Tôi cô đơn độc bước để kiếm tìm
14 năm tôi lang thang rong ruổi đi tìm và hoàn thiện những ước mơ của mình.
Tôi vẫn cứ lang thang như thế 14 năm cho khát vọng của riêng mình, những ước mơ nho nhỏ cùng giấc mơ to to… trên những con đường rong ruổi ấy tôi cũng tìm được chúng cho mình.
Có những nụ cười mãn nguyện, những tiếc nuối vu vơ…và buồn vui trong lòng thì cũng giống như cuộc sống thôi, ai chẳng vậy!
Tỉnh giấc khi nắng đã lên đến đỉnh đầu hoặc mắt vẫn cứ trong veo khi đồng hồ nhà hàng xóm thong thả điểm 4 tiếng chuông báo hiệu một ngày mới… đó là cuộc sống mà tôi thật sự không muốn tồn tại theo như cái thời gian biểu của tôi.
Tôi độc bước không phải tôi cô đơn, mà tôi độc bước để tôi kiếm tìm (Ảnh minh họa)
Thời gian biểu mà tôi thật sự mong muốn áp dụng cho cuộc sống của mình là: sáng 5h dậy, chạy nhẹ vòng quanh công viên 6h về nhà ăn sáng cùng vợ, rồi 7h30 sẽ ra khỏi nhà đưa vợ đến công ty rồi bắt đầu bắt tay vào làm việc của mình. Chiều 17h30 tan sở đến công ty đón vợ về cùng vợ chuẩn bị bữa cơm tối quây quần hạnh phúc. 20h30 – 21h30 chạy nhẹ cùng vợ vài vòng quanh công viên, rồi sẽ về đi ngủ lúc 22h00… cuối tuần là những lúc tụ tập các gia đình bạn bè hoặc về thăm gia đình nội ngoại. Đây là thời gian biểu mà tôi luôn mong ước lập ra cho mình… đơn giản thế mà sao với tôi để thực hiện lại không hề dễ dàng chút nào.
14 năm lang thang rong ruổi đi tìm và hoàn thiện những ước mơ của mình, tôi đã gặp biết bao nhiêu người trên con đường ấy, họ đã đi cùng tôi một đoạn đường có khi gần, nhưng cũng có khi rất xa… rồi để một lúc nào đó họ dừng lại với những lý do của riêng mình… và rồi tôi lại độc bước.
Video đang HOT
Buồn ư? Có chứ! Những sự chia tay với bất kỳ ai trên con đường ấy đều để lại trong tôi những khoảng trống chơi vơi.
Người ta nói đàn ông không nặng tình cảm như đàn bà. Điều này tôi sẽ phản đối, chỉ là đàn ông khác đàn bà họ thường cất nỗi buồn của mình vào tận sâu trong trái tim. Và họ đối mặt với nỗi buồn ấy bằng lý trí…nhưng để rồi một lúc nào đấy họ phải bắt buộc đối diện với chính mình, họ sẽ lôi cái nỗi buồn ấy ra để mà nhấm nháp… và cũng sẽ khóc, ngạc nhiên không? Và đó cũng là một cách thả lỏng mình. Nhưng họ sẽ lau ngay những giọt nước mắt ấy đi rồi lại cắm cúi bước tiếp. Họ không muốn ai thấy được giọt nước mắt của họ, nhưng lại muốn khóc bên cạnh người mà họ yêu thương…
Tôi cũng đã từng được chia sẻ với người tôi yêu thương những giọt nước mắt của mình và tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc vì điều đó. Nhưng cuộc sống vẫn có những lý lẽ của nó, và tôi lại độc bước…
Có thể hiện tại, bạn cũng như tôi, vẫn phải thang thang trên con đường cô độc một mình, hoặc có thể bạn cũng đã có một nơi sâu kín để chia sẻ giọt nước mắt của mình… Hãy chân trọng nhé từng khoảng thời gian mình đã đi qua, dẫu có thể chưa cho bạn những hài lòng, dẫu có thể chưa là điều bạn mong đợi.
Đừng thất vọng nhé, hãy cố gắng độc bước, độc bước để rồi bạn sẽ tìm được cho mình nơi mà bạn có thể hồn nhiên để những giọt nước mắt của mình tuôn rơi…
Theo 24h
Anh cho em niềm tin để chờ đợi
Chính lúc em mệt mỏi nhất anh đã xuất hiện và cho em thêm niềm tin, hi vọng để chờ đợi.
"Tình yêu là món quà quý giá nhất mà con người nhận được của nhau". Em đã hiểu và rất trân trọng những gì em đang có, mặc dù tình yêu của mình có quá nhiều trở ngại.
