Tôi cô đơn tột độ dù đang nằm trên một đống tiền
Tôi không biết phải làm sao cho anh mở miệng; làm sao để anh cười nói, gọi tôi một tiếng “em yêu” như ngày nào…
Khi tôi kiên quyết nghỉ việc bỏ ra ngoài buôn bán, anh không đồng ý nhưng không thể cản được. Tôi nhớ anh chỉ nói ngắn gọn: “ Tiền bạc bao nhiêu cho đủ hả em?”. Nhưng đối với tôi, không có tiền, đúng hơn là nhận đồng lương còm cõi ở cơ quan chính là tự giết chết hạnh phúc, tình yêu, mơ ước của mình.
Tôi nhìn nhà cửa, xe cộ, con cái người ta được đủ đầy mà không thể không ước ao lẫn ghen tị. Ai cũng nói tôi có tài ngoại giao, vậy thì sao tôi không sử dụng cái tài đó mà vun đắp hạnh phúc gia đình?
Đúng là tôi có tài ngoại giao. Tôi đi đâu, làm gì cũng có người giúp đỡ. Tôi tận dụng triệt để điều đó nên chẳng mấy lúc mà tiền bạc rủng rỉnh. Tôi chỉ cần làm “mai mối” và hưởng huê hồng thì cũng đã có thu nhập gấp trăm lần tiền lương của anh. “Thấy chưa? Em đã bảo bỏ ra ngoài làm ăn mà không nghe. Bây giờ tiền lương của anh em không cần nữa, anh cứ giữ đó mà tiêu xài”. Tôi ân cần bảo anh như vậy và tôi nói thật lòng chứ không phải cạnh khóe. Thế nhưng tôi không hề biết rằng, kể từ đó, anh không còn vui vẻ như trước.
Tính tôi vốn tằn tiện, chắt bóp nên chẳng bao lâu, tôi sắm được nhà cửa, xe cộ.
Tính tôi vốn tằn tiện, chắt bóp nên chẳng bao lâu, tôi sắm được nhà cửa, xe cộ. Tôi cũng muốn sắm cho anh nhưng anh nhất quyết không chịu. Chẳng biết có phải vì vậy mà sau này tôi rất ít đi chung với anh bởi tôi chỉ thích đi xe hơi cho đỡ nắng nôi, bụi bặm, còn anh thì chỉ thích cỡi xe máy chạy lông bông “như một anh xe ôm”.
Cũng từ đó, trong mắt tôi, anh chàng kỹ sư tiến sĩ trồng trọt, từng là thần tượng của tôi bỗng trở nên nhếch nhác, hôi hám, khó gần. Tôi chẳng biết suy nghĩ đó của mình xuất hiện từ khi nào. “Anh hôi rình” là câu tôi thường nói mỗi khi anh bước tới gần và vòng tay ôm tôi từ phía sau như hồi mới cưới. Và tôi cũng không thích ngủ chung với anh vì anh hay làm việc khuya và bật nhạc để nghe những bài hát “thuở hàn vi”.
Vậy là tôi dọn ra ngủ riêng. Mới đầu là ngủ cùng con gái út, nhưng sau đó là ngủ một mình. Tôi bắt đầu mơ tưởng tới những khuôn mặt sang trọng trong giới làm ăn của mình. Dù tôi chẳng có tình ý gì nhưng tôi vẫn tưởng tượng, nếu đi cùng họ, ở cùng họ, lên giường cùng họ… chắc sẽ thú vị hơn hẳn người đàn ông đang ở cạnh tôi.
Không biết từ bao giờ, tôi trở nên khó tính. Tôi không cho anh gần gũi với lý do tôi rất mệt mỏi, căng thẳng vì công việc. Ngăn sông cấm chợ anh không khó, chỉ cần chốt cửa phòng lại thì anh chẳng có cơ hội…
Và cũng không biết từ bao giờ, tôi hay gắt gỏng, nạt nộ hoặc nói trống không khi trò chuyện với anh. Tôi cũng không còn để ý quan sát xem anh buồn hay vui, khỏe hay yếu, đói hay no… Bởi mọi thứ đã có người giúp việc quán xuyến. Tôi chỉ có việc đem tiền về. Mà hình như anh cũng không xài tiền của tôi.
