Tôi có nên báo hiếu khi cha mẹ là người tồi tệ
Năm tôi học cấp hai phải trải qua một cuộc phẫu thuật nhưng không có một người thân nào bên cạnh, lúc mổ xong không có ai cả, ba say xỉn, mẹ cũng không qua.
Ảnh minh hoạ
Tôi 24 tuổi, là con út trong gia đình, ba mẹ sinh được 5 người con. Ngay từ khi còn bé nhà tôi nghèo nên hai bên nội ngoại khinh rẻ, không giúp đỡ gì. Mẹ buôn bán cũng đủ tiền cơm nước hàng ngày, còn tiền học được miễn 12 năm vì là hộ nghèo. Ấy vậy mà 3 chị em tôi không chùn bước, hết đi bán hàng rong đến làm thêm để trang trải tiền học thêm cũng như quần áo. Hai anh thì một người được bà cố nuôi từ nhỏ đến 12 tuổi, còn anh nhỏ mẹ tôi nuôi. Giờ ai cũng học hành tới nơi tới chốn và có công việc ổn, 2 chị đã có gia đình riêng. Điều làm tôi ám ảnh là tuổi thơ bất hạnh của mình. Ba tôi suốt ngày say xỉn, cờ bạc, rượu chè, gái gú, đi làm có tiền nhưng không đưa cho mẹ để lo tiền sinh hoạt. Có những lần mẹ đòi tiền ăn là gây nhau rồi ba tôi cầm chổi đánh mẹ. Mẹ nhu nhược nhưng ăn nói khó nghe, từ nhỏ gia đình bà “trọng nam khinh nữ” nên cũng khổ nhiều.
Điều tôi ghét mẹ nhất là bà cũng y như bà ngoại tôi, “trọng nam khinh nữ” mọi thứ tốt đẹp bà đều dành cho các con trai mà không đếm xỉa gì đến chị em tôi, lại nói những câu khiến tôi tổn thương. Năm tôi học cấp hai phải trải qua một cuộc phẫu thuật nhưng không có một người thân nào bên cạnh, lúc mổ xong không có ai cả, ba say xỉn, mẹ cũng không qua. Lúc đó tôi oán hận lắm, rồi những người xung quanh giúp đỡ gọi điện thoại về nhà mẹ mới qua trực một đêm. Sớm hôm sau mẹ mang hết tiền sữa và trái cây mà họ hàng cho tôi về cho con trai ở nhà, không để lại gì cả, nói là sợ bị mất nhưng sau đó cũng không đem qua cho tôi dùng.
Năm học cấp ba tôi nhịn tiền ăn sáng để lớp 12 đi luyện thi, lúc đó 2 chị đã đi làm nhưng không giúp đỡ cho tôi. Ba không có trách nhiệm còn mẹ chỉ thích lo cho con trai. Giờ ra trường rồi nhưng ba vẫn không thay đổi, đêm nào cũng đi đến khuya. Tôi có suy nghĩ nếu ba mẹ mà nằm xuống, đau ốm bệnh tật thật sự tôi sẽ không buồn chút nào, cũng như người dưng mà thôi, như vậy có phải là bất hiếu? Đợt vừa rồi nhà tôi mở đường, mảnh đất ở nhà có thể tách làm 3 lô, ngày xưa đất không có giá trị lắm mà giờ lại khác. Ba cho hai anh mỗi anh một lô còn 3 chị em tôi một lô (suy nghĩ là vậy nhưng chưa có tách). Thật sự tôi cảm thấy không công bằng, nói muốn một phần của mình thì hai anh bảo tôi tham, con gái đáng lẽ không cho, đi lấy chồng rồi thì như bát nước đổ đi. Ba mẹ tôi cũng có ý như vậy, còn nói mấy câu sốc lắm làm tôi tổn thương.
Video đang HOT
Chuyện vừa rồi cũng chẳng có gì nếu như ba không nhập viện vì bị xuất huyết dạ dày (do ăn nhậu nhiều và là lần thứ 2 bị rồi), hai anh trai không qua chăm còn bảo chết thì thôi, nói mãi mới qua thăm rồi về, có tôi là hai ngày đầu chạy qua chạy về lo mua này kia. Tại sao hai anh hưởng phần nhiều mà không có trách nhiệm gì hết, vậy thì sao ba mẹ tôi lại “trọng nam khinh nữ” như vậy? Nếu sau này ba mẹ đau ốm, nếu hai anh cũng rũ bỏ trách nhiệm rồi tôi cũng làm vậy thì có quá bất hiếu không? Giờ tôi cũng chẳng cần tài sản ông bà cho, chỉ mong đừng phiền gì đến cuộc sống của mình sau này, tôi thật sự còn hận ba mẹ lắm.
Theo VNE
Từng bỏ đói, đánh đập tôi 8 năm, ai ngờ dì lại cho tôi bất ngờ vỡ òa trong ngày sinh nhật tuổi 60
Cuộc sống của tôi gắn liền với những trận đòn roi và bất hạnh, nhưng tôi đã nhận được một bất ngờ rất lớn trong lần sinh nhật thứ 60 của dì.
Tuổi thơ của tôi gắn liền với những bất hạnh khi cha mẹ đã ly dị và rời bỏ tôi từ rất sớm. Chính bà nội đã nuôi nấng tôi những ngày tháng sau đó. Nhưng tưởng rằng tôi sẽ lớn lên trong sự yêu thương của nội thì một bi kịch lại ập đến. Tôi đã phải chứng kiến bà qua đời vì một cơn đau tim.