Người ta thường nói "nhất cự li" nhưng cự li của mình lại quá xa. Mình quen nhau 2 năm nhưng chỉ gặp mặt nhau được duy nhất 1 lần.
Em và anh ở hai nơi khác xa vị trí địa lí, thời tiết, múi giờ... nhưng em mong rằng tình yêu của mình chỉ có những điểm chung và có cái kết thật hạnh phúc.
Xa nhau là thử thách lớn nhất trong tình yêu, vượt qua được thử thách em sẽ được hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Là con gái ai chẳng mong những ngày cuối tuần được cùng người yêu đi dạo phố, được ngồi ở những quán vỉa hè rồi kể cho nhau nghe những vui buồn. Yêu anh em học được cách kìm nén cảm xúc, mỗi khi nhớ anh em chỉ biết viết tâm sự rồi lưu nó vào trang nhật kí của riêng mình.
Ngày quốc tế phụ nữ, ngày valentine... em đều trốn mình trong phòng vì em biết trên phố có rất nhiều đôi tình nhân hạnh phúc bên nhau. Em sợ khi nhìn thấy em lại càng nhớ anh nhiều thêm.
Người ta yêu nhau được trò chuyện với người yêu mỗi ngày còn em thì khác, chỉ nói chuyện với anh vài phút ngắn ngủi trên mạng internet. Em biết anh đi làm không có nhiều thời gian dành cho em nhưng không hiểu sao em vẫn cảm thấy buồn và đôi lúc còn cảm thấy rất cô đơn.
Màn đêm buông xuống cũng là lúc em nhớ anh nhiều nhất. Bao nhiêu kí ức về anh cứ lần lượt hiện ra trong tâm trí khiến em không thể kiểm soát được. Giá như anh biết được rằng đã rất nhiều đêm em khóc vì nhớ anh và em đã từ chối rất nhiều người chỉ vì trái tim em chỉ có duy nhất hình bóng của anh.
Em biết xung quanh anh có rất nhiều người đẹp hơn em, giàu có hơn em nhưng em mong anh hãy nhớ rằng nơi đây có người rất yêu anh, luôn chờ đợi anh và em tin trong tim anh cũng chỉ có mình em thôi, đúng vậy không anh?
Mình không gặp nhau thường xuyên nên không biết được cảm xúc của nhau, nhiều khi những câu nói vô tình đùa giỡn nhưng lại làm cho mình giận nhau suốt 1 tuần. Mỗi lần như vậy em lại không nói chuyện với anh, không phải em không muốn nói nhưng là vì em muốn được anh quan tâm, an ủi, điều mà bất cứ người con gái nào cũng muốn làm với người yêu mình. Và như vậy em cũng biết trong lòng anh vẫn còn có em.
Dù biết rằng tình yêu là một điều rất khó lí giải nhưng khi anh nói anh yêu em, nhiều lúc ngây ngô em lại muốn anh chứng minh điều đó. Đơn giản chỉ vì em muốn anh luôn nhớ đến em.
Biết em là người sợ bóng tối nên chẳng có đêm nào anh ngủ trước em. Dù công việc có vất vả, mệt mỏi anh vẫn chờ. Anh luôn nói anh khó ngủ rồi kêu em ngủ trước nhưng em biết chẳng phải vậy đâu. Anh chỉ muốn biết chắc chắn rằng em đã ngủ rồi thôi.
Có đôi lúc em gục ngã vì sự chờ đợi trong em quá lớn, nếu tiếp tục em sợ mình sẽ không đủ khả năng và rồi em luôn tự nhủ lòng mình rằng xa nhau là thử thách lớn nhất trong tình yêu, vượt qua được thử thách em sẽ được hạnh phúc. Chính lúc em mệt mỏi nhất anh đã xuất hiện và cho em thêm niềm tin, hi vọng để chờ đợi.
Ai cũng có quyền mơ ước cho tương lai của mình và mình cũng vậy, chúng ta đã vẽ ra tương lai một bức tranh màu hồng, một gia đình hạnh phúc và điều cần thiết nhất là một niềm tin vô tận.
Theo Khampha
Có nên lấy một anh chàng họ "hứa"? Tính cách anh như vậy, liệu sau này cuộc sống gia đình tôi có được hạnh phúc? Anh là anh trai của cô bạn học cùng lớp đại học với tôi. Chúng tôi quen nhau khi lớp tôi tổ chức hội trại và cô bạn rủ anh theo để làm cố vấn cho lớp tổ chức các chương trình văn nghệ. Anh cao...