Video đang HOT
Cho đến một ngày, có cô em chồng của tôi lên chơi. Em vô tình làm bể cái bình sứ cổ mà tôi phải mất gần 1 tỉ đồng mới có được. Tôi mắng cho một trận rồi đuổi về, không để em kịp ăn cơm.
Anh đi làm về, nghe chuyện, trách tôi: “Em coi cái bình nặng hơn tình cảm gia đình. Con út đã lặn lội lên đây thăm anh chị mà sao em không nghĩ…”. Tôi đang tức nên gây luôn: “Tôi không cần ai thăm viếng hết. Đồ báo hại. Anh em một giuộc như nhau”. “Em nói cái gì?”- anh trố mắt. “Tôi nói anh em nhà anh một giuộc như nhau, toàn một lũ ăn hại”.
Tôi vừa dứt lời, anh đứng bật dậy, hai tay hất tung mâm ấm chén trên bàn. Mọi thứ rơi xuống đất, vỡ tan tành. Tôi tiếc của nhào tới đấm anh túi bụi. Vừa đấm tôi vừa la hét. Mới đầu anh trân mình chịu đựng, nhưng thấy tôi làm dữ, anh không chịu nổi nên túm tóc tôi lẳng ra xa. Tôi ngã chúi nhủi, vừa đau, vừa giận, nên gào lên: “Đ. M mày, đồ Năm Tây không biết dạy con”.
Anh nhìn sững tôi. Trời ơi, tôi đã phạm phải một lỗi lầm tày trời mà không có cách gì sửa chữa được. Nói động tới cha mẹ hai bên là điều cấm kỵ, hai đứa đã giao ước điều này cách nay 20 năm, khi mới quen nhau. Vậy mà bây giờ, trong cơn nóng giận, tôi đã réo tên ba anh ra mà chửi, lại còn kêu anh bằng “mày”.
Anh không nói gì, vô phòng đóng cửa lại. Mấy ngày sau, tôi không hề nghe anh nói một tiếng. Thằng con lớn của tôi đang đi học ở Singapore gọi điện về: “Sao mẹ lại chửi ông nội? Chuyện này con không bênh vực mẹ được đâu”.
Đến lúc này, tự dưng tôi thèm nghe anh hỏi han, chuyện trò; thèm được ngồi ăn cơm với anh như hồi xưa; thèm được anh vòng tay ôm từ phía sau như ngày nào… Thật lòng là tôi vẫn yêu anh và chỉ yêu một mình anh. Tôi không có người đàn ông nào khác ngoài anh. Nhưng bao nhiêu năm nay, tôi xem anh như cái bàn, cái ghế, cái tivi… trong nhà. Những thứ ấy hiện hữu như một lẽ tất nhiên trong đời sống của tôi.
Thế mà tự dưng giờ đây, những thứ ấy tự dưng biến mất. Tôi không dám về quê gặp ba mẹ chồng để xin tha thứ, cũng không có cơ hội để nói chuyện, xin lỗi anh. Bởi giờ đây, anh như người vừa đui, vừa điếc, vừa câm.
