéo tay tôi thì thào: "Bồ của em nào trong công ty mình không biết, dễ thương quá ha!". Tôi ngước lên nhìn, tá hỏa nhận ra vợ. Vẫn là chiếc quần jean như thường ngày, chỉ khác là em bỏ qua áo phông thùng thình mà thay vào đó là chiếc sơ mi đóng thùng cẩn thận. Vội vã trả lời: "Vợ em đấy chị!", tôi tất tả ra cửa đón em. Nhìn em cười thật tươi hỏi: "Mặc vậy đủ chỉnh tề chưa chồng?" mà tôi vừa ức vừa buồn cười. Vợ ơi là vợ!
Mấy tháng gần đây, em có bầu cu Tí. Tôi lo sốt vó vì biết tính em vốn chẳng chịu ngồi yên. Ngày nào cũng nhắn tin dặn em nhớ ở trong công ty chờ tôi đón. Vậy mà hôm kia, nhận được tin nhắn của em nói phòng em tan sở sớm, cả hội đi bowling giải trí mà tôi cuống cuồng. Đến nơi, thấy em bụng tròn vo đang ném quả bóng huỳnh huỵch, tôi rụng rời chân tay, vội qua lôi vợ về. Sau vụ giáo huấn tối hôm ấy, thấy em có vẻ hối lỗi và hiểu chuyện, tôi an tâm hẳn. Nào ngờ sáng nay, vợ chồng tôi lại giận nhau. Lý do là vì em cứ nằng nặc đòi thức đêm xem bán kết cúp C1. Ngày mai vợ phải đi làm sớm, nếu không nghỉ ngơi thì cu Tí trong bụng em sẽ thế nào?
Mới chỉ nghĩ lại mấy chuyện "cá tính" của em mà tôi đã thấy váng cả đầu. Tôi vẫn yêu lắm mái tóc tém, nụ cười hồn nhiên tinh nghịch, cả tính cách hoạt bát đáng yêu của em. Nhưng em đã sắp làm mẹ rồi, làm sao có thể trẻ con mãi như vậy chứ. Tôi ước gì vợ tôi đằm thắm hơn, biết ý hơn, nữ tính hơn một chút. Tôi nên góp ý với vợ thế nào?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mẹ chồng không nói lời có cánh - Trước khi cưới, chồng nửa đừa nửa thật dặn dò: "Anh chỉ dặn vợ duy nhất điều này thôi, mẹ là người... chém to kho mặn, nghĩ nào nói thế nên nếu sau này mẹ có nói gì không vừa tai vợ, vợ cứ cười khì rồi bỏ qua ngay nhé. Đừng bỏ vào đầu, nghĩ ngợi gì cho mệt, vì mẹ...