Sau khi bà mất, tôi chuyển về sống với dì như một lựa chọn cuối cùng trong cuộc đời. Nhưng trong thâm tâm tôi thực sự không muốn, vì những điều mà dì đã đối xử với tôi từ ngày trước. Đó cũng là ngày bắt đầu cuộc sống địa ngục của tôi. Một quãng thời gian tôi gần như không bao giờ muốn nghĩ tới khi dì đã "dành" cho tôi những trận đòn roi, thậm chí cả bỏ đói.
Ngay ngày đầu tiên dì đã áp đặt những quy tắc khắt khe như: Tuyệt đối không được có tình yêu trẻ con, không được về nhà muộn và đặc biệt trong mỗi kì thi đều phải đứng top đầu của lớp. Những lời nói gay gắt đó luôn ám ảnh tôi, tôi đã căm ghét dì rất nhiều nhưng không còn sự lựa chọn nào khác.
Tôi chỉ biết học và học, nhưng đó dường như là chưa đủ với dì bởi mỗi khi có những lời phàn nàn từ trên lớp hoặc bất cứ một ai khác về tôi thì chắc chắn sẽ có những trận đòn roi nhừ tử. Khi kết quả kì thi đầu tiên được gửi về nhà, tôi đã đứng áp chót. Và dì đã đánh tôi bất chấp sự cầu xin, gào khóc. Nhưng lần này thì khác, tôi chợt nhận ra một điều rất lạ: dì tôi đang khóc.
- Hôm nay đừng có mà ăn gì! - Dì quát lên.
Sau đó, dì đã ra ngoài ăn với những người bạn mặc cho tôi đi ngủ với chiếc bụng trống rỗng. Để tránh những trận đòn roi tôi đã cố gắng rất nhiều, nhưng đôi khi chỉ cần kéo dài buổi học thêm một chút để trao đổi bài mà về nhà muộn, mặc cho lời giải thích của tôi, dì vẫn lạnh lùng phạt và tất nhiên: vẫn không có cơm ăn.
Dì đã "dành" cho tôi những trận đòn roi, thậm chí cả bỏ đói (Ảnh minh họa)
Sự việc vẫn tiếp tục diễn ra như vậy: những trận đòn, những lần phạt úp mặt vào tường và bỏ đói. Thậm chí tôi đã từng căm ghét dì, thề rằng tôi sẽ tạo ra sự khác biệt, cứ chờ xem.
Khi lên đến Trung học, tôi đã cố gắng và điểm số cũng tốt hơn. Nhưng dì rất ít khi nở nụ cười với tôi và vẫn những lời nói lạnh lùng như mọi ngày.
Trong suốt 8 năm, tôi như một đứa trẻ bị giam cầm. Không đi chơi, không có một thú vui nào khác ngoài việc học và việc duy nhất tôi cần cố gắng là phải vào Đại học. Dì đã từng quát lên rằng tôi sẽ chỉ là một kẻ ngốc, một thằng đần, một kẻ ăn xin nếu không thể vào Đại học. Và trong một đêm suy nghĩ, tôi đã nhận ra rằng mình phải cố gắng, để cho những người ghét tôi phải hối hận, đặc biệt là dì.
Và thời gian sau đó tôi như một con người khác, không đứng cuối lớp, không tình yêu, một không gian khép kín để đạt được mục tiêu duy nhất: vào Đại học.
Cuối cùng sau bao nỗ lực, tôi đã đạt được ước mơ của mình khi đỗ vào một trường danh tiếng. Người đầu tiên tôi báo tin là dì. Dì đã ôm chầm lấy tôi và khóc:
- Xin con đừng hận dì, tất cả những điều dì làm chỉ muốn con thành đạt, muốn con có cuộc sống tốt hơn mà thôi vì tuổi thơ của con đã cực khổ quá nhiều rồi. Những lúc đánh con, bỏ đói con thực sự dì cũng không thể ăn nổi bữa cơm vì thương con. Dì buộc phải đối xử với con như vậy, buộc phải độc ác để không muốn con phải khổ thêm bất cứ ngày nào nữa.
Tôi thực sự rất xúc động, chỉ biết cảm ơn dì rất nhiều. Nhờ những trận đòn roi, bỏ đói mà tôi đã có được ngày hôm nay. Giờ nghĩ lại, suốt 8 năm đó là quãng thời gian "bạo hành ngọt ngào" mà tôi đã được trải qua.
Vào ngày sinh nhật thứ 60 của dì. Tôi đã chuẩn bị một món quà rất ý nghĩa để dì bất ngờ. Nhưng khi vừa về đến nhà, người tạo bất ngờ lại là dì khi đưa cho tôi một chiếc chìa khóa - đó là chìa khóa căn biệt thự mà dì đã mua tặng tôi với số tiền tích cóp từ ngày xưa. Tôi chẳng biết cám ơn dì như thế nào nữa vì thực sự tôi quá đỗi vui mừng. Kể từ sau hôm đó, tôi cũng gọi dì bằng "Mẹ" bằng tất cả tình yêu thương vô bờ bến của mình.
Theo Ngoisao
Cha mẹ em ham giàu ép gả em cho người giàu có hơn tôi Yêu nhau đươc 3 thang thi biên cô xảy ra, em bị gia đình bắt phải cưới chồng, người được chọn giàu sang hơn tôi, công viêc ổn đinh hơn và con nhà gia giao. Tôi va em đã quen nhau đươc 6 thang trong môt chuyên đi rât tinh cơ, tôi la lai xe du lịch còn em là giáo viên. Hôm...