Tôi không biết phải làm sao cho anh mở miệng; làm sao để anh cười nói, gọi tôi một tiếng “em yêu” như ngày nào…
Trời ơi, tôi đang nằm trên một đống tiền mà cô đơn đến vô cùng…
Theo NLĐ
Bí mật khủng khiếp của người chồng đẹp trai, chiều vợ như bà hoàng
Nội dung cuộc trò chuyện của anh với một người phụ nữ mà qua cách nói chuyện, tôi biết đó là người yêu anh, hiện đang ở quê, khiến tôi chết đứng
Ảnh minh họa: Internet
19 tuổi, học năm thứ hai đại học tôi bắt đầu biết đến nỗi buồn và sự tủi thân của một người con gái xấu. Trong khi bạn bè cùng trang lứa có người yêu, hoặc chí ít cũng là có các bạn trai vây quanh, trò chuyện hoặc đi chơi cùng nhau, thì tôi lúc nào cũng thui thủi một mình.
Tôi chẳng oán trách gì cha mẹ hay số phận đã tạo nên một tôi vừa xấu xí, lại béo tròn và lùn một mẩu, thế nên mọi nỗi buồn tôi đều gói gém lại, cố gắng lao vào học để quên đi.
Tôi tốt nghiệp ra trường với điểm số xuất sắc và dù cha mẹ có cả một công ty kinh doanh vàng bạc đá quý to nhất nhì thành phố nhưng tôi không dựa vào nền tảng ấy của gia đình mà nộp đơn xin việc và đi phỏng vấn tại một công ty liên doanh với nước ngoài.
Tôi được nhận vào làm với mức lương khá cao mà một cô sinh viên vừa chân ướt chân ráo ra trường không thể tưởng tượng nổi. Thời gian cứ thế trôi đi, đến năm tôi 27 tuổi, trong một dịp giao lưu đoàn viên thanh niên giữa các công ty trong khu công nghiệp, tôi gặp anh, quản đốc của một phân xưởng trong công ty chế tạo máy.
Cũng phải nói thêm là dù ngoại hình xấu xí nhưng tôi được trời bù cho khả năng ăn nói khá tốt, thế nên khi công ty giao cho tôi cùng với một đoàn viên chi đoàn bạn dẫn chương trình cho đêm giao lưu, tôi đành phải miễn cưỡng nhận lời vì ngại hình thức của mình không phù hợp trong vị trí đó.
Tôi dẫn chương trình cùng với anh và dưới con mắt của tất thảy mọi người hôm đó, chúng tôi là một cặp đũa lệch bởi tôi xấu xí bao nhiêu thì anh cao to, trắng trẻo và đẹp trai bấy nhiêu.
Sau đêm giao lưu đó, thêm một vài lần chúng tôi gặp nhau nữa và cũng không biết tôi thân thiết với anh từ khi nào, có lẽ trái tim cô đơn của một cô gái không có bạn trai đã khiến tôi dễ mềm lòng trước những cử chỉ ân cần và lời thăm hỏi, động viên của anh.
Tôi mời anh đến nhà chơi, bố mẹ tôi mừng lắm khi thấy sự kiện trọng đại là con gái dẫn về nhà một người bạn trai. Thế nhưng sau đó mẹ tôi lại thở dài bởi thấy chúng tôi quá chênh lệch về hình thức.
Quê anh ở cách nơi chúng tôi làm việc gần 500 cây số, anh thuê nhà ở trọ cùng mấy công nhân trong phân xưởng nên anh ngần ngại khi mời tôi đến thăm phòng trọ của anh. Anh cũng kể cho tôi nghe về gia đình anh, về 4 đứa em cả trai lẫn gái đang tuổi ăn học mà anh hàng tháng đều phải chắt bóp tiền lương để gửi về phụ giúp bố mẹ nuôi các em.
Thế rồi chưa đầy nửa năm sau ngày quen nhau, tôi sung sướng đến vỡ òa khi nghe anh nói anh yêu tôi và muốn cưới tôi làm vợ. Bố mẹ tôi tất bật tổ chức đám cưới cho cô con gái rượu độc nhất, bố tôi còn khoát tay miễn phí hết cho nhà trai mọi khoản lễ nghĩa cưới xin vì điều kiện khó khăn, xa xôi.
Bạn bè đồng nghiệp bảo anh chuột sa chĩnh gạo, còn có không ít những lời xì xầm đàm tiếu rằng anh "đánh đổi" đời trai để lấy của cải, tiền bạc của gia đình tôi nhưng tôi gạt đi tất cả để lâng lâng trong men say hạnh phúc.
Tôi được chồng chiều chuộng như một bà hoàng, anh dành cả buổi chở tôi đi lang thang theo ý thích của tôi, hay tỉ mẩn đẽo gọt tặng vợ một đôi guốc mộc khi vô tình kiếm được một khúc gỗ. Tôi vốn vụng nấu nướng nên chồng tôi chẳng ngần ngại đeo tạp dề, tay mắm tay muối hàng ngày đi chợ nấu ăn rồi dọn cơm lên tận bàn ăn. Cưới nhau đã 4 tháng nhưng tôi vẫn nghĩ mình đang trong cơn mơ. Chỉ có điều duy nhất là tôi muốn có con ngay vì bố mẹ tôi chỉ có mình tôi nên cũng rất mong có cháu bế bồng nhưng chồng tôi luôn trì hoãn việc đó, anh bảo để vợ chồng ổn định rồi sinh con cũng chưa muộn.
Bố mẹ cho vợ chồng tôi một căn nhà 5 tầng mặt phố khang trang, một xe ô tô đời mới, chưa kể nhiều quà tặng có giá trị khác. Bố mẹ cũng muốn chúng tôi nghỉ việc ở công ty để về quản lý công ty kinh doanh vàng bạc cùng ông bà.
Riêng chồng tôi anh bảo anh muốn tự lập, không muốn mang tiếng nhờ cậy nhà vợ. Rồi anh thủ thỉ với tôi cho anh "vay" số của cải hồi môn mà bố mẹ tôi cho để anh mở công ty riêng.
Trong khi tôi còn đang ngần ngừ vì muốn thuyết phục chồng về làm cùng bố mẹ thì tôi phát hiện ra sự thật khủng khiếp về người mà bấy lâu nay mình hết lòng yêu thương.
Hôm đó là ngày nghỉ nên hai vợ chồng tôi đều ngủ muộn. Tôi cũng ngủ nướng đến quá trưa mới choàng dậy vì đói, nhìn sang bên cạnh thấy chồng ngủ ngon lành nên không muốn đánh thức anh dậy mà tự xuống bếp để tìm đồ ăn.
Đi ngang qua phòng làm việc của anh, tôi thấy cửa khép hờ nên bước đến định khép cửa vì sợ gió đập gây tiếng động. Thấy màn hình laptop vẫn đang ở chế độ hoạt động, không giấu nổi sự tò mò về "thế giới rêng" của chồng tôi từ khi cưới đến nay, tôi click vào màn hình.
Nội dung cuộc trò chuyện của anh với một người phụ nữ mà qua cách nói chuyện, tôi biết đó là người yêu anh, hiện đang ở quê, khiến tôi chết đứng. Anh động viên cô ấy hãy gắng chờ đợi, hãy biết "hi sinh" đợi chờ để anh thu xếp mọi việc ổn thỏa, khi anh cầm được số tiền lớn trong tay, anh sẽ ly dị với tôi để về quê cưới cô ấy. "Phải có nhiều tiền mới đổi đời, mới thoát được kiếp nghèo em ạ", lời động viên của chồng tôi với cô người yêu như dao cứa từng nhát trong tim tôi.
Theo Tiengphong
Kế hoạch hoàn mỹ của vợ khiến chồng tự thú nhận tội lỗi Tuấn vui vẻ về nhà, bỏ dở cả màn múa cột sex thuê tới 6 triệu đồng một giờ mà anh đang tham dự cùng chúng bạn khi nhận được tin nhắn của vợ: "Anh ơi về ăn cơm nhé. Nhà có khách quý và nhiều món ngon lắm". Loan còn dặn chồng nhớ phải mua thêm chai rượu ngoại để tiếp